Chương 218: Sấm sét
Cao Chí Dũng và Đỗ Lam Minh đã từ Sông Hương về được mấy ngày, bản hợp đồng đã ký rồi, việc bán cổ phần của thực phẩm Phong Giai cơ bản đã hoàn tất.
Nhất là thị trường phía Nam đã bắt đầu lan rộng, năm nay công trình xây dựng nhà máy giai đoạn 1 đã hoàn thành, gần đây đã được đưa vào sử dụng. Hơn nữa công việc OEM cho Wahaha đã bắt đầu triển khai. Mọi thứ đều theo hướng phát triển tốt, lúc ở Sông Hương, Cao Chí Dũng còn lấy Wahaha ra so sánh, không thể không nói trong giai đoạn đầu, Lục Tam Phong đặt một nền tảng thị trường rất tốt mới có thuận lợi ngày hôm nay.
Tuy hôm nay tổng giám đốc Lý nói với Lục Tam Phong, anh cũng dành ra hơn 15 tỷ, tổng tài khoản đã gần 60 tỷ, còn một nửa lợi nhuận của thực phẩm Phong Giai đã bị lấy mất. Nếu cứ tiếp tục như vậy thì thật sự ảnh hưởng đến hoạt động của công ty.
Cao Chí Dũng cũng bức bối. Lục Tam Phong đang làm gì vậy. Đốt tiền như vậy à. Anh ta muốn gọi điện hỏi, lại nghĩ mình hỏi thì làm phiền người ta quá nhưng chỉ nói với tổng giám đốc Lý, khi tiền tài trợ đến, hãy trực tiếp điền vào tài khoản và đưa phần còn lại cho Lục Tam Phong.
Vài ngày tiếp theo là ngày lễ Quốc Khánh. Lục Tam Phong muốn tiếp xúc với tổng giám đốc của Hùng Miêu, kết quả người ta nghỉ lễ không muốn gặp. Đồng thời anh cũng chuẩn bị liên hệ với các ngân hàng tại thành phố và các tỉnh lân cận.
Trong khoảng thời gian này Tô Ái Linh vô cùng im lặng. Mỗi ngày không biết nhốt mình trong phòng làm gì. Mấy ngày trước nói với Lục Tam Phong, nếu cần liên hệ ngân hàng bên Tô Giang, cô ta có thể giúp một tay.
Tiếp xúc với nhiều ngân hàng, đối với nhà máy loại hình lớn như vầy, họ rất hứng thú với dây chuyền sản xuất và toàn bộ máy móc nước ngoài, nhất là ngành điện tử. Họ cũng rất tôn trọng Lục Tam Phong, ăn vài bữa cơm, giá tiết lộ qua lời nói từ 450 tới 540 tỷ.
Có ngân hàng lãi suất thấp, nhưng có điều kiện, đó chính là tài khoản quỹ của công nghệ Thủy Hoàn phải được xử lý trong ngân hàng của họ. Có ngân hàng muốn tham gia vào cổ phần, còn có ngân hàng muốn sử dụng nhà máy này để phát hành trái phiếu, đặt cược vào thị trường!
Với đủ cách chơi khác nhau, ngay cả Lục Tam Phong cũng có lúc nghe đến mê mẩn!
Ngày lễ Quốc Khánh, Lục Tam Phong gọi điện cho Giang Hiểu Nghi, kêu cô đem nhiều tiền, mình có thể dành ra thời gian vài ngày để chơi cùng bọn trẻ. Giang Hiểu Nghi từ chối, sợ làm phiền công việc của anh, kêu ăn trước năm mới về là được.
Buổi tối đó, điện thoại trong phòng Tô Ái Linh reo không ngừng, 10 giờ còn nhận cuộc gọi của giám đốc Lưu. Giám đốc Lưu chỉ nói một câu trong điện thoại, đó chính là mọi thứ đã chuẩn bị xong.
“Vậy ngày mai ra tay đi, đúng lúc kỳ nghỉ kết thúc vào ngày mai.
Một giờ đêm, rất nhiều lời mời được viết với những dòng chữ tương tự trên đó. Dự kiến vào ngày 8 tháng 10, ủy quyền cho tất cả các cổ động quản lý, nhà đầu tư Chính Thiên, nhiều liên doanh và uỷ quyền ngân sách Thiên Ngân. Theo quy định của hội đồng quản trị, về nguyên tắc, người nắm giữ trên 51% vốn cổ phần có quyền triệu tập hội đồng quản trị. Mời quý vị tham dự hội đồng quản trị tại phòng tiệc của khách sạn Thiên Hương vào trưa hôm nay.
Sáng ngày hôm sau, những thư mời này đã được gửi tới ban lãnh đạo của toàn bộ nhà máy, bao gồm cả quản lý cấp cao như Cao Chí Dũng và tổng giám đốc Lý. Còn các cổ đông khác của nhà máy đã ký giấy ủy quyền và một số đại diện của tổng giám đốc Vương sẽ có mặt thay.
Lúc 9 giờ sáng, cộng đồng doanh nghiệp địa phương hoàn toàn bị nổ tung, khắp nơi lan tin đồ hội đồng quản trị thực phẩm Phong Giai đã mất kiểm soát, Lục Tam Phong sắp bị đuổi khỏi cuộc chơi.
“Bọn họ muốn làm gì vậy? Vương Hữu Cảnh?”
Cao Chí Dũng cầm thiệp mời tới văn phòng của Vương Hữu Cảnh. Anh ta nhìn quản lý cấp trung vẻ ngoài xấu xí, sống lưng phát lạnh và quát: “Anh triệu tập hội đồng quản trị ư?”
Cao Chí Dũng chắc chắn là người trên hàng ngàn người dưới một người. Tổng giám đốc Vương gào lên như vậy, bị doạ đến rụt cổ mà lên tiếng: “Tôi chỉ đề tên lên thôi.
“Đề tên lên, anh đã có hơn một nửa ủy quyền vốn chủ sở hữu cho toàn bộ ban quản lý rồi sao?”
“Đúng!”
Cao Chí Dũng nhìn chằm chằm anh ta, đức hạnh của anh ta có thể làm ra chuyện động trời như thế ư? Phía sau chắc có một thương nhân chuyên nghiệp! “Ai chỉ thị anh làm vậy?”
Cao Chí Dũng vỗ bàn và hét: “Ông đây đang hỏi chuyện anh đó!”
Tổng giám đốc Vương đứng lên đáp lời: “Anh gào cái gì? Tôi đâu phải bị điếc, ông đây làm, ông đây cũng là cổ đông. Tôi nói anh nghe. Tôi bỏ phiếu trong hội đồng quản trị là có thể khiến anh cút đi đó, anh có tin không?”
Cao Chí Dũng biết, anh ta chẳng qua là con rối mà thôi. Anh ta thấp giọng: “Nhớ rồi, vốn chủ sở hữu trong tay anh là cổ phiếu quản lý, lúc nào cũng có thể sa thải anh”
“Sa thải đi, anh sa thải thử cho tôi xem. Tôi nói anh nghe nha Cao Chí Dũng, trong tay ông đây có thư ủy quyền cổ phần cho gần 4 ngàn ban quản lý, còn có một thỏa thuận thăng tiến và rút lui chung cho 1.500 người. Nếu anh có thể chấp nhận sự từ chức của 1.500 cấp quản lý cùng một lúc, anh cứ việc sa thải!”
Cao Chí Dũng nghe vậy thì vẻ mặt thay đổi, đã ý thức được mức độ xấu nhất của chuyện này. Xí nghiệp đã bên bờ vực mất quyền kiểm soát. Về lý do tại sao các xí nghiệp đó lại không chính thức tiến hành thao tác bàn giao, anh ta chỉ nghĩ đến một khả năng, đó là ba nhà tài trợ công ty có vấn đề.
Cấp quản lý toàn bộ nhà máy gặp hoạ, mọi người nhìn thiệp mời trong tay đều có chút bối rối, lớp này còn không có, đây là công ty của ai?
Cao Chí Dũng quay về văn phòng và đe, chuyện này nói cho Đỗ Lam Minh nghe, hai người bàn bạc, vậy ba công ty đó chắc chắn móc nối nhân viên.
Bây giờ đừng nói cho Lục Tam Phong nghe, nếu có thể cứu vãn, đợi mọi chuyện ổn định rồi hãy nói ra. Nếu không đây chính là do hai người không làm tròn bổn phận, sa thải là chuyện nhẹ, nếu Lục Tam Phong cho rằng hai người cố ý tham gia vào hoạt động đen tối của ba công ty này thì có thể trực tiếp tổng họ vào nhà tù.
Đỗ Lam Minh phụ trách liên hệ ba công ty bên phía Sông Hương. Nếu không liên lạc được đối phương, thì cần tuyên bố hợp đồng vô hiệu, tài trợ thất bại, đồng thời làm thủ tục pháp lý để rút lại hợp đồng.
Nhưng trình tự này cần phải xử lý bên Sông Hương. Có sự chênh lệch múi giờ, gọi đối phương vào giờ này. Cho nên hôm nay buổi họp hội đồng quản trị này, Cao Chí Dũng cần phải tham gia, để xem họ là ai, muốn làm gì.
Buổi sáng, cấp quản lý Phong Giai chỉ một lời nói mà trong lòng thấp thỏm, không ai biết chuyện gì xảy ra. Cao Chí Dũng vội tổ chức cuộc họp vào buổi sáng, trước tiên để trấn an mọi người.
Trên trời không có bức tường không có gió xuyên qua. Huống hồ vị trí của thực phẩm Phong Giai trong giới kinh doanh tuyệt đối có sức ảnh hưởng. Những người quản lý này đã lan truyền tin tức suốt buổi sáng, nhiều tin đồn đã được đưa ra.
Ví dụ: Lục Tam Phong chết bất đắc kỳ tử. Thực phẩm Phong Giai. Nội bộ tranh giành quyền lự!
c Tất cả các cuộc gọi phỏng vấn đều bị Cao Chí Dũng từ chối. Vào buổi trưa, có một đám đông ở lối vào của khách sạn Thiên Hương, các biểu ngữ được treo ở lối vào với dòng chữ kỷ niệm việc triệu tập hội đồng quản trị thực phẩm Phong Giai. 10 bàn đã được dọn sẵn trong phòng tiệc, nhiều người ngơ ngác nhìn nhau. Trong phòng họp, giám đốc Lưu ngồi trên ghế sofa không chút biểu cảm, Cao Chí Dũng ngồi đối diện. Hai người nhìn nhau trong hai phút.
“Tôi tin giám đốc Cao đã hiểu cục diện bây giờ. Anh cũng là người thông minh, tôi sẽ không làm xáo trộn nghiệp vụ chính của thực phẩm Phong Giai. Bây giờ tôi có trong tay 65% vốn cổ phần, chắc chắn là cổ đông lớn. Thậm chí không lâu nữa Lục Tam Phong sẽ nôn ra 30% còn lại. Đây là một thỏa thuận. Nếu anh nợ thì vốn chủ sở hữu sẽ không thay đổi, lương hàng năm sẽ trở thành 3 tỷ, và những gì anh phải làm là không cần làm gì cả!”
Giám đốc Lưu đẩy một thỏa thuận tới trước mặt Cao Chí Dũng, nhân tiện đặt một cây bút “Anh là ai?”
“Quan trọng ư? Anh chỉ cần biết tôi đại diện 65% cổ phần của thực phẩm Phong Giai là được. Anh ký tên đi, đừng hỏi nhiều thế.”
Cao Chí Dũng liền lắc đầu.
“Anh chế ít tiền hả?”
“Tôi ký tên. Người ngoài sẽ tưởng là tôi đã bán công ty với người ngoài, tới lúc đó không ai tuyển dụng tôi. Vết nhơ này sẽ ở lại với tôi mãi mãi. Cao Chí Dũng đứng lên và nói: “Phong Giai ngã xuống, còn có Thủy Hoàn.”
“Ha ha ha, anh còn mong Lục Tam Phong sẽ ngồi vào công ty công nghệ điện tử đó sao? Cho tiền mà không cần thiết thì thôi.” Giám đốc Lưu đứng lên: “Tôi phải nói chuyện với cấp quản lý”
Người trong sảnh tiệc đã lần lượt ngồi xuống, nhìn nhau xem chuyện gì xảy ra. Giám đốc Lưu đi ra, cầm micro trong tay, phía sau có một đám người đại diện cho tổng giám đốc Vương. Vài người ngẩng cao đầu, vẻ mặt đầy kiêu ngạo.
Loại bỏ trạng thái tham vọng của nhân vật phản diện đến mức tối đa.
“Mọi người yên lặng nào. Tôi xin tự giới thiệu, tôi họ Lưu, tin là mọi người đều biết nhà tài trợ công ty chúng ta, sau khi bán 35% vốn cổ phần, tôi đại diện cho ba công ty. Đồng thời, tổng giám đốc Vương đại diện cho cấp quản lý của chúng tôi. Tôi sẽ nói ngắn gọn, với tư cách là chủ sở hữu thực tế của thực phẩm Phong Giai, tôi sẽ trao cho cấp quản lý hoa hồng và tiền lương cao hơn trong tương lai, hãy đẩy nhanh tiến độ xây dựng nhà máy của chúng ta!”
Chủ sở hữu thực tế của thực phẩm Phong Giai?
Mọi người có mặt đều ngơ ngác, trong đầu nảy ra suy nghĩ, thời đại của Lục Tam Phong qua rồi.
Toàn thành phố đang đồn, thực phẩm Phong Giai bị xí nghiệp Sông Hương thu mua. Mấy tháng gần đây sẽ thay đổi diện mạo, nhiều tin đồn đưa ra, đài truyền hình địa phương thậm chí còn thực hiện một phóng sự đặc biệt.
Nếu Cao Chí Dũng không nghe lời, tổng giám đốc Lưu triệp tập cuộc họp hội đồng quản trị tiến hành bỏ phiếu, chọn ra người quản ký chuyên nghiệp, yêu cầu Cao Chí Dũng dừng mọi công việc hiện tại, bàn giao cho Vương Hữu Cảnh.
Nhưng Cao Chí Dũng là đối tác kinh doanh.
Buổi tối, tổng giám đốc Lưu yêu cầu khóa tài chính, tiến hành kiểm tra tài khoản của công ty. Kết quả là tổng giám đốc Lý lấy hai cuốn sổ quan trọng và biến mất. Nghe giám đốc tài chính nói sức khỏe anh ta không tốt, tìm một nơi để phục hồi sức khỏe nên đã xin nghỉ phép trước với giám đốc Cao.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyen.chu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!