Chương 47: Có cá tính, tớ thích!
Dựa vào tài liệu mà Liêu Linh Chuyên cung cấp, Đường Nhã Phương cũng hiểu, lần này Thời Đại mong muốn hợp tác với Hoàng Gia đầu tư một bộ phim điện ảnh. Lý do khiến Hoàng Gia không đồng ý là vì họ cảm thấy việc đầu tư này không có lợi nhuận.
Đường Nhã Phương cũng hiểu sơ sơ kịch bản của bộ phim kia, tuy rằng có điểm nhấn nhưng vẫn quá bảo thủ. Dàn diễn viên được mời đều là những tên tuổi lớn trong giới, ngay cả đội ngũ biên kịch cũng đều là những biên kịch lão làng, chi phí đầu tư và sản xuất cũng rất lớn.
Chuyện này giống như bạn có một chiếc áo khoác lộng lẫy, nhưng nhan sắc lại có hạn, đầu tư nhiều tiền cũng chỉ lãng phí thôi.
Đường Nhã Phương xem xong, lông mày vô thức nhíu lại.
Cô là nhà báo, hiển nhiên không hiểu mấy thứ này. Muốn hoàn thành thì sẽ gặp phải không ít khó khăn. Quả là một thử thách lớn.
Tống An Nhi thấy vậy bèn hỏi: "Tìm Tổng giám đốc Lục Đình Vỹ nhà cậu đi. Chỉ cần cậu nói một câu thôi thì không có việc gì không giải quyết được."
Đường Nhã Phương lắc đầu: "Công việc của anh ấy bận rộn, tớ không muốn ỷ lại vào anh ấy. Hơn nữa, tớ có thể giải quyết chuyện này.
Tống An Nhi cảm thấy khó tin: "Đường Nhã Phương, cậu đúng là một dòng suối trong trẻo trong làng giải trí. Có chỗ dựa vững chắc như thế lại không dựa vào, rất có cá tính, tớ rất thích!
Khi Đường Nhã Phương đang bận sứt đầu mẻ trán, Chu Như Ngọc lại cảm thấy vui sướng khi người khác gặp họa. "Bích Nguyệt, lần này cậu làm rất tốt, nên dạy cho Đường Nhã Phương một bài học. Bây giờ tớ không có cách nào dạy dỗ ả, cho nên cậu nhất định phải giúp tớ chèn ép cô ta đấy!"
Giọng nói trong điện thoại của Chu Như Ngọc vô cùng nham hiểm. "Yên tâm đi, bây giờ cô ta tự bảo vệ mình cũng khó. Đạo diễn Lâm Thành Thông luôn luôn tạo áp lực, chẳng bao lâu nữa Đường Nhã Phương sẽ bị khai trừ. Không có khả năng cô ta đến Hoàng Gia đâu. Nếu có đi chăng nữa, không quá ba ngày cũng sẽ bị sa thải thôi."
Nụ cười của Lạc Bích Nguyệt rất nham hiểm, giọng nói vô cùng chắc chắn.
Nhưng Chu Như Ngọc lại không đồng ý với kế hoạch của cô: "Đừng để cô ta bị sa thải vội, nếu không đến khi tớ quay lại giới giải trí rồi sẽ không còn gì thú vị nữa. Tớ muốn tự mình dẫm nát cô ta." "Tớ biết rồi, vậy trước tiên tớ giúp cậu kéo dài thời gian, cũng không cho cô ta sống thanh thản." Lạc Bích Nguyệt khẽ gật đầu, rồi lại chợt hỏi: "Phía bên cậu chuẩn bị thế nào rồi? Tin tức lúc trước của cậu có ảnh hưởng rất lớn, nếu muốn debut, chắc chắn sẽ không dễ dàng như trong tưởng tượng đầu." "Không sao cả, bây giờ công ty của Vịnh Phong đã ổn định, đã bắt đầu chuẩn bị cho tớ làm lại từ đầu. Sắp tới tớ định sẽ đi làm từ thiện trước, tiện thể cũng tuyên truyền một chút để cứu vãn hình tượng trước đây của bản thân. Trong giới cũng có nhiều người nổi tiếng tình nguyện muốn giúp tớ. Nhưng tớ vẫn cần đến các mối quan hệ của cậu. Cậu quen biết khá nhiều phóng viên và đạo diễn. Nếu cậu có thể giúp tớ, đương nhiên tiền công của cậu cũng không thể thiếu được.
Nghe thấy Chu Như Ngọc nói như vậy, ánh mắt Lạc Bích Nguyệt sáng lên. Đôi mắt để lộ ra sự tham lam của mình: "Như Ngọc, cậu là bạn tốt của tớ, cậu không cần khách sáo làm gì. Chỉ cần cậu nói một câu thôi, tớ chắc chắn sẽ giúp cậu hết mình"
Mấy năm nay ở bên cạnh Chu Như Ngọc, Lạc Bích
Nguyệt kiếm được không ít lợi ích.
Sở dĩ cô nịnh bợ Chu Như Ngọc như thế bởi vì bây giờ Chu Như Ngọc đang là vợ của ông chủ Tập đoàn Vi Thị, thân phận vô cùng cao quý.
Nếu có thể lợi dụng Chu Như Ngọc để được gả vào nhà giàu, đường đường chính chính bước vào xã hội thượng lưu thì Lạc Bích Nguyệt cũng được lột xác. "Vậy được rồi, nếu không còn chuyện gì thì tớ đi trước đây. Còn về Đường Nhã Phương, nếu có tin tức gì mới thì báo cho tớ một tiếng"
Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Chu Như Ngọc lạnh lẽo hần đi.
Đường Nhã Phương, muốn đấu với tôi sao. Vậy nhìn xem cuối cùng thủ đoạn của ai nhiều hơn ail "Con gái à, nếu con nhóc Đường Nhã Phương kia ngã xuống thì liệu nó có gây bất lợi cho con không?" Triệu Thanh Bích đứng phía sau Chu Như Ngọc lo lắng hỏi.
Đường Nhã Phương nhiều thủ đoạn như thế, bản thân bà cũng cảm thấy hơi sợ. "Không đâu, lần này con đã mượn tay Lạc Bích Nguyệt. Cô ấy vừa dạy dỗ Lạc Bích Nguyệt, vừa tạo áp lực cho Công ty giải trí Thiên Hòa. Bây giờ ốc còn không mang nổi mình ốc, làm gì còn sức mà gây bất lợi cho con." Cập nhật chương* mới nhất tại Tamlinhhay
Triệu Thanh Bích nghe thấy vậy cũng thở phào một hơi, lập tức nở cụ cười: "Như vậy thì tốt, con nhóc kia cũng nên nếm thử mùi vị đau khổ một chút. Thật muốn nhìn xem cô ta có thể làm nên trò trống gì." "Mẹ đừng nhắc đến cô ta nữa! Con muốn hỏi mẹ một chuyện. Bên phía Đường Quốc Thành rốt cuộc là đến bao giờ mới chia hai mươi phần trăm cổ phần của Tập đoàn Đường thị cho con đây? Ngày trước ông ta đã đồng ý với mẹ sẽ chia hai mươi phần trăm kia cho còn làm quà cưới mà." "Chuyện này...
Đột nhiên Chu Như Ngọc lại nhắc đến chuyện này khiến Triệu Thanh Bích không biết nên trả lời làm sao.
Bà thở dài nói: "Mẹ cũng đã đề cập với ông ta, nhưng ông ta lại không đồng ý ngay. Lần này con gây xôn xao dư luận với con nhỏ kia làm cho ông ta cảm thấy phật lòng. Dù sao con nhóc kia cũng là con gái ông ta, nó bị bắt nạt như thế, dù sao ông ta cũng chẳng vui vẻ gì. Nhưng mà con cứ yên tâm, mẹ nhất định sẽ bắt ông ta chia cổ phần công ty cho con." "Mấy năm nay mẹ đã cống hiến cho nhà họ Đường không hề ít. Nếu ông ta dám giảm đi, mẹ nhất định không để yên cho ông ta"
Nói xong mấy câu này, vẻ mặt của Triệu Thanh Bích lạnh hẳn đi, trên mặt lộ rõ sự xấu xa thẩm độc. "Cái lão già kia, mấy năm qua con luôn cố gắng hết sức để lấy lòng ông ta, cố gắng làm một đứa con gái ngoan của ông ta. Nhưng kết quả lòng ông ta vẫn luôn hướng về con nhỏ Đường Nhã Phương kia. Vốn dĩ ông ta hoàn toàn không coi con như con gái. Nói không chừng ông ta lấy mẹ là vì muốn tìm một bảo mẫu chăm sóc miễn phí cho Đường Nhã Phương mà thôi."
Chu Như Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói, ánh mắt hiện rõ sự phẫn hận và không cam tâm. Triệu Thanh Bích nghe thấy vậy, sắc mặt vô cùng khó coi: "Con cố gắng nhẫn nhịn một chút, có lẽ ông ta vẫn còn một chút tình cảm với mẹ. Nếu như đúng như lời con nói thì mẹ sẽ vì con mà trở mặt với ông ta "Hứ, như vậy còn được. Nếu không thì cũng đừng trách con lòng dạ độc ác."
Nói xong, ánh mắt của Chu Như Ngọc lóe lên sự lạnh lẽo và thâm hiểm.