Lọc Truyện

Kẻ Ăn Chơi Biến Tổng Tài

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Chương 195:

Kinh hỉ Chính Lục Tam Phong anh cũng cảm thấy bản thân có sự thay đổi, tuổi tác bản thân quả thật quá phiền, nhìn qua anh rất trẻ tuổi không đủ để cho người ta cảm giác an toàn, vấn đề này cũng là Bill Gates đau đầu mà.

“Tổng giám đốc Lục năm nay bao nhiêu tuổi?”

Liễu Ngoạn hỏi.

“Tôi hai mươi lăm.”

“Tôi thấy trên tài liệu có để anh đã từng đi du học?”

Giọng nói Liễu Ngoạn tràn đầy nghi ngờ.

“Có nghĩ tới, chỉ là tôi có nghiên cứu một ít đối với điện tử bán dẫn, còn nhiều chỗ chưa biết hi vọng giám đốc Liễu thứ lỗi, có thể giám đốc Liễu không biết nhiều lắm về tôi, tôi làm về thực phẩm, thực phẩm Phong Giai ở miền bắc là do tôi lập nên, hiện tại chiến thị phần cao nhất ở thị trường phương bắc, giá thị trường hơn một tỷ, định giá trong tương lai ít nhất phải nghìn tỷ, bảo đảm là xí nghiệp tư nhân hạng nhất.

Người ở đây đều cảm giác hơi xấu hổ, chuyện này có phải thổi phồng hơi quá không.

“Bây giờ xí nghiệp tư nhân đều bảo khổng giá trị thực tôi cũng tiếp xúc rất nhiều ông chủ xí nghiệp tư nhân, tổng giám đốc Lục bây giờ cũng có nhà xưởng mà? Kế hoạch là gì?”

“Uống trà” Lục Tam Phong nâng chung trà lên uống một hớp nói: “Xưởng có, cái chúng tôi có là tiền, hiện tại nhà nước hỗ trợ hợp tác sản xuất hoặc xí nghiệp nhà nước đứng bản, chúng tôi đã thu mua nhà xưởng Lục Bảo, mọi mặt đều đã ổn thỏa.”

“Lục Bảo?”

Liễu Ngoạn nghe đến cách nói này thì hoảng sợ: “Là Lục Bảo kia?”

Thôi Cửu ngồi một bên nghe nhịn không được nữa, anh ta biết cái người tên Lục Tam Phong này không nói được câu nào tiếng người nhưng thổi phồng như vậy có phải quá trớn rồi không?

Vừa chuẩn bị mở miệng đã nhận được ánh mắt có chứa sát khí của Lục Tam Phong, đối phương híp mắt, vẻ mặt lạnh lùng.

“Giám đốc Thôi mời uống trà!”

Thôi Cửu miễn cưỡng nuốt lời định nói về, gật gật đầu luống cuống bưng chén trà lên uống.

“Bây giờ không tiện nói, nhưng nếu không phải xí nghiệp lớn của nhà nước thì làm sao thu mua được của Lục Bảo. tôi đã nói với anh, cái tôi có là tiền, coi như giai đoạn đầu đầu tư vài trăm triệu, giai đoạn cuối đầu tư vào không thấp hơn một tỉ” Lục Tam Phong dựa vào ghế bày ra bộ dáng kẻ lắm tiền nhiều của “Tôi muốn hỏi một tí, tổng giám đốc Lục đối có suy nghĩ gì về sự phát triển của điện tử khoa học kỹ thuật”

“Định hướng phát triển theo hướng thị trường, công nghệ trong nước tuy yếu nhưng không thể mãi yếu kém như thế, thị trường trong nước rất rộng, chúng ta có đủ thị trường, vẫn là câu nói cũ, thị trường thay đổi bản chất công việc, nhưng cái nghề này thị trường không thay đổi được chỉ có thể tự mình nghiên cứu, chúng ta không cần năm giữ toàn bộ, cái chúng ta muốn là tìm người có năng lực.

Liễu Ngoạn rất tán thành gật đầu, anh ta cũng tức giận không ít với đám người đó, nằm trong tay kỹ thuật mới nhất ai thấy họ đều tươi cười chào đón.

“Nếu máy móc không thành vấn đề, vậy đã nắm được tương quan kỹ thuật độc quyền và trao quyền chưa? Chúng ta đi con đường buôn bán bên ngoài nước, hay vẫn chọn thành lập thương hiệu trong nước? Còn nữa kinh phí nghiên cứu hằng năm khoảng bao nhiêu?”

Liễu Ngoạn hỏi một chuỗi các câu hỏi.

Lục Tam Phong biết chỉ có mỗi Liễu Ngoạn là vô dụng, sản phẩm nghiên cứu đó phát triển đó là một công trình khổng lồ, nhất là tự chủ được kỹ thuật độc quyền, tất cả đều là dùng tiền bồi ra.

Cần một lượng cực kỳ lớn nhân tài đó!

Chuyện Lục Tam Phong có thể làm hiện tại là làm Liễu Ngoạn bình tĩnh lại, nói cho anh ta rằng anh đã xuất hết vốn liếng bản thân, công xưởng, kỹ thuật trao quyền, máy dây chuyền, máy tiện thậm chí là nguyên nhà xưởng đều lấy ra rồi!

Buổi chiều ba giờ rưỡi, Konkai chính thức thông báo hủy bỏ tư cách đại biểu tham dự đại hội điện tử khoa học kỹ thuật tối nay của Liễu Ngoạn, đồng thời bày tỏ việc ra đi của Liễu Ngoạn không ảnh hưởng gì đến Konkai, chỉ như điều động nhân sự bình thường mà thôi.

Việc Liễu Ngoạn từ chức cuối cùng đã được giải quyết, nhưng là có nhiều người tò mò hơn, có nên gia nhập công nghệ Thủy Hoàn không. Buổi chiều bốn giờ hơn, Lục Tam Phong thấy tin tức, nói với Liễu Ngoạn: “Nếu giảm đốc Liễu muốn tham gia tiệc tối hôm nay tôi có thể dẫn anh đi.”

Liễu Ngoạn suy nghĩ một chút, anh ta đối với loại đại hội này cũng không hứng thú gì mấy chỉ là buổi tối hôm nay sẽ có rất nhiều bạn cũ trở về, anh ta không cách này gọi từng cú điện thoại để giải thích cho nhiều người như vậy, đúng lúc cũng có thể hàn huyên một chút, vậy nên anh ta gật đầu với Lục Tam Phong.

“Vậy thông báo ra bên ngoài một tiếng, nói anh Liễu Ngoạn tối nay vẫn sẽ tham gia đại hội điện tử khoa học kỹ thuật” Lục Tam Phong phân phó xuống Trương Phượng Tiên.

“Đừng! Đừng làm thế.” Liễu Ngoạn vội ngăn lại, chuyện này mà thông báo ra ngoài thì anh ta thật sự bị cột chặt chung thuyền với tên Lục Tam Phong này rồi.

Nói chuyện cả một buổi chiều, anh ta cũng cảm giác được tâm tư Lục Tam Phong, chỉ là đối với đống lời trên miêng Lục Tam Phong kia anh ta vẫn còn hơi nghi ngờ, từ từ vẫn sẽ chắc hơn.

“Vậy thì dùng thân phận bạn bè đi, tôi nói rồi, chỉ cần anh đến đây tiền lương sẽ tăng gấp bội, chỉ là có nhân vật như giám đốc Liễu gia nhập vậy bắt đầu từ hôm nay gấp ba lần tiền lương đi “Không cần, vô công bất thụ lộc. Liệu Thành nhìn đồng hồ đứng lên nói: “Tôi về chuẩn bị một chút, tiệc tối gặp lại.”

“Cùng ăn cơm chiều đi?”

“Làm phiền lắm Liễu Ngoạn khách sáo mấy câu, để lại số điện thoại rồi rời đi.

Trương Phượng Tiên cắn một miếng bánh ngọt nhìn Lục Tam Phong nói: “Anh ta không dễ lừa, anh cũng có lúc thất thủ à!”

“Người này có bản lĩnh hay không thì chưa biết, tổng giám đốc Lục cậu vẫn là nghe người anh em như tôi nói một câu, làm ăn với tôi mới thật kiếm lời, lại không phát sinh nhiều chuyện như vậy, với giao tình chúng ta tôi còn có thể lừa cậu sao?”

Thôi Cửu đứng lên, dáng vẻ tiếc hận rèn sắt không thành thép nói.

“Ngậm miệng lại!”

Lục Tam Phong lạnh giọng quát: “Anh không còn chuyện gì thì về đi.”

“Tôi..

Trương Phượng Tiên nhìn bộ dáng bực bội kia của anh ta cười đến đau bụng, anh còn muốn lừa gạt Lục Tam Phong, Lục Tam Phong đã nghẹn muốn hỏng người không chừng cũng muốn lừa ai đó lại.

Thôi Cửu rất bực bội, đi một chuyến tay không, có điều anh ta chắc chắn sẽ không về, cả đời được mấy lần có cơ hội đi theo Lục Tam Phong đào thùng vàng như vậy, anh ta nhất quyết không bỏ cuộc.

Anh ta nhận thấy Lục Tam Phong đang định xây dựng một thương hiệu mới hoàn toàn, xây dựng xưởng tự nghiên cứu, nếu đã như vậy anh ta thật là có thể giúp Lục Tam Phong nhưng là cũng không béo bở như tưởng tượng.

Suy nghĩ xong trở về khách sạn nghỉ ngơi một tí, chuẩn bị cho yến hội tối nay, mặc dù cách yến hội còn mấy giờ nhưng bên trong đã rất náo nhiệt.

Đây là đại hội kỷ niệm thành lập công ty ba năm, vừa mới bắt đầu thì chỉ là vui chơi thôi, năm nay là phát đạt nhất. Tiêu Nhất Bính gây dựng sự nghiệp ở nước ngoài vừa về nước đã ở trong điện thoại bàn với mấy lão tổng khác chuyện Lục Tam Phong, vài người còn đào ra lý lịch gốc gác Liễu Ngoạn nữa!

Yến hội còn chưa bắt đầu, không khí đã vô cùng căng thẳng, thậm chí có vài người nhịn không được muốn xem náo nhiệt.

Thôi Cửu trở về khách sạn nghĩ nghĩ, vẫn nên liên hệ em họ mình, cậu ta cũng tính là nhân vật lớn ở nhà họ Thôi bây giờ đang làm bí thư ở thành phố.

“A lô, anh Cửu nè, bây giờ em có bận không? Tìm em có chút chuyện. Thôi Cửu cầm điện thoại nói chuyện.

“Anh Cửu à, em không vội, sao lại gọi điện cho em vậy? Anh làm sao biết điện thoại văn phòng của em?”

Đầu bên kia có chút vui vẻ nói.

“Tết năm ngoái mẹ em cho anh, anh nghe nói thành phố em có một chi nhánh nhà máy Panda đúng không?”

“Ừm đúng vậy, mà anh kinh doanh lớn vậy làm sao lại hứng thú với cái này?”

“Không phải, anh chỉ muốn hỏi chút đó là xí nghiệp nhà nước hay bản tư nhân? Nghe nói kinh doanh không tốt lắm? Một người bạn của anh muốn hỏi thăm một chút.”

“Anh Cửu, xưởng đã ngừng sản xuất rồi, hãng này có chút phiền toái, họ làm phần kỹ thuật, thành phố bỏ tiền. Ngay bên cạnh thôn này, mấy năm nay thôn này rất giàu có, cũng có ra một ít tiền, còn có công nhân đi làm, bây giờ ngừng sản xuất họ làm ầm lên kêu oan tùm lum, em khuyên bạn anh đừng có chọc đến chuyện như vậy, cũng không thử nghĩ nếu thật có tiện nghi thì tới lượt chúng ta à?”

Thôi Cửu lộ ra nụ cười trên mặt nói: “Bạn không thân lắm nha!”

“A? Ha ha ha anh Cửu, anh còn mấy người bạn như vậy à? Vì tiền hả?”

“Ông đây mà có tiền đã nói với cậu rồi!”

Bây giờ chi nhánh nhà xưởng Panda này sắp thành căn bệnh ung thư rồi, xung quanh nhà xưởng không ít người đòi sống đòi chết cứ ba ngày là phải lên đồn cảnh sát, công nhân thì đòi tiền, thành phố phải tổn thất một lượng tiền rất lớn, Panda lại đổ lỗi cho một vài cổ đông xuất thân từ thôn đó.

Đây rõ ràng là một nồi thập cẩm bết nhác, nếu không thì đã sớm bị người ta thu mua lại rồi.

Thôi Cửu trò chuyện hơn nửa giờ, hỏi đơn giản một ít tình huống, trong lòng có tính toán, anh ta tính giới thiệu cái xưởng này cho Lục Tam Phong, máy móc đều có đủ, hơn nữa đây còn là của truyền thông Panda cậu ta nhất định sẽ mua, đến lúc đó yêu cầu một ít tiền giới thiệu còn không phải dễ như trở bàn tay sao?

Thôi bí thư đặt điện thoại xuống, tâm tình có chút kích động, nhà máy truyền thông Panda là căn bệnh trong lòng thư ký Hoàng, có thể giải quyết chuyện này tuyệt đối là lập công lớn.

Có thể giúp chuyện như vậy, thu ký Thôi đã có thể thấy được trước mắt mình toàn vàng, con đường công danh bừng sáng bằng phẳng, thầm quyết định, không cần nói ra, gánh chuyện nhà máy truyền hình trên người mình, đến khi ông chủ kia đến, để hai người họ gặp mặt một lần, chụp một tấm hình thông báo ra bên ngoài.

Nghĩ vậy thôi mà thư ký Thôi đã không nhịn được cười, đây quả thật là một kinh hỷ lớn.

Nào ngờ đối với Hoàng Hữu Danh kinh hỉ thì không nhất định, nhưng kinh hách thì chắc chắn!

Đã chạng vạng tối, chừng sáu giờ, cửa phòng bị gõ, Lục Tam Phong mở mắt ra hỏi: “Ai vậy?”

“Tôi, các anh bận cái gì mà cả cơm chiều cũng không ăn vậy?”

Ngoài cửa truyền đến âm thanh của Tô Ái Linh: “Mở cửa giùm!”

Lục Tam Phong mở cửa thấy một cô gái mặt áo ngắn tay, quần yếm rộng thùng thình, trên đầu quấn hai búi tóc, trên tay bưng một cái khay, để hai phần cơm.

“Tránh ra coi, đứng che cửa làm gì, cả một ngày chắc đã mệt rồi đúng không?”

Cô ta vừa nói chuyện vừa vào phòng, cả người rất “dịu dàng”.

Trong lòng Lục Tam Phong, cô ta là một nữ nhân kiểu trong bông có kim, mặt ngoài là một tiểu bạch thỏ, nhưng tiếp xúc một chút là biết, người này có mục đích rõ ràng, biến hóa hơn nay có hơi lớn.

“Ăn cơm đi chứ bận gì thế?”

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT