"Đàn anh, cuối cùng anh cũng tới rồi."
Lúc nhìn thấy Vi Vịnh Phong, Cao Mỹ Kiều nở một nụ cười thật tươi chào Vi Vịnh Phong, trong mắt cô ta ẩn chứa vô vàn sự thương yêu. Cao Mỹ Kiều đã thích người đàn ông này nhiều năm như thế nhưng tình yêu đó chỉ tăng lên chứ không hề giảm bớt chút nào. "Xin lỗi, ban nãy có chút chuyện gấp nên đến muộn" Vi Vịnh Phong nở một nụ cười nhạt, nhìn có vẻ rất dịu dàng. "Không sao, vẫn sớm hơn giờ em hẹn một chút mà."
Cao Mỹ Kiều dẫn Vi Vịnh Phong đến ngồi trên sofa, sau đó rót cho anh ta một ly nước rồi hỏi: "Không biết đàn anh tìm em có việc gì không ạ?" "Có một vài việc cần đến sự giúp đỡ của em."
Vi Vịnh Phong gật đầu, không giấu diếm gì Cao Mỹ Kiều: "Không lâu sau Như Ngọc muốn quay lại giới giải trí, em cũng biết tình hình của cô ấy mà, cho nên anh muốn làm phiền em nâng đỡ cô ấy một chút."
Nghe thấy thế, hai tay của Cao Mỹ Kiều ngừng lại một chút, cô ta cau mày nói: "Vợ của đàn anh mang thai rồi mà? Sao cô ấy không ở nhà dưỡng thai cho tốt ạ?" "Ôi, em cũng biết mối thù giữa cô ấy và Nhã Phương mà, Như Ngọc không thể bỏ qua cục tức này được, bây giờ cô ấy còn đang mang trong bụng giọt máu của nhà họ Vi nên anh cũng hết cách rồi.
Vẻ mặt của Vĩ Vịnh Phong hơi bất đắc dĩ, thậm chí trong mắt anh ta còn hiện lên sự chán ghét.
Lông mày của Cao Mỹ Kiều hơi cau lại.
Trước mắt cô ta là người đàn ông cô ta yêu, nhưng Vi Vịnh Phong lại đang nhờ cô ta giúp tình địch của mình.
Cao Mỹ Kiều chỉ im lặng trong chốc lát rồi nói: "Cũng không phải là không nâng đỡ cô ấy được. nhưng xin lỗi em nói thẳng với anh nhé, tình hình của Như Ngọc bây giờ đã bung bét lắm rồi, nếu muốn quay lại địa vị cao trong giới thì không thể đâu ạ. Nhưng em nể mặt anh, em sẽ giúp cô ấy nói tốt với người khác, còn hiệu quả thế nào em không chắc chắn đâu nhé." "Chuyện này thì em yên tâm đi, sau khi về anh sẽ vận dụng hết tài nguyên của tập đoàn Vi Thị để nâng đỡ cô ấy!"
Nghe Vi Vịnh Phong nói xong, trong lòng của Cao Mỹ Kiều cực kỳ phức tạp: "Đàn ông bất công ghê, em thích anh lâu như thế mà cũng chưa từng được đối xử kiểu này. Anh tốt với Như Ngọc như vậy anh không sợ em ghen tỵ à?"
Vi Vịnh Phong cười: "Em sẽ không ghen tỵ đâu, trong lòng anh Mỹ Kiều vẫn luôn là một người rất biết thông cảm cho người khác, hơn nữa, anh sẽ bồi thường cho em thật xứng đáng.
Cao Mỹ Kiều nhíu mày tỏ vẻ hờn dỗi: "Anh bồi thường kiểu gì?" "Em muốn anh bồi thường gì nào?"
Cao Mỹ Kiều suy nghĩ một chút, một tia khôn khéo xẹt qua mắt cô: "Bình thường lúc đàn anh rảnh rỗi thì dẫn em đi ăn cơm được không? Anh cũng biết đó, trong giới giải trí không có ai là bạn bè thật sự, ngày nào em cũng ăn một mình..." "Được, tiện thể hôm nay anh có đặt chỗ ở nhà hàng Dải Ngân Hà, buổi tối ăn ở đó được không?" "Da!"
Sau khi lên xe của Lục Đình Chiêu, Đường Nhã Phương không quay về nhà ngay lập tức mà bảo cậu ấy chở cô đến bệnh viện một chuyến.
Trong bệnh viện, Tống An Nhi đã hạ sốt, thấy Đường Nhã Phương tới thì lập tức hỏi bằng giọng vô cùng kinh ngạc: "Phỏng vấn nhanh thế à?" "Thì cũng hợp lí mà nhỉ? Tớ có gì nói với Cao Mỹ Kiều đâu."
Đường Nhã Phương bĩu môi, đặt hoa quả tiện đường mua đến lên bàn. "Cô ta đối xử với cậu thế nào?" "Thì chắc chắn là móc mỉa, cà khịa tớ rồi. Nhưng mà cô ta cũng không ăn hiếp tớ nhiều nữa, dù sao thì tớ còn giữ nhiều phốt của cô ta lắm, nếu cô ta không biết điều thì sớm muộn gì cũng tiêu đời."
Đường Nhã Phương nhún nhún vai, không tiếp tục nói đề tài này nữa.
Tống An Nhi vui vẻ cười nói: "Vậy cũng ổn, nếu không phải do cậu nể cô ta là bạn học thì cô ta đã toang từ lâu rồi." "Đừng nhắc cô ta nữa, cậu sao rồi? Còn phải ở đây mấy ngày nữa?" "Nếu không sốt lại thì chắc mai tớ có thể xuất viện rồi." "Được, tớ giúp cậu sắp xếp lại bản thảo phỏng vấn rồi mai đưa cho cậu nhé." Nhớ đọc truyện trên Tamlinhhay *để ủng hộ team nha !!!
Đường Nhã Phương nói xong thì đứng lên chuẩn bị rời khỏi đó.
Tống An Nhi thấy thế thì xụ mặt tỏ vẻ đáng thương nói: "Cậu đi ngay à, một mình tở ở trong phòng bệnh chán kinh khủng luôn đấy!"
Đường Nhã Phương quay đầu lại nở một nụ cười mê người: "Hết cách rồi, có người chờ tớ ở dưới nữa đó." Ánh mắt của Tống An Nhi sáng lên: "Ai cơ? Là quý ông thần bí nhà cậu đấy à?" Đường Nhã Phương lắc đầu: "Không phải đâu."
Tống An Nhi hơi bất mãn: "Đường Nhã Phương, khi nào cậu mới giới thiệu cho tớ ông chồng mới cưới của cậu hả?" "Có cơ hội rồi nói tiếp."
Tống An Nhi vui vẻ cười mắng một câu rồi phất tay với cô, nói: "Mai gặp nha."
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Đường Nhã Phương về nhà ngay, nhưng sau khi vào cửa cô lại không thấy bóng dáng Lục Đình Vỹ đâu.
Cô hơi ngờ vực, quay đầu hỏi Lục Đình Chiêu đứng bên cạnh: "Anh của em đâu?" Lục Đình Chiêu cười hì hì đáp, vẻ mặt của cậu ấy hiện "Nhà bếp." lên sự mong chờ.
Đường Nhã Phương giật mình nhìn cậu ấy: "Không phải chứ?" "Ha ha, chị dâu, đêm nay hai chúng ta có lộc ăn rồi." Lục Đình Chiêu nuốt một ngụm nuốt miếng, hai mắt phát sáng vì quá đói.
Đường Nhã Phương trừng mắt nhìn cậu ấy hai giấy, thấy cậu không có vẻ gì là nói đùa thì cô mới chạy về phía nhà bếp.
Vừa vào bếp, Đường Nhã Phương đã thấy một bóng dáng bận rộn ở trong đó.
Lục Đình Vỹ mặc áo sơ mi trắng, quần thể thao sáng màu, đang đứng quay lưng về phía cô thái rau, kỹ thuật thái rau của anh vừa nhanh vừa ổn định, thái mọi thứ gọn gàng đầu vào đấy, động tác của anh rất điêu luyện, nhìn cực kỳ vui mắt.
Đường Nhã Phương hít một hơi thật sâu, sự khó tin trong mắt của cô càng lúc càng trở nên rõ ràng, cuối cùng thì biến mất hoàn toàn.
Cô không ngờ tới, một người đàn ông kiêu ngạo và tự cao như vậy lại có thể vào nhà bếp nấu ăn, thậm chí còn có một sức hút khó nói thành lời thế kia.