Chương 135: Cậu ta thắng tôi nửa chiêu
Bữa cơm này ăn rất nhanh, Cao Chí Dũng tìm lý do về nhà thật sớm, vừa đóng cửa lại, vợ của anh ta đã hỏi ngay: “Không phải anh đã nói tổng giám đốc kia chia cổ phần cho anh hay sao? Anh nói dối em à?”
“Anh không có lừa em, anh ta đã chia cổ phiếu cho anh. Những lời của anh vừa nãy em nghe qua qua là được rồi, đừng ra ngoài nói linh tinh” Cao Chí Dũng đi về phía điện thoại di động. “Anh lừa anh ta sao?”
“Tất nhiên rồi, bây giờ anh đang gọi điện thoại cho tổng giám đốc Lục” Cao Chí Dũng cầm điện thoại lên, muốn gọi điện thoại về phía nhà máy, nhưng không ai nhận, đành phải gọi điện về nhà riêng.
Ba người nhà Lục Tam Phong vừa cơm nước xong xuôi, đang xem ti vi. Lục Tam Phong nằm trên ghế sô pha, gối đầu lên đùi của Giang Hiểu Nghi, ôm Như Lan ở trong lòng, thi thoảng còn phải ấn tay của cô bé xuống, ngăn cô bé kéo tại hoặc gì đó. “Tinh tinh tinh”
“Ba, điện thoại reo.” Như Lan kêu lên. “Đã muộn như vậy rồi, ai gọi nhỉ?” Giang Hiểu Nghi khẽ nói: “Sẽ không phải là người thân gọi đến để mượn tiền chứ?”
“Đưa điện thoại cho anh, anh sẽ mắng thay em.” Lục Tam Phong trở mình nói.
Giang Hiểu Nghi cầm điện thoại nhấn loa ngoài. “Tôi là Lục Tam Phong, anh là ai vậy? Trễ như vậy rồi?”
Lục Tam Phong nói. “Tổng giám đốc Lục, là tôi, Cao Chí Dũng”
“Hả?” Lục Tam Phong hơi kinh ngạc, ngồi dậy nói: “Muộn như vậy sao anh còn gọi điện cho tôi?”
Cao Chí Dũng kể từ đầu đến cuối sự việc, xem ra đối phương đã chuẩn bị mọi mặt, lại không tố cáo ngay tại địa phương, mà thẳng đến thủ đô.
Giang Hiểu Nghi nhìn thấy anh đang bàn bạc công việc, vẻ mặt nghiêm túc, tắt ti vi rồi ôm Như Lan đi vào trong nhà.
Lục Tam Phong nghe vậy hít sâu một hơi, quả nhiên hai ngày này không có động tĩnh gì, nhịn được cái rắm, Lục Tam Phong suy nghĩ một lát rồi nói: “Ngày mai bọn họ đi tố cáo, anh phụ trách ra mặt giải thích. Vừa hay mọi thứ đã sắp xếp xong, dẫn theo đám nhà báo kia tới xem. Ngày mai tôi sẽ gọi điện cho Đỗ Lam Minh, nhờ anh ta ra mặt chất vấn đối phương.”
Nói chuyện gần một tiếng đồng hồ rồi cúp máy, Lục Tam Phong thở dài, chuyện này không thể kết thúc trong vòng ba đến năm tháng được, anh đứng dậy đi vào phòng ngủ, Giang Hiểu Nghi đã ngủ rồi.
Lục Tam Phong đi đến bến giường, thấy Như Lan đã ngủ say, đưa tay muốn ôm lấy cô bé.
Giang Hiểu Nghi không biết anh đang muốn làm gì, trợn mắt nhìn, nói: “Đã mấy hôm rồi, anh nghỉ ngơi một chút đi, em sợ anh sẽ mệt.”
“Không mệt!”
Mặc dù trong khoảng thời gian này rất thường xuyên, nhưng Giang Hiểu Nghi ôm lấy chăn mền, trong lòng vẫn có chút bất ổn, cô cảm nhận được Lục Tam Phong dường như muốn có một đứa bé.
Tắt đèn trong phòng khách, Lục Tam Phong xác nhận Như Lan sẽ không tỉnh lại, đẩy cửa tiến vào phòng ngủ.
Sáng hôm sau, Như Lan đứng ở ngoài cửa giận dữ đập đập vào cửa, ngày nào lúc đi ngủ cô bé cũng được nằm trong vòng tay của mẹ, và khi tỉnh dậy lại ở trên ghế số pha ngoài phòng khách. “Đừng gõ nữa, con cũng là con gái lớn rồi, giúp mẹ đi làm bữa sáng đi.” Lục Tam Phong Điềnận miệng nói. “Mẹ kiếp, anh nói bậy bạ gì vậy?” Giang Hiểu Nghi vội vàng tìm đồ ngủ của mình, một lúc lâu mới phát hiện nó bị ném ở trên mặt đất, mặc vào người, mở cửa phòng ra, nhìn thấy Như Lan mang vẻ mặt tràn đầy sự giận giữ. “Không phải mẹ làm, đánh ba con ấy!”
Như Lan tức giận đi về phía Lục Tam Phong, trèo lên giường, dùng nắm đấm nhỏ đánh vào người anh.
Nửa giờ sau, Giang Hiểu Nghi đã làm xong bữa sáng, dựa vào cửa, nói: “Đừng đánh nữa, ăn sáng thôi.”
“Con không đánh ba, ba là người ba tốt của con.”
Giang Hiểu Nghi không khỏi buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng như vậy của cô bé, nói: “Nhanh như vậy đã bị mua chuộc rồi sao? Mau đi ăn sáng nào.”
Lục Tam Phong bước ra ngoài, nhìn thấy Giang Hiểu Nghi cử chỉ không được thành thật cho lắm, phía bên kia liếc anh một cái rồi nói: “Anh lộn xộn cái gì, đồ lưu manh.”
“Chính em lưu manh còn trách anh sao?”
Giang Hiểu Nghi từ phòng ngủ đi tới, ngồi xuống nhìn Lục Tam Phong, do dự một hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn hỏi: “Anh có muốn có con không?”
“Không!” Lục Tam Phong lắc đầu liên tục nói: “Anh chỉ muốn cảm thấy thoải mái thôi.”
“Anh đi chết đi, ở trước mặt con mà nói bậy bạ gì thế?” Giang Hiểu Nghi vừa nói vừa nhéo Lục Tam Phong.
Lục Tam Phong đau đến ngoác mồm, anh thật sự không nghĩ tới chuyện sinh con, hơn nữa hai năm gần đây nhất định sẽ rất bộn bề nhiều việc, nếu như cô mang thai thì phải có người ở bên cạnh để chăm sóc, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng đúng nha. Đề phòng chuyện có thai, lần tới chúng ta sẽ dùng biện pháp”
“Em không muốn nghe anh nói nữa, chưa biết chừng em đang mang thai đấy.”
“Vậy thì sinh ra thôi. Chẳng nhẽ anh lại không nuôi nổi hay sao?” Lục Tam Phong bưng bát cháo lên, hớp một ngụm, nói: “Anh cũng có thể trả tiền phạt”
“Có quỷ mới cho anh sinh ấy, đau chết em thì làm sao bây giờ.” Giang Hiểu Nghi nhỏ giọng thầm thì
Ăn xong bữa sáng, Lục Tam Phong đưa Như Lan tới nhà trẻ, khi anh đến văn phòng của nhà máy, trên mặt bàn đã bày biện đủ tài liệu trong ngày, còn có một số tin tức từ các phương diện, còn có một bình trà đã được pha.
Lục Tam Phong nhìn thấy chiếc bàn gọn gàng như vậy, tâm tình rất tốt, vừa ngồi xuống, Trương Phượng Tiên bước tới. “Càng ngày càng tốt, tiến bộ rất nhanh, năng lực của cô bây giờ đến các công ty lớn khác làm thư ký tuyệt đối không có vấn đề gì.” Lục Tam Phong khen ngợi. “Tôi muốn làm cho ông chủ. Giám đốc Cao khi nào thì quay về?” Trương Phượng Tiên đi xuống hỏi. “Tạm thời chưa về được.” Lục Tam Phong nói vài câu, căn dặn một vài chuyện, cầm lấy điện thoại ở trên bàn gọi cho Đỗ Lam Minh, phân phó việc anh ta dẫn đầu việc chất vấn tính chất của dung dịch dinh dưỡng Wahaha. Cúp điện thoại, bắt đầu xử lý chuyện trong nhà máy, theo số liệu được thu thập ở khắp nơi, mấy ngày hôm nay lượng tiêu thụ của đồ hộp nhỏ đã ổn định ở mức hơn chín mươi ngàn bình mỗi ngày, từ góc nhìn ở khắp nơi, lượng tiêu thụ phun trào chỉ là vấn đề thời gian.
Trong cuộc họp tài vụ vào buổi sáng, Lục Tam Phong đã xem qua một lượt số liệu, trước mắt mà nói, sáu nhà máy cộng với nhà máy này, có phần lãi gộp mỗi ngày khoảng tầm hai tỷ rưỡi.
Thoạt nhìn, số liệu này rất đáng kinh ngạc, nhưng hiện tại có tám ngàn bốn trăm nhân viên ở Thực phẩm Phong Giai, tiền lương mỗi tháng gần mười tỷ, các loại hao phí khác cộng lại là một tỷ bảy, tiền điện nước cũng không hề rẻ, và điều quan trọng nhất chính là tiền nợ.
Số tiền nợ mới nhất là ba trăm ba mươi bốn tỷ. Việc thi công một số nhà máy đã bắt đầu, tiếp theo chính là tiền của liên tục không ngừng. Dự kiến vào cuối tháng tư, dựa theo các hợp đồng đã ký với từng địa điểm, dự án công trình xây dựng nhà máy nhất định phải khởi công.
Chi phí cho sáu nhà máy này ước tính phải hơn hai trăm rưỡi tỷ, số tiền này ban đầu chỉ đủ để hỗ trợ cho hai nhà máy, thế nhưng Lục Tam Phong đã dùng số tiền này để phát tiền lương cho nhân viên, mua dây chuyền sản xuất, thuê sân bãi, vân vân…
Tài chính xuất hiện lỗ hổng, Lục Tam Phong mở cuộc họp, liếc nhìn vào bảng báo cáo với vẻ mặt thờ ơ, số tiền này anh phải chuẩn bị lưu động một phen, tốc độ tiến triển của đồ hộp nhỏ quá chậm.
Vào lúc chín giờ sáng, Wahaha đã tổ chức một buổi họp báo, báo cáo sự thật về thực phẩm Phong Giai nhằm thu hút người tiêu dùng, quảng cáo sai sự thật,vv.. tuyên bố với phóng viên rằng sản phẩm đồ hộp nhỏ của thực phẩm Phong Giai chính là do xưởng đèn pha trộn mà ra, hoàn toàn không hề có chất dinh dưỡng, huống chi nói đến những phòng thí nghiệm của nước ngoài, cái gì mà cao quý, một lon đồ hộp nhỏ có giá bán cao như vậy thì chi phí bỏ ra cũng chỉ tầm ba đến năm nghìn mà thôi.
Tin tức này vừa được đưa ra, giống như vòi rồng quét sạch toàn bộ đất nước, đài truyền hình ở khắp nơi lũ lượt đưa tin, không đến một giờ đồng hồ, Đỗ Lam Minh thay mặt thực phẩm Phong Giai gặp gỡ phóng viên ngay tại chỗ. “Tôi chưa bao giờ nghe điện thoại, cảm ơn chiếc điện thoại, bản fax trong thời đại này, nếu không một số người ở nơi xa thích nói cái gì thì nói. Giám đốc của chúng tôi, anh Cao đang ở ngay tại Xương Châu, tôi để địa chỉ ở đây, hi vọng các bạn có thể nói rõ ràng khi gửi fax cho các tờ báo lớn, anh ấy đang chờ các bạn.”
“Chúng tôi không chỉ có các phòng thí nghiệm ở nước ngoài, mà còn có ở Thành Minh, với sự tham gia của các nhân viên nghiên cứu nước ngoài, đồ hộp nhỏ của chúng tôi kích thích ăn uống, ngon miệng và tốt cho sức khỏe. Bản đắt hơn một chút, thế nhưng so với những lon đồ hộp trên thị trường ngay cả nhãn hiệu cũng không có, mua chính là mua một phần của sự khỏe mạnh, nhất là khi cho trẻ con ăn vào, bị đau bụng thì phải mua thuốc, đúng không?”
“Về việc Wahaha tố cáo chúng tôi, chúng tôi khẳng định sẽ đối mặt, nhưng tôi cũng có một nghi vấn. Dung dịch dinh dưỡng của họ khẳng định là có hiệu quả đối với trẻ em bỏ bữa, như vậy chúng là dược phẩm hay là thực phẩm của trẻ em? Nếu như là thực phẩm, quảng cáo như vậy liệu có phù hợp hay không? Nếu như là dược phẩm, thì thuốc ba phần là độc!”
Đỗ Lam Minh không ngừng đối mặt với mười phóng viên trong nửa tiếng đồng hồ, anh ta hiểu rất rõ nghiên cứu của đối thủ, Lục Tam Phong chỉ cho anh ta một phương hướng, anh ta tuyệt đối sẽ đánh chết.
Vào giữa trưa, bản fax về bản tin của thực phẩm Phong Giai được lan truyền nhanh chóng, các tờ báo lớn và đài truyền hình đều liên lạc với nhau, cần phải trả tiền khi đăng lại tin tức của đối phương, nhất là tin tức lớn như thế này, có giá trị không nhỏ.
Tổng giám đốc Tôn rất hài lòng với hiệu quả của buổi họp báo sáng nay, thư tố cáo đã được gửi đến thủ đô thông qua đường bưu điện, về việc có hồi âm hay không, thì anh ta thật sự không biết.
Anh ta nghĩ đến việc buổi chiều sẽ gọi Cao Chí Dũng đi ra, thả một quả bom nặng ký, lần này sẽ phá hủy tất cả sự tự tin của Lục Tam Phong.
Gọi điện thoại tới cũng không có người trả lời, sau nhiều cuộc gọi liên tiếp, tổng giám đốc Tông cảm giác có điều gì đó không đúng, gọi điện thoại cho Lý Long Duyệt. “Tổng giám đốc Tôn, có chuyện gì vậy ạ?”
“Cao Chí Dũng có ở nhà không? Không phải tôi đã nói là hôm nay anh ta chờ thông báo hay sao?”
“Để tôi đi xem a
Lý Long Duyệt đặt điện thoại sang một bên, mở cửa ra, gõ gõ cửa nhà Cao Chí Dũng, vợ của Cao Chí Dũng mở cửa, hỏi: “Có chuyện gì vậy? “Giám đốc Cao đâu? Hôm qua đã bàn bạc xong rồi, phải đến nhà máy thôi.”
“Bàn xong chuyện gì chứ? Lão Cao nhà tôi không có nhà.” Cô ta nói xong trực tiếp đóng cửa lại.
Lý Long Duyệt bị đóng sầm cửa lại, sững sờ ở đó, khi kịp phản ứng lại vỗ đùi một cái, miệng kêu một tiếng xong rồi, quay người trở về nhà, cầm điện thoại lên, nói: “Tổng giám đốc Tôn, không xong rồi, tên Cao Chí Dũng kia nói dối.”
“Cái gì?”
Tổng giám đốc Tôn không nghe rõ đầu dây bên kia nói cái gì, một người quản lý bước vào và nói: “Đỗ Lam Minh của thực phẩm Phong Giai đã trả lời, nói rằng bọn họ có phòng thí nghiệm, ngay tại Thành Minh, hơn nữa Cao Chí Dũng vẫn đang đợi ở phòng năm linh bảy của khách sạn Thiên Bình, hôm nay mang những phóng viên này đi, đồng thời còn hẹn trước với đài truyền hình địa phương.”