Chương 408: Chuyện không đơn giản như vậy
Nghe thấy cô ta nhắc đến chuyện ông nội Lương Phi Mạc giả bệnh, Tống An Nhi cười khẽ một tiếng: “Cô Hứa, mặc kệ chuyện giả bệnh là bất đắc dĩ hay thế nào thì các người đều là đang lừa gath Phi Mạc, anh ấy tức giận là chuyện bình thường. “Tôi biết” Hứa Ngọc Nhã sốt ruột nói tiếp” “Tôi biết anh ba tức giận, nhưng mà ông nội cũng đã biết là mình sai, đều là người thân của nhau, làm sao có thể thù hận qua đêm được.
Nhìn bộ dáng gấp gáp của cô ta, Tống An Nhi mím môi im lặng chốc lát, sau đó nói: “Được, tôi sẽ khuyên Phi Mạc đi gặp ông nội.”
Thấy cô đồng ý, trên mặt Hứa Ngọc Nhã vui mừng, tràn đầy cảm kích không ngừng nói cảm ơn: “Cảm ơn cộ, cô An Nhi, cảm ơn cô.... “Đừng cảm ơn tôi” Tống An Nhi đưa ngăn ngăn cản cô ta nói cảm ơn: “Tôi chỉ là khuyên thôi, về chuyện Phi Mạc có đi hay không là quyền của anh ấy”
Hứa Ngọc Nhã lắc đầu không quan trọng: “Không sao, tôi biết anh ba nhất định sẽ ủng hộ cô."
Tống An Nhi cười, không nói gì nữa.
Khi Tống An Nhi nói với Lương Phi Mạc chuyện Hứa Ngọc Nhã đến tìm mình, người trước vừa nói xong người sau phản ứng vô cùng lớn, trực tiếp bắt lấy bả vai của cô, nhìn cô từ trên xuống dưới: “Cô ta có làm gì em không?”
Tống An Nhi dở khóc dở cười: “Anh có thể để em nói hết câu được hay không?” “Em nói đi.” “Cô ta tới là vì muốn em khuyên anh đi thăm ông nội, nghe nói mấy ngày nay ông nội đều ăn không ngon”
Nói xong, Tống An Nhi nhìn chằm chằm vào anh, nhìn thấy vẻ mặt anh rõ ràng cứng đờ, sau đó buông hai tay ra, đứng ở bên cạnh, giọng điệu thản nhiên nói: “Chuyện đó không kiên quan đến anh. Mặc dù anh đã lên tiếng thờ ơ không thèm quan tâm, nhưng Tống An Nhi biết đối với anh mà nói, ông nội chính là người thân còn quan trọng hơn cả ba mẹ.
Thê là cô tiến lên, ghé sát vào lỗ tai anh ôn nhu khuyên nhủ: “Phi Mạc, ông nội giả bệnh là không đúng, nhưng cũng là vì muốn tốt cho anh, đây là chuyện một trưởng bối yêu thương con cháu không thể không làm.... “Tốt cho anh? Yêu thương anh?” Lương Phi Mạc ngắt lời cô, quay đầu nhìn cô, khỏe môi nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Ông ấy không phải vì muốn tốt cho anh, chẳng qua là vì muốn thỏa mãn lòng ích kỷ, không tiếc ừa gạt anh
Tống An Nhi ôn nhu nhìn anh ta một lúc lâu mới mở miệng nói tiếp: “Phi Mặc, ông nội đã lớn tuổi, mấy ngày nay lại ăn không ngon, cơ thể sớm muộn gì cũng sẽ không chịu nổi, Chẳng lẽ anh thật sự muốn nhìn người thân mà anh quan tâm bị thương sao?”
Lương Phi Mạc mím môi thành một đường thẳng, không lên tiếng.
Thấy được sự phức tạp trong mắt anh ta, Tống An Nhi không ngừng cố gắng, cô nói tiếp: “Ông nội quả thực là một ông cụ cố chấp, ông ấy có nguyên tác của mình, nhưng có rất nhiều chuyện có thể từ từ nói chuyện. Ông nội thật sự yêu quý anh, ông ấy cũng đã nhìn thấy quyết tâm cùng thái độ của anh, hiện tại chỉ thiếu việc anh đến từ từ nói chuyện với ông ấy, nhất định ông ấy sẽ thỏa hiệp
Lương Phi Mạc nhìn bộ dáng nghiêm túc khuyên nhủ của cô, đôi môi mỏng khẽ mở, hỏi: “Em không hận ông ấy sao?”
Tống An Nhi mỉm cười, nói: “Em không hận, ông ấy là ông nội của anh, cũng là ông nội của em, em sẽ không hận ông ấy”
Cô có thể không chút khúc mắc khuyên nhủ anh, cũng có thể hào phóng nói cô không hận ông nội, An Nhi của anh ta vẫn luôn lương thiện như vậy, điều này khiến anh at cảm thấy càng yêu cô hơn.
Anh ta đưa tay ôm cô vào ngực, bàn tay vuốt ve sợi tóc mềm mại của cô, nhẹ giọng nói: “Anh sẽ đi gặp ông nội. Tống An Nhi chậm rãi cong khóe môi, hai mắt sáng ngời, nhìn rất xinh đẹp.
Chuyện của ba Diễn vẫn chưa được giải quyết, Lê Mẫn Nghi không có tâm trạng đi làm, cô tìm tới mấy người bạn của ba mình nhờ giúp đỡ, nhưng đều bị uyển chuyển từ chối.
Điều này khiến cô cảm thấy tình cảm giữa người với người thật con mẹ nó yếu lắm, lúc có tiền thì anh anh em em, nói tốt mọi thứ, lúc gặp nạn rồi thì ai cũng chạy nhanh hơn cả tên lửa, giống như sợ sẽ bị liên lụy.
Nghĩ đến hôm nay lại gắp một kẻ vô ơn, Lê Mẫn Nghi vô cùng bực bội, trực tiếp cầm lấy chai rượu trên quầy bar tu một ngụm lớn.
Chất lỏng lạnh buốt chảy xuống cổ họng rồi xuống dạ dày, mang đến một trận nóng bỏng khiến cô hơi nhíu mày, cảm thấy không thoải mái.
Nhưng cùng lúc, lại mang đến một loại sung sướng không tả nổi.
Tiếp theo, cô lại ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Cô hy vọng mình uống say, phát hiện sau khi tỉnh rượu xong thì phát hiện tất cả chỉ là một giấc mơ.
Ba của cô không bị người khác mang đi, nhà của cô vần hoàn mỹ như trước.
Nghĩ đến ba, nghĩ đến những người không chịu giúp đỡ kia, cô càng nghĩ càng khó chịu, càng nghĩ càng tức giận, uống rượu cũng càng nhiều, mãi đến khi say mềm gục xuống quầy bar.
Sau khi Lục Đình Chiêu nhận được điện thoại của quầy bar xong, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc, nhưng sau khi nghe đối phương thông báo sự tình xong, vẻ mặt cậu lập tức trầm xuống. Tamlinhhay tr*ang web cập nhật nhanh nhất
Đến lúc nào rồi mà cô còn chạy đi uống rượu?
Vừa đi vào quầy bar, cậu liếc mắt đã nhìn thấy được thân ảnh đang gục ở quầy bar, anh nhíu mày, sau đó nhanh chân bước tới.
Cô nhắm chặt hai mắt, lông mày nhíu lại, nhìn qua vô cùng không thoải mái.
Sau khi nhìn thấy cô, lửa giận của cậu từ từ lắng xuống hóa thành một tiếng thở dài. “Tại sao em lại uống say như vậy chứ?” Cậu bất đắc dĩ thì thầm, sau đó đỡ cô dậy.
Nhưng cô vô cùng say, đứng cũng không đứng vững nổi, cậu chỉ có thể bể ngang cô lên, bước chân vững vàng đi đến lối ra của quán bar.
Cậu nhẹ nhàng đặt cô lên chiếc giường mềm mại, sau đó quay người đi vào trong phòng tắm, lúc di ra trên tay có thêm một chiếc khăn mặt.
Cậu nhẹ nhàng dùng chiếc khăn mặt mềm mại lau từng ngóc ngách trên khuôn mặt của cô, ánh mắt nhìn cô tràn đầy ánh sáng ôn nhu. “Đồ ngốc, tâm trạng không tốt thì đến tìm anh, em một mình chạy đi uống rượu không sợ chạy ra chuyện à?” trong giọng nói ôn nhu của cậu xen lẫn một tia bất mãn.
Chuyện của ba cô đã giáng một đòn lớn vào cô, tình huống hiện tại, bọn họ không có bất cứ một chứng cứ chứng minh ba cô không nhận tham ô hối lộ.
Tình huống bên anh cả cũng không lạc quan, ml nói với cậu là có rất nhiều người không nguyện ý nhúng tay vào vũng nước đục này, lựa chọn bo bo hiuwx mình, điều này khiến mọi chuyện càng thêm khí giải quyết.
Ban đầu cậu tưởng là có người trả thù chú Diễn, nhưng bây giờ xem ra mọi chuyện không có đơn giản như vậy. Có rất nhiều người không nguyện ý giúp đỡ, nếu như thật sự có người cố ý hãm hại chú Diễn, như vậy thì thế lực sau lưng của người này cũng không nhỏ.
Rốt cuộc là ai mà có thể khiến cho anh cả thúc thủ vô sách?
Trong đầu cậu lóe lên một người, động tác của cậu dừng lại, đôi mắt trợn to, có chút không dám tin tưởng. Người có thể khiến cho anh cả đau đầu như vậy, ngoại trừ người kia ra thì không thể là người khác.
Người kia chính là ba của cậu và anh cả, Lục Định Bang.
Nghĩ tới nghĩ lui, ngoại trừ ông ta ra, thực sự cậu không thể nghĩ được ai nữa.
Lục Đình Chiêu nhíu mày, trong mắt hiện lên một chút nghi ngờ, tại sao ông già kia lại muốn làm vậy?
Cậu nghĩ đến trước đó ông già bảo cậu trở về Hà Nội, nhưng cậu từ chối, mà anh cả và chị dâu cũng đã nói ông già muốn thông qua việc khống chế cậu để kiềm chế anh cả.
Như vậy, nhà họ Lê chính là bước đi đầu tiên của ông ta sao?