Một bữa tối tân hôn đầy lãng mạn, hai người ăn gần hai tiếng mới xong.
Bởi vì thời gian còn sớm, sau khi thanh toán xong, Lục Đình Vỹ đề nghị ở lại ngắm cảnh đêm trên núi, sau đó mới quay về thành phố.
Đường Nhã Phương đồng ý.
Tuy rằng cô cùng Lục Đình Vỹ chỉ là hợp đồng hôn nhân, hai bên cùng có lợi, nhưng không thể không nói, tối nay cô đã trải qua một buổi tối rất vui vẻ.
Điều quan trọng nhất là, khi đứng ở bên cạnh anh, cô dường như vô thức mà có thể quên đi một số chuyện không vui.
Điều này khiến cho bản thân Đường Nhã Phương cũng cảm thấy vô cùng kỳ lạ.
Rõ ràng cô quen anh chưa tới hai mươi bốn giờ, nhưng cũng không hiểu vì sao anh lại có thể mang đến cho cô một loại cảm giác vô cùng an tâm.
Cảnh đêm trên núi rất đẹp, gió thổi nhè nhẹ, những ngôi sao lấp lánh, Đường Nhã Phương và Lục Đình Vỹ cùng đi đến đài thiên văn ngắm sao.
Sau lại cùng nhau đi thăm một ít cảnh đẹp ở xung quanh đó.
Mãi đến khoảng mười giờ đêm, nhiệt độ xuống thấp, Lục Đình Vỹ mới đề nghị trở về.
Hai người xuống núi, Lục Đình Vỹ trực tiếp đưa Đường Nhã Phương về đến tận nhà.
Đường Nhã Phương xuống xe, nói lời tạm biệt với Lục Đình Vỹ: "Tối nay thật cảm ơn anh, vậy anh về cẩn thận."
Một tay Lục Đình Vỹ khoát lên cửa xe, nhìn chằm chằm cô, thấp giọng nói: "Em dự định khi nào sẽ chuyển đến nhà tôi?"
"Sau khi về nhà tôi sẽ bắt đầu thu dọn đồ đạc, nếu không có chuyện gì bất ngờ xảy ra thì khoảng hai ngày nữa là có thể dọn qua."
Đường Nhã Phương trả lời đầy chắc chắn.
Lục Đình Vỹ gật đầu, đưa tay ra: "Đưa điện thoại của em cho tôi."
Đường Nhã Phương ngạc nhiên, nhưng vẫn ngoan ngoãn đưa điện thoại cho anh, trong lòng lại không hiểu anh muốn làm gì.
Lục Đình Vỹ nhập vào một số điện thoại di dộng, nói với cô: "Đây là số điện thoại cá nhân của tôi, khi nào thu dọn hành lý xong rồi thì gọi cho tôi, tôi sẽ bảo Ngô Tư Lăng đến đón cô."
Sau khi dặn dò xong, Lục Đình Vỹ cũng không ở lại nữa, giẫm chân ga trực tiếp phóng xe đi.
Đường Nhã Phương đứng tại chỗ, nhìn theo chiếc xe đã rời đi, mãi cho đến khi không nhìn thấy bóng dáng của nó nữa, lúc này mới đi vào nhà.
Dù đã trễ thế này nhưng biệt thự nhà họ Đường vẫn còn sáng đèn.
Đường Nhã Phương đi vào, quản gia Triệu ngay lập tức lên tiếng chào hỏi, cung kính nói với cô: "Cô chủ, ông chủ dặn cô sau khi trở về thì đến phòng làm việc tìm ông chủ, ông ấy nói có chuyện cần nói với cô ạ!"
Đường Nhã Phương ngạc nhiên, dường như có chút bất ngờ, liếc mắt nhìn về phía phòng làm việc, mỉa mai nói: "Ông ta với tôi thì làm gì có chuyện để nói kia chứ?"
"Chuyện này..."
Quản gia do dự một chút, có chút không đành lòng mà nói: "Cô chủ, thật ra, hôm nay người nhà họ Vi có đến đây, ngày cưới của cô chủ Như Ngọc và cậu chủ Vịnh Phong đã được quyết định, ngày đó... Chính là ngày mà ban đầu đã chọn cho cô và cậu chủ Vi kết hôn với nhau."
"Ông vừa mới nói gì vậy?"
Vẻ mặt Đường Nhã Phương cứng ngắc, có chút không dám tin.
"Cô chủ, cô đừng buồn quá."
Bác Triệu thở dài, lo lắng nhìn Đường Nhã Phương, sợ trong lòng cô sẽ khó chịu.
Đường Nhã Phương không nói lời nào, nhưng lại khiến cho người khác cảm nhận được sự khó chịu của cô, sự khó chịu này như tích tụ trong ngực, khiến cô hít thở không thông.
Đường Nhã Phương hít một hơi thật sâu, ép sự khó chịu trong lòng xuống, chậm rãi đi về phía phòng làm việc.
Cửa phòng không đóng, hé ra một khe nhỏ, xuyên qua kẽ hở ấy, cô nhìn thấy ba của cô, đang ngồi trên ghế sofa uống trà.
Đường Nhã Phương nắm chặt tay, đẩy cửa đi vào.
"Con về rồi à?"
"Bác Triệu nói ông có chuyện cần nói với tôi, ông muốn nói chuyện gì?"
Đường Nhã Phương vừa mới tiến vào, ngay cả việc ân cần thăm hỏi cũng chẳng muốn làm, giọng điệu khi nói chuyện vô cùng lạnh nhạt.
Đường Quốc Thành dường như đã quen đối với loại thái độ này của Đường Nhã Phương, cũng không để ý, chậm rãi đặt ly trà trong tay xuống, nói: "Gọi con tới là muốn nói với con, đám cưới của chị con với Vi Vịnh Phong đã quyết định xong hết rồi."
Trong mắt Đường Nhã Phương là những cảm xúc rất phức tạp, giọng nói như bị bao phủ bởi một tầng sương lạnh, càng nói càng lạnh: "Tôi đã biết chuyện này rồi."
"Con đã biết rồi?"
Đường Quốc Thành ngạc nhiên, dường như hơi bị bất ngờ.
"Đúng vậy, nếu không phải là bác Triệu nói cho tôi biết, tôi còn thật sự không biết là "người ba thân yêu" của tôi sẽ làm loại chuyện này sau lưng tôi đấy."
Đường Nhã Phương giễu cợt cười nói, trong mắt lộ rõ vẻ thù địch.
"Sao con lại có thể nói như vậy?"
Vẻ mặt của Đường Quốc Thành hiện lên vẻ khó chịu, bị lời nói và ánh mắt ngỗ ngược của Đường Nhã Phương chọc tức đến không biết nói gì.
"Tôi nói sai gì à? Vài ngày trước, Vi Vịnh Phong vẫn còn là chồng chưa cưới của tôi, anh ta phản bội tôi, bị người phụ nữ không biết xấu hổ Chu Như Ngọc quyến rũ, ông đã không phản đối việc hai người đó lấy nhau thì thôi đi, vậy mà còn đồng ý nữa! Cuối cùng thì ông có quan tâm đến đứa con gái ruột thịt này không hả?”
Đường Nhã Phương căm hận nhìn Đường Quốc Thành, trong giọng nói lộ rõ sự tức giận.
Đối với Đường Nhã Phương mà nói, cô có thể không thèm để ý đến việc Vi Vịnh Phong phản bội cô, cũng có thể không quan tâm đến việc Chu Như Ngọc cố ý gây khó dễ cho cô, nhưng khi biết Đường Quốc Thành chấp nhận việc hai kẻ không biết xấu hổ đó lấy nhau, thậm chí còn chọn ngày mà vốn dĩ cô cùng Vi Vịnh Phong kết hôn làm ngày kết hôn cho hai người bọn họ, điều này khiến cô bỗng nhiên cảm thấy vô cùng thất vọng.
Đường Quốc Thành rõ ràng cũng có chút áy náy, bị Đường Nhã Phương trực tiếp nói ra như vậy, ánh mắt chợt ánh lên, ngay cả giọng điệu cũng trở nên mềm mỏng hơn, nói: "Nhã Phương, ba biết con chịu thiệt, nhưng chuyện của chị con cùng với Vịnh Phong, đã là chuyện không thể nào cứu vãn được nữa rồi, ba chỉ có thể đồng ý chuyện hai đứa nó đến với nhau thôi. Lại thêm ba ngày nữa, chính là lễ đính hôn của Như Ngọc, ngày kết hôn cũng đã quyết định là hai tháng sau, là con cháu của nhà họ Đường, đến lúc đó con cũng phải tham dự, cho nên, chuyện này, con cũng đừng so đo nữa."
Nghe những lời này, Đường Nhã Phương như không thể tin được vào những gì mình vừa nghe được.
"Ông... Vừa nói gì vậy? Ông có thể nói lại một lần nữa không?"
Đường Nhã Phương cảm thấy nhất định là cô nghe nhầm rồi.
Ông ta... Vậy mà lại bảo cô đi tham gia lễ đính hôn của đôi nam nữ không biết xấu hổ ấy?
"Ha ha ha..."
Đường Nhã Phương mở to mắt không thể tin được, chỉ cảm thấy vô cùng tức giận và thất vọng, cả người bị chọc tức đến bật cười thành tiếng: "Ông thật đúng là người ba tốt của tôi mà! Chu Như Ngọc đã cướp đi chồng chưa cưới của tôi, ông đã không đòi lại công bằng cho tôi thì thôi đi, vậy mà còn muốn tôi đi tham gia lễ đính hôn của cô ta à? Ha ha ha, hôm nay cuối cùng tôi cũng được mở mang tầm mắt rồi, con gái ruột của bản thân mình thì xem như cỏ dại vất vưởng, còn con gái kẻ thứ ba thì lại xem là báu vật mà nâng trong tay."
"Tôi thật muốn hỏi ông một câu, cuối cùng thì tôi có phải là con gái ruột của ông hay không vậy? Nếu như không phải, làm ơn hãy nói cho tôi biết, làm con gái của ông, thật sự làm tôi cảm thấy thật đáng thương mà."
Những lời nói của Đường Quốc Thành đã khiến cho Đường Nhã Phương bị kích động quá mức, thế nên giờ đây cả người cô cũng không khác gì người điên cả, nói chuyện đều chẳng nể nang gì.
"Hỗn xược!"
"Đường Quốc Thành giận đến run người: "Chuyện này đúng là do Như Ngọc không đúng, nhưng chị con đã mang thai rồi, dù gì chuyện cũng đã xảy ra rồi, chẳng lẽ ba còn có thể chia cắt hai đứa nó nữa hay sao? Lý do ba không trách mắng nó là vì nể mặt dì Thanh Bích của con, con có hiểu không?"
"Vì vậy, tôi phải trở thành vật hy sinh sao, đúng không?"
Đường Nhã Phương liên tục cười đầy mỉa mai, cô hít một hơi thật sâu, cố gắng nén sự đau lòng và thất vọng xuống, bình tĩnh nói: "Ông thật sự không xứng làm ba của tôi, nếu mẹ tôi còn sống, bà nhất định sẽ không để người khác ức hiếp tôi như vậy."
Nói xong câu nói đó, cô cũng không quay đầu lại mà xoay người bỏ đi.
Khi đã đi gần tới cửa, cô dừng lại, nói thêm một câu: "Hai hôm nay, tôi sẽ chuyển ra ngoài sống, lễ đính hôn của Chu Như Ngọc, tôi sẽ không tham gia, ông từ bỏ đi."