Edit: Chu
(Vui lòng không chửi rủa nhân vật quá nặng lời.)
———
Không cần Mặc Nhiên nhắc, Sở Vãn Ninh đã sớm nhận ra.
Những "người" đó trò chuyện vui vẻ, âm thanh không biết phát ra từ đâu, những thứ đó hoặc ngồi hoặc đứng, nâng chén chúc mừng, một đám, chẳng hề có mặt, cứ như giấy.
"Làm sao bây giờ? Chẳng lẽ chúng ta tới uống rượu mừng cùng họ à?"
Sở Vãn Ninh không bị trò đùa của Mặc Nhiên chọc cười, cúi đầu suy tư.
Lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng bước chân sột soạt, hai hàng thật dài từ trong sương mù xuất hiện, dần đến gần, từ từ đi đến lầu chính.
Sở Vãn Ninh và Mặc Nhiên trốn ra sau cánh gà theo bản năng, hai hàng người đến gần, đi đầu là một đôi Kim Đồng Ngọc Nữ cười cười nói nói, hai người kia có ngũ quan, ngũ quan còn rõ ràng, trang điểm sặc sỡ, nhìn từ bóng tối ra, cực kỳ giống cặp Kim Đồng Ngọc Nữ giấy được đốt cho người chết.
Trong tay bọn họ cầm một ngọn nến đỏ, thân nến to bằng cánh tay trẻ con, bên trên khắc rồng phượng uốn quanh, ngọn nến cháy, mùi hoa bách điệp nồng đậm xộc vào mũi, Mặc Nhiên suýt nữa lại hôn mê, may mà vết thương do Sở Vãn Ninh đâm vào tay hắn vẫn còn đau, hắn tự chọc lên miệng vết thương, giữ ý thức thanh tỉnh.
Sở Vãn Ninh nhìn hắn.
Mặc Nhiên: "...... Khụ, cách này dùng ổn."
Dừng một chút, lại ngạc nhiên nói: "Sư tôn, sao người không cần tự đâm mình giữ thanh tỉnh?"
Sở Vãn Ninh: "Mùi này không có tác dụng với ta."
"A? Vì sao?"
Sở Vãn Ninh lạnh lùng đáp: "Tu vi cao."
Mặc Nhiên: "......"
Kim Đồng Ngọc Nữ đi đầu, hai hàng người chia ra, Sở Vãn Ninh nhìn lại, nhìn một lúc, bỗng nhiên trầm thấp "Hả?" một tiếng.
Y rất ít khi kinh ngạc, bởi vậy Mặc Nhiên hết sức hiếu kỳ, nhìn theo tầm mắt y, cũng lắp bắp kinh hãi.
Trong đội ngũ lảo đa lảo đảo đi tới, đều là tử thi, làn da tái nhợt, vẫn giữ được dung mạo khi còn sống, những người đó phần lớn đều còn trẻ, không đến hai mươi, nam nữ đều có, mà trong đó có bóng hình rất quen——
Trước đó có đại công tử Trần gia từng thấy trong quan tài, không biết xuất hiện trong hàng từ khi nào, nhắm mắt, đi theo ngọn nến tỏa ra mùi thơm kỳ lạ, chậm rãi đi. Bên cạnh hắn không giống người khác, bên cạnh người khác đều là một thi thể nữa, chỉ có mình hắn, có một quỷ tân nương bằng giấy bay bay bổng bổng.
Đại công tử Trần gia thì không nói, nhìn đến cuối hàng, thấy rõ người đi cuối, mặt Mặc Nhiên cắt không còn giọt máu.
Sư Muội và Trần Diêu thị cúi gằm mặt, đi phía sau tử thi, bọn họ cũng nhắm mắt, mặt trắng như tuyết, chẳng khác người chết mấy, không biết có còn sống hay không.
Da đầu Mặc Nhiên tê dại, nhảy dựng lên muốn xông tới, lại bị Sở Vãn Ninh giữ chặt vai: "Đợi đã."
"Đó là Sư Muội——!!"
"Ta biết." Sở Vãn Ninh nhìn chằm chằm đội ngũ chậm rãi bước đi, nhẹ giọng nói, "Ngươi đừng manh động, ngươi nhìn bên kia, có một kết giới. Ngươi tuỳ tiện xông tới, kết giới sẽ phát ra tiếng kêu, đến lúc đó chỉ sợ đám quỷ không mặt ở đây đều vây ngươi lại, không thể cứu vãn."
Sở Vãn Ninh là tông sư thuật kết giới, y dựng kết giới lợi hại, mắt rất tinh, Mặc Nhiên nhìn qua, quả nhiên phát hiện ở lối vào yến tiệc, có một kết giới mỏng gần như trong suốt.
Kim Đồng Ngọc Nữ đi đến trước viện, nhẹ nhàng thổi ngọn nến, làm ngọn lửa cháy càng to, sau đó chậm rãi—— Đi qua kết giới, vào trong sân.
Nam nữ phía sau cũng đồng loạt đi theo bọn họ, không chút khó khăn xuyên qua kết giới, quỷ không mặt đang uống rượu mừng lũ lượt nhìn qua, nhìn nhóm nam nữ nối đuôi nhau tiến vào, bắt đầu cười nói, vỗ tay.
Sở Vãn Ninh nói: "Đi, đi theo sau họ. Lúc qua kết giới phải nhớ nín thở, nhắm mắt lại. Còn nữa, cho dù có xảy ra chuyện gì, cũng phải làm theo những thi thể đó, tuyệt đối không được nói chuyện."
Không cần y nhắc thêm, Mắc Nhiên sốt ruột muốn cứu người, đi theo Sở Vãn Ninh lẫn vào nhóm thi thể.
Hai bên thi thể bằng nhau, Sở Vãn Ninh đứng sau Sư Muội, Mặc Nhiên cũng chỉ có thể đứng sau Trần Diêu thị, đội ngũ đi rất chậm, Mặc Nhiên nhìn sang Sư Muội mấy lần, nhìn sườn mặt tái nhợt, cần cổ trắng nõn gục xuống.
Thật vất vả đến trước kết giới, hai người nín thở ngưng thần, thuận lợi xuyên qua, đi vào trong sân. Đi một lúc mới nhận ra, nơi này lớn hơn so với lúc nhìn bên ngoài, trừ ba tầng lầu chính giăng đèn kết hoa, hai bên sân đều là những sương phòng nhỏ nối nhau, tầm trăm gian, mỗi sương phòng đều dán chữ hỉ đỏ thẫm, treo một đèn lồng đỏ.
Khách khứa trong sảnh bỗng nhiên đứng dậy, nổ pháo ăn mừng, tiếng kèn vang dội.
Một lễ quan đứng trước lâu vũ hô: "Giờ lành đã đến, tân lang, tân nương vào phòng——"
Mặc Nhiên sửng sốt, gì? Hoá ra hàng hàng thi thể này là tân lang tân nương?
Vội quay đầu cầu xin Sở Vãn Ninh giúp đỡ, nhưng Bắc Đẩu Tiên Tôn cũng cau mày, chìm đắm trong suy nghĩ không cách nào tự kiềm chế, liếc mắt nhìn Mặc Nhiên cũng lười.
...... Mặc Nhiên cảm thấy, bá phụ uống công lo lắng rồi, xuống núi rèn luyện, đưa sư phụ kiểu này theo, không có sư phụ còn tốt hơn ấy.
Bỗng nhiên một đám tiểu đồng tóc trái đào từ trong viện cười đùa ùa ra, trên người mặc đồ đỏ, dùng dây bạc tết tóc, vây quanh hai bên như cá, bắt đầu lôi kéo từng người một, dẫn bọn họ sang hai bên sương phòng.
Mặc Nhiên không biết làm thế nào cho đúng, làm khẩu hình với Sở Vãn Ninh: Sư tôn, làm sao bây giờ?
Sở Vãn Ninh lắc đầu, chỉ chỉ những tử thi phía trước đi theo đồng nam đồng nữ tản ra, ý không cần nói cũng biết—— Đi theo bọn họ.
Không còn cách nào, Mặc Nhiên đành để một đồng nam tóc hai mái kéo mình đi, nghiêng ngả lảo đảo vào một sương phòng, hắn vừa vào, tiểu đồng đã phất ống tay áo, cửa "rầm" một tiếng đóng lại.
Mặc Nhiên trừng mắt nhìn "đứa trẻ" kia, không biết tiểu quỷ không mặt này muốn làm gì với mình.
Kiếp trước, Sở Vãn Ninh cứu Sư Muội, lại phá vỡ ảo cảnh, hắn hoàn toàn không làm gì, nhẹ nhàng tiêu diệt yêu tà, sau đó chỉ nghĩ tới dư vị sau khi hôn Sư Muội, xong chuyện Sở Vãn Ninh phân tích, hắn kỳ thật cũng không nghe bao nhiêu.
Nên bây giờ có biến, hắn hoàn toàn không biết tiếp theo sẽ gặp cái gì, chỉ có thể căng da đầu.
Trong phòng bày một bàn trang điểm, để một gương đồng, giá gỗ đặt một bộ cát phục đỏ đen thêu như ý văn.
Tiểu đồng vỗ vỗ ghế mấy lần, ý bảo Mặc Nhiên ngồi xuống.
Mặc Nhiên nhận ra quỷ ở đây đều không quá thông mình, bởi vì, chỉ cần không nói, người chết hay người sống cũng không phân biệt được, vì thế nghe theo tiểu đồng ngồi xuống trước bàn tràng điểm. Tiểu đồng sột sột soạt soạt đi qua, bắt đầu giúp hắn rửa mặt chải tóc, thay y phục...
Đột nhiên, cửa sổ bay tới một đoá hoa hải đường, hải đường kia là vật truyền âm của Vãn Dạ Ngọc Hành, chuyên được Sở Vãn Ninh dùng đưa tin.
Hắn vớt hải đường từ trong nước lên, hải đường thoáng chốc nở rộ, lộ ra nhuỵ hoa phát ánh kim.
Hắn ngắt lấy nhụy hoa ấy, đặt tới bên tai. Giọng Sở Vãn Ninh liền vang lên cạnh tai hắn.
"Mặc Nhiên, ta dùng Thiên Vấn hỏi, nơi này là ảo cảnh do Quỷ Ti Nghi tạo ra ở trấn Thải Điệp. Nó được thôn dân thờ phụng trăm năm, tu thành chính quả. Chỉ cần lượng minh hôn càng nhiều, nó càng mạnh, nên nó rất thích tổ chức minh hôn. Hai hàng thi thể đó, hẳn là mấy trăm năm nay, nó làm chứng cho những quỷ phu thê ở trấn Trấn Thải Điệp, thích náo nhiệt kiểu này, mỗi tối sẽ triệu thi thế tới trong ảo cảnh, minh hôn một lần nữa, hơn nữa mỗi lần tổ chức, nó lại mạnh hơn mấy phần." . Truyện Full
Mặc Nhiên nghĩ thầm—— Biến thái!!
Khác với thần tiên lúc rảnh, cùng lắm giúp tác hợp cho thiếu nam thiếu nữ, Quỷ Ti Nghi này, nói là thần tiên, nhưng đầu óc không bình thường, hứng thú với mỗi tác hợp cho thi thể nam nữ, tác hợp một lần không nói, còn tối nào cũng đều triệu thi thể từ trong mộ ra tổ chức minh hôn, một lần, thêm một lần, lại thêm một lần nữa.
Một đám thi thể giao hợp đẹp lắm à?
Thần tiên kiểu này, đúng là điên rồ.
Sở Vãn Ninh nói: "Chân thân nó không ở nơi này, người đừng hành động thiếu suy nghĩ, lát nữa theo Kim Đồng Ngọc Nữ, nếu nó muốn hấp thu năng lượng từ nam nữ minh hôn, đến cùng cũng phải hiện nguyên hình."
Mặc Nhiên muốn hỏi, Sư Muội đâu? Sư Muội sao rồi?
"Đừng lo cho Sư Muội, hắn và Trần phu nhân, đều bị phấn thơm mê hoặc, tạm mất ý thức." Sở Vãn Ninh lo lắng chu toàn, đều nói rõ những điều Mặc Nhiên muốn hỏi, "Tự lo cho mình tốt đi, mọi chuyện có ta rồi."
Nói xong, thanh âm biến mất.
Lúc này, tiểu đồng đã sửa sang trang phục cho Mặc Nhiên xong, giương mắt nhìn, trong gương đồng hiện một người thanh tuấn, khoé môi khẽ nhếch, mặt mày sạch sẽ thoải mái, vạt áo chồng lên nhau, cát phục đỏ như lửa, tóc dài được buộc cao bằng dây trắng, là dáng vẻ của tân lang minh hôn.
Tiểu đồng làm tư thế "mời", cửa sương phòng "kẽo kẹt" mở ra.
Dưới hành lang, một loạt thi thể mặc cát phục, nam nữ đều có, xem ra đầu làm từ bùn của Quỷ Ti Nghi không thông minh, chỉ cần cho một đôi bái đường là được, dù là nam nữ, nam nam, nữ nữ bái đường, cũng chẳng sao.
Hành lang bên này đứng một hàng, bên kia đối diện lại có một hàng, cách không xa lắm, hắn không nhìn thấy Sở Vãn Ninh và Sư Muội.
Đội ngũ chậm rãi bước lên phía trước, thỉnh thoảng có thể nghe thấy giọng lễ quan từ lâu vũ, từng đôi từng đôi minh hôn, từ từ hoàn thành.
Mặc Nhiên nhìn thoáng qua Trần Diêu thị phía trước, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nghĩ nửa ngày, hàng phía trước dần ngắn đi, sắp đến mấy đôi cuối cùng, đồ lưu manh não hỏng rốt cuộc thông suốt——
A! Theo đội ngũ, nữ nhân trước mặt này, chẳng phải sẽ bái đường thành thân với Sư Muội? Còn mình phải cùng tiểu tiện nhân Sở Vãn Ninh kia ư? Kết quả gì đây!
Lập tức, vị đế quân Nhân giới tiền nhiệm này không vui, miết môi, không khách khí kéo Trần Diêu thị, phá đội hình, lên đứng trước người ta.
Tiểu đồng đi bên cạnh sửng sốt, nhưng Mặc Nhiên rất nhanh cúi đầu rũ mặt, như quỷ thắt cổ, gục xuống trong đám thi thể, Kim Đồng Ngọc Nữ tu vi không cao phát ngốc một lúc, không hiểu nơi nào có vấn đề, cho nên chỉ ngây ngốc, không có phản ứng gì.
Mặc Nhiên vui vẻ. Hứng thú bừng bừng đi trong hàng ngũ, chuẩn bị đến cuối, cùng Sư Muội ở hành lang bên kia gặp nhau.
Trong lúc đó.
Sở Vãn Ninh nhìn thoáng qua Sư Muội đứng trước mình, nghĩ một lát, không biết phía trước sẽ gặp nguy hiểm gì.
Y trước giờ mạnh miệng nhưng mềm lòng, tuy rằng hà khắc làm người ghét bỏ, nhưng kỳ thật, chỉ cần y ở, dù xảy ra chuyện gì cũng không để đồ đệ mạo hiểm.
Vì thế, y cũng kéo Sư Muội, đưa tiểu gia hỏa còn đang hôn mê này ra sau lưng, bản thân đứng vào vị trí vốn là của Sư Muội.
Đến lượt y.
Quỷ xướng đứng ở hành lang cầm một khay đỏ, thấy Sở Vãn Ninh tới, cười hì hì, thiếu nữ không có gương mặt phát ra thanh âm thanh thuý ướt át.
"Chúc mừng nương tử, chúc mừng nương tử, vừa gặp mà như thân thiết từ lâu, bên nhau bạc đầu."
Sở Vãn Ninh nháy mắt đen mặt.
Nương, nương tử......? Ngươi có phải không có mắt không?
Lại nhìn quỷ xướng không có mặt mũi, nhịn.
Con mẹ nó thật sự không có mắt.
Quỷ tân nương cười hì hì cầm lấy khăn voan đỏ, nâng cánh tay như ngọc, che mặt Sở Vãn Ninh lại. Sau đó bàn tay lạnh băng này, nhẹ nhàng đỡ Sở Vãn Ninh, cười duyên nói: "Nương tử, mời đi."