Chương 180
Mặc dù thường ngày Cao Chí Dũng và Đỗ Lam Minh đều có sự tôn trọng khó tả đối với Lục Tam Phong, nhưng khi đề cập đến lợi ích thì mọi người đều rất tỉnh táo.
Trong giai đoạn đầu, Lục Tam Phong đã phân chia đều ba mươi phần trăm cổ phần cho ban lãnh đạo. Việc phân chia đều vốn cổ phần khổng lồ như vậy là điều mà các công ty bình thường không dám làm nhưng Lục Tam Phong có thể làm được. Đây cũng là điều bất đắc dĩ. Không phải lúc nào cũng tuyển được công nhân, nếu lãnh đạo cấp cao chạy mất thì sẽ rất dễ sinh ra tình trạng hỗn loạn.
Nếu hệ thống biểu quyết của hội đồng quản trị được thông qua sau khi tập đoàn hóa vào năm tới thì cổ phiếu của Lục Tam Phong sẽ không còn khả dụng và sẽ bị mất quyền quản lý. Nếu không có quyền quản lý thì hợp đồng mà anh đại diện công ty thực phẩm Phong Giai ký kết sẽ không còn hiệu lực, chẳng khác nào giấy vụn mà thôi.
Điều mà Cao Chí Dũng nghĩ là sẽ để Lục Tam Phong đảm nhận một vị trí khác và làm cho giá trị của anh lớn hơn. Anh ta rất coi trọng khả năng của Lục Tam Phong, thậm chí anh ta còn cảm thấy rằng Lục Tam Phong muốn bỏ chạy.
Giá trị hiện tại của công ty thực phẩm Phong Giai là từ ba nghìn rưỡi tỷ đến bảy nghìn tỷ. Những gì anh ta muốn khi để Lục Tam Phong tiếp quản chính là một công ty có giá trị mười mấy nghìn tỷ với một thị trường bền vững, có các phòng ban hoàn chỉnh và hệ thống quản lý vững chắc.
Lục Tam Phong coi công ty thực phẩm Phong Giai như người bỏ công kiếm được hũ vàng đầu tiên trong đời. Anh không phải đắn đo suy nghĩ nhiều, chỉ cần như vậy là đủ. Với sự hiểu biết của anh về Cao Chí Dũng và Đỗ Lam Minh thì sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Trương Phượng Tiên dựa vào ghế sô pha nhìn anh lắc đầu, hồi lâu sau cô ta mới lẩm bẩm: “Một tên điên đã bị choáng váng đầu óc trước thành công”
“Tôi cũng có thể nói cho cô biết, thời khắc kế tiếp chính là thời khắc để chứng kiến kỳ tích sẽ xảy ra.” Lục Tam Phong lấy từ trong túi ra một cái danh thiếp. Anh lật qua lật lại rồi đột nhiên hỏi: “Cô có biết công ty hay đội công nghệ nào làm về ti vi hình ảnh màu không? Có chuyển nhượng bằng sáng chế không? Hay là xí nghiệp, hỗn hợp cải tạo xí nghiệp quốc doanh cũng được. Hay là cô hỏi ông nội cô xem?”
Trương Phượng Tiên lạnh lùng nhìn anh nói: “Đó là ông nội của tôi, sao anh lại sai khiến dễ dàng giống như ông nội của anh vậy chứ?”
“Ông nội của chúng ta khỏe mạnh, đó là điều may mắn của chúng ta. Tôi phải làm phiền ông cụ một chút vậy.” Lục Tam Phong táo tợn nói.
“Chúng ta không có chuyện gì để nói với nhau hết, đợi kiếp sau đi.” Trương Phượng Tiên nằm trên số pha mà không nói gì.
Lục Tam Phong cũng không hỏi quá nhiều, tốt nhất anh sẽ tự mình tìm cách vậy. Nói chung cán bộ kỳ cựu vẫn là cán bộ kỳ cựu.
Chọn người cũ trước kia vẫn tốt hơn, nói không chừng còn có hy vọng. Có thời gian rảnh rỗi anh nói chuyện với Kim Ngọc Anh một lát.
Anh bấm theo số điện thoại trên tờ danh thiếp, một lúc lâu sau mới vang lên giọng nói lười biếng của một người đàn ông: “Ai vậy?”
“Xin chào, có phải tổng giám đốc Đổng của đội nghiên cứu và phát triển khoa học kỹ thuật điện tử Thiên Định không?”
Lục Tam Phong nhìn vào danh thiếp của anh và hỏi từng chữ.
“Đúng vậy, anh là ai?”
“Tôi là một nhà đầu tư và tôi rất quan tâm đến các bằng sáng chế công nghệ điện tử, đặc biệt là công nghệ đèn điện tử. Tôi nghe nói rằng nhóm của các anh cung cấp dịch vụ hỗ trợ kỹ thuật và bằng sáng chế cho các thương hiệu Nhật Bản phải không?”
“Hả? A. Đúng, đúng vậy. Là ai giới thiệu với anh vậy?”
Khi nghe thấy người ở đầu dây bên kia phát ra hai tiếng “hả a” là Trương Phượng Tiên nở nụ cười. Hiển nhiên bên kia không được tự tin cho lắm.
“Là tổng giám đốc Lý của liên hiệp tài chính giới thiệu.
“Ồ, lão Lý à. Thế anh muốn gì?”
“Tôi chỉ muốn biết có bao nhiều người trong nhóm của ông và có bao nhiêu công nghệ độc quyền. Ông có muốn bán nó không?”
Mười phút sau, Lục Tam Phong cúp điện thoại. Anh ngồi ở đó mà mặt mày xanh mét.
Trương Phượng Tiên cười lăn cười bò trên ghế sô pha đến mức thở không ra hơi. Cô ta chỉ tay vào Lục Tam Phong nói: “Rõ ràng đã để cho người ta hôn rồi, anh đã bị người ta lừa rồi. Suýt chút nữa là bị người ta lừa mất tấm thân này rồi.”
Đoàn đội này hiện chỉ có ba mươi người, trong tay họ chỉ có một số bằng sáng chế về hình dạng, công nghệ cốt lõi chỉ là công nghệ ổn áp bóng hai cực. Ưu điểm của công nghệ này là khi tivi bị ngắt đột ngột thì bóng hai cực sẽ không bị cháy. Những cái khác thì không có gì đặc biệt cả.
“Còn chưa cười đủ sao?”
Lục Tam Phong lạnh lùng nhìn Trương Phượng Tiên.
“Khụ khụ khụ.” Trương Phượng Tiên đưa tay vỗ vỗ ngực, cô ta cười đến mức mặt đỏ bừng. Sau đó mới hít sâu một hơi nói: “Tôi nghĩ anh nên đi gặp cô ta. Tôi thấy hai người đúng là kỳ phùng địch thủ. Nếu anh còn quay trở lại thì cô ta sẽ bắt anh ngủ với cô ta, nói không chừng lúc đó anh còn có thể biết thêm được nguồn tin tức đáng giá hơn đó. Như vậy cũng coi như không quá thiệt thòi cho anh rồi.”
Lục Tam Phong thầm thở dài, giang hồ đúng là hiểm ác mà. Anh lấy điện thoại gọi cho Tô Ái Linh. Khi nghe anh nói xong thì Tô Ái Linh tỏ vẻ kinh ngạc nói cô ta đã nhờ người làm giùm nên tình hình cụ thể cũng không rõ lắm. Bây giờ cô ta sẽ đi hỏi lại.
Gọi đi gọi lại năm sáu cuộc điện thoại, Tô Ái Linh nói rằng các công ty được cấp bằng sáng chế hoàn toàn không được bán hoặc họ là doanh nghiệp nhà nước. Nhóm đoàn đội này là nhân vật bé nhỏ trong số những gã khổng lồ. Trong lúc nhất thời thì khong tìm được chỗ nào thích hợp cả.
Cô ta xin lỗi Lục Tam Phong qua điện thoại vì tin tức có vấn đề. Cô ta nói nếu để che giấu hàng hóa tập kết thì có đội ngũ này là đủ rồi, vừa hay không có công nghệ tiện nghi giá rẻ nào. Còn ngày sau Lục Tam Phong muốn sản xuất ti vi gì đó thì có thể chờ thời cơ thích hợp, đến lúc đó có thể tiến hành thu mua. Việc mua lại các bằng sáng chế công nghệ quan trọng chỉ có thể chờ đợi. Có nhiều công ty như vậy, ai biết sẽ xảy ra tình huống gì chứ.
Trong lòng Lục Tam Phong rất tức giận, nhưng cũng không dám thể hiện ra bên ngoài mà chỉ có thể đồng ý. May mà lúc ký hợp đồng anh còn để tâm nhìn kỹ, nếu không đợt này tổn thất sẽ rất lớn.
“Đừng giận nữa, là tôi không tốt. Hay là anh tới đi, tôi sẽ bồi thường cho anh. Hi hi.
“Để hôm khác đi. Tôi không có tức giận, cô nghỉ ngơi sớm đi.”
“Người ta nhớ anh mà, cứ nghĩ đến là nóng hết cả người. Hôn một cái nào, mua.”
Trương Phượng Tiên ngồi dậy.
nhìn anh bằng ánh mắt chán ghét rồi há miệng le lưỡi nói: “Ọe.”
“Âm thanh gì vậy? Bên cạnh anh vẫn còn có ai khác hả?”
“Không, phòng của tôi không đóng cửa. Cũng không biết là con chó của nhà ai ở ngoài hành lang sửa nữa. Cô nghỉ ngơi sớm đi mua” Lục Tam Phong hôn điện thoại rồi cúp máy.
“Anh nói ai là chó hả? Thật kinh tởm. Vừa nghe là biết cái loại đàn bà lẳng lơ rồi. Đàn ông mấy người thích thế này hả. Thật khiến người ta buồn nôn quá. Tôi thấy anh đã bị cô ta làm cho chết mê chết mệt đến nỗi không biết đường về nhà luôn rồi. Sớm muộn gì anh cũng đưa hết tiền cho cô ta cho mà xem.” Trương Phượng Tiên trợn mắt tựa vào sô pha rồi không nói gì thêm nữa.
Lục Tam Phong nhìn tấm danh thiếp, Tô Ái Linh nói đúng.
Loại tài sản công nghệ này hiếm khi được bán. Đội ngũ này có ít nhất một công nghệ. Nếu muốn thu mua được công nghệ và nhân tài phù hợp thì phải đợi đến lúc ngàn vàng dễ mua được xương ngựa vậy.
“Sao lại không nói gì vậy? Đừng quá tức giận làm gì, anh cũng đâu bị thiệt thòi gì chứ. Dù sao anh cũng là đàn ông, cho dù có ngủ với cô ta thì cũng không thua thiệt gì. Ít nhất anh cũng vẫn còn mặt mũi, đúng chứ?”
Trương Phượng Tiên an ủi.
“Không phải cái này. Vừa rồi qua điện thoại, người trưởng nhóm nói công nghệ và đội ngũ của họ có thể bán trọn gói hai trăm vạn. Tôi quyết định sẽ mua.”
“Hả? Anh có ngốc hay không vậy, chưa nhìn thấy đã muốn mua rồi sao? Người ta nói bảy tỷ thì anh liền mua bảy tỷ sao? Đến mua đồ ăn mà còn mặc cả. Có chuyện gì vậy hả? Trước đây anh thông minh lắm mà, sao hai ngày nay lại coi tiền như rác vậy chứ?”
Trương Phượng Tiên nhìn anh với vẻ lo lång.
“Nơi nào rẻ nhất có thể khiến một người chiếm được toàn bộ. Cũng nên đến lượt tôi coi tiền như rác rồi. Bây giờ cô đi về phòng nghỉ ngơi đi. Tôi gọi điện cho Hiểu Nghi rồi đi ngủ đây. Ngày mốt họ sẽ tới đây.”
Trương Phượng Tiên gật đầu và đứng dậy, mang đôi dép lê đi về phòng. Cô ta đi được nửa đường thì quay lại, nhìn Lục Tam Phong và nói: “Thầy hướng dẫn của tôi nói với tôi rằng dù là doanh nhân cấp trung hay doanh nhân giàu có bậc nhất thì sau lưng sự thành công của họ cũng chiếm tới tám mươi phần trăm sự may mắn. Nhưng may mắn lại rất ít khi mỉm cười với ai đó lần thứ hai.”
“Tôi biết cô muốn nói cái gì. Những đạo lý cô hiểu được thì tôi cũng hiểu được. Cô về ngủ đi.”
“Được rồi, ngủ ngon.” Trương Phượng Tiên nói xong liền xoay người rời đi.
Lục Tam Phong gọi điện cho Giang Hiểu Nghi. Vé máy bay đã được đặt xong. Đây là lần đầu tiên cô đi xa như vậy và cũng là lần đầu tiên cô đi máy bay. Ở đầu dây bên kia Như Lan đang hét lớn “máy bay”. Xem ra cô bé rất vui.
Lục Tam Phong nói với cô rằng không cần mang theo thứ gì cả, ở đây mọi thứ đều có sẵn. Đến lúc đó anh sẽ đích thân đi đón cô.
Ngày hôm sau, Đỗ Lam Minh gọi điện thoại cho Lục Tam Phong nói về việc tập đoàn hóa vào năm sau. Anh ta muốn giữ Lục Tam Phong lại, hy vọng năm sau anh sẽ trở thành chủ tịch tập đoàn. Còn có quản lý Lý cũng gọi điện tới.
Vào buổi chiều anh ăn cơm với Kim Ngọc Anh, anh giữ một khoảng cách nhất định với cô ta. Một khoảng cách không quá xa cũng không quá gần, nó khiến người ta không cảm thấy quá nóng bỏng nhưng cũng không có cảm giác lạnh như băng.
Điều mà Lục Tam Phong muốn cùng cô ta xây dựng chính là tình cảm của một người bạn thân.
Mười giờ sáng hôm sau, một chiếc máy bay đáp xuống sân bay. Lục Tam Phong đã đến sớm trước nửa tiếng, đứng ở cửa chờ đợi. Trong đám người đó có một người đẹp mặc váy voan mỏng rất bắt mắt, rất nhiều ánh mắt đã dừng lại vài giây để nhìn cô.
Tình cờ là có một chuyến bay quốc tế cũng đến, có một nhóm người nước ngoài tóc vàng ở lối ra. Như Lan giống như một búp bê bằng sứ, cô bé mở to mắt nhìn những người nước ngoài này với vẻ mặt giống như được mở rộng tầm mắt vậy đó.
“Ở đây này” Lục Tam Phong giơ tay vẫy vẫy bọn họ.
Giang Hiểu Nghỉ nhìn thấy Lục Tam Phong thì nở nụ cười tươi rói, nhìn cô lộng lẫy như một đóa hoa đang nở rộ. Cô đưa tay bế Như Lan lên.
Có vài người chụp ảnh ở lối ra, có thể là thân phận của mấy người nước ngoài này hơi đặc biệt.
Giang Hiểu Nghỉ bế đứa bé trên tay sải bước đi ra phía cửa. Ánh đèn flash của máy chụp hình nháy lên liên hồi chụp hai mẹ con họ.
Lục Tam Phong nhíu mày, anh nhìn về phía nhiếp ảnh gia với vẻ mặt không vui.
Đương nhiên người kia cũng nhận ra, vội vàng nở nụ cười tươi rói: “Anh để lại địa chỉ đi, tôi rửa thêm mấy tấm gửi cho hai người.”
“Thật sao? Thật sự không cần trả tiền à?”
Giang Hiểu Nghi một lần nữa lại tỏ thái độ của một người phụ nữ quê mùa.
“Được rồi, chỉ là một bức ảnh thôi.” Lục Tam Phong vẫy vẫy tay ra hiệu cho người chụp hình tránh xa anh rồi nhìn Như Lan nhíu mày nói: “Con bé đã năm tuổi rồi, em còn bế làm gì: Để nó tự đi đi.”
“Ba bế” Như Lan giang hai tay ra.
Lục Tam Phong nhìn thấy đứa bé thì không đành lòng từ chối, liền bế lên. Một nhà ba người họ thật hòa thuận vui vẻ. Trương Phượng Tiên đứng bên cạnh nói vài câu khách sáo rồi cùng mấy người họ đi về phía bãi đậu xe.
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!