Chương 225: Mời năm ngài lớn kia lên
Giang Hiểu Nghi vừa mới trở lại dưới lầu liền được mấy bà mẹ chồng không ngừng khen có phúc lớn, mấy cô vợ nhỏ ở láng giềng càng nhìn ánh mắt càng đầy ghen ghét.
“Không biết kiếp trước cô tu được bao nhiêu phúc, mới gả cho người đàn ông tốt như vậy.”
“Đúng vậy đó, tổng giám đốc Lục hoàn toàn có thể xem là người có tiền, còn có thể cúi người làm những chuyện này, chậc chậc chậc, con nhóc kia nhà tôi, thật giống heo.
“Mọi người đều nói phụ nữ xinh đẹp thì tốt số nhất, dáng vẻ người ta cũng đẹp mà.
Giang Hiểu Nghi dưới lầu bị người ta khen mãnh liệt, chính cô cũng đều không hiểu ra sao, không biết chuyện gì đã xảy ra, hỏi một chút mới biết được Lục Tam Phong mở cửa nhà mình ra, vừa lau sàn, lại vừa giặt quần áo.
Lầu trên lầu dưới đều đến xem, một đám phụ nữ đứng ở đó ra sức khen, nghiễm nhiên trở thành tiêu chuẩn đàn ông tốt của toà nhà thứ ba này, lúc Giang Hiểu Nghi vào trong nhà, nhìn thấy cửa phòng mở to, một cỗ mùi thơm của thức ăn phảng phất bay ra.
Lục Tam Phong mang tạp dề, bưng thịt kho tàu với chân gà đi ra, nhìn thấy mẹ con hai người đứng ở cửa không tiến vào, mở miệng nói: “Vào đi, đây là nhà mình, không nhận ra sao?”
Giang Hiểu Nghi nhìn thấy dáng vẻ kia của anh tức đến bật cười, mở miệng nói: “Động tĩnh của lão nhân gia anh lớn đến thế, người của cả tầng lầu đều biết rằng một tổng giám đốc lớn như anh vừa lau nhà vừa nấu cơm, nghe nói mấy nhà đã đánh nhau vì anh rồi đó.”
“Không có cách nào, ai bảo anh ưu tú chứ, nhanh, ăn cơm thôi, nhiều lắm, rửa tay đi.” Lục Tam Phong gọi.
Giang Hiểu Nghi ngồi trước bàn, nhìn một bàn đồ ăn này, trong lòng có ấm áp không nói được, cô muốn chính là cuộc sống đơn giản như thế này, thế nhưng cô cũng biết, Lục Tam Phong ngẫu nhiên làm thì còn có thể nhưng mỗi ngày đều nấu cơm thì chỉ có đầu bếp thôi.
“Có chuyện gì mà vui vậy?”
“Không có gì, chỉ là nhớ đến dung nhan tuyệt trần của vợ anh, nên muốn làm một bữa cơm!”
Cho dù biết con người anh miệng lưỡi trơn tru, Giang Hiểu Nghi vẫn đỏ mặt như cũ, đứng lên nói: “Đóng cửa lại đi.”
“Đừng đóng mà, hôm nay cứ mở cửa ăn cơm đi, để bọn họ nhìn xem.” Lục Tam Phong chìa tay đè cô xuống chỗ ngồi: “Ngồi xuống đi Người trên lầu trên đi ngang qua thỉnh thoảng lại đứng ở cửa tán gẫu một hồi, nhìn Giang Hiếu Nghi tỏ rõ vẻ ước ao, Luc Ta Phong giả vờ khách khí mời mọi người đến ăn cơm hồi lâu.
Hạnh phúc là cái gì?
Có lẽ trong hạnh phúc vẫn luôn trộn lẫn với khoe khoang, hôm nay Giang Hiểu Nghi cảm giác mình rất hạnh phúc.
Buổi sáng ngày tiếp theo, Lục Tam Phong cũng không đến nhà máy trước, ngược lại trực tiếp đi đến khách sạn Thiên Hương, gõ cửa phòng Tô Ái Linh.
Cửa phòng mở ra, Tô Ái Linh thấy là Lục Tam Phong thì hơi ngạc nhiên, mở miệng nói: “Anh tìm em có việc gì không?”
“Ờm… Lục Tam Phong hít sâu một hơi nhún vai, có vẻ rất bức rức, nhìn chằm chằm gương mặt của cô ta lộ ra một nụ cười: “Khi nào mới đi hả?”
“Anh xoa tay làm gì?”
“Không có gì!”
Lục Tam Phong nắm tay lại đặt ở phía sau, nói: “Không mời anh đi vào ngồi một chút sao?”
Trên mặt Tô Ái Linh hiện lên nụ cười bất đắc dĩ, nói: “Anh không sợ xảy ra chuyện gì sao? Vào đi, sáng ngày mai tôi bay, đồ đạc đã thu xếp xong hết rồi.”
“Thật sự muốn đi à?”
Lục Tam Phong đứng trong phòng khách hỏi.
“Anh đến để giễu cợt tôi đấy à? Bây giờ nguỵ trang thành dáng vẻ này nói những lời này, có ý gì hả?”
Tô Ái Linh cười nhạo một tiếng, ngồi xuống đất một điều thuốc nói: “Tôi cũng không phải là cô gái nhỏ mười tám mười chín tuổi”
“Cả đêm hôm qua anh không ngủ.
“Tôi thấy trạng thái tinh thần anh rất tốt!”
“Hồi quang phản chiếu mà thôi!”
Tô Ái Linh nghiêng đầu nhìn anh, đầu đầy dấu chấm hỏi, thực sự không nghĩ ra được, đây là một màn gì? “Anh đang gặp khó khăn à? Không phải là chuyện nhà máy đã được giải quyết rồi sao, tôi nghe Trương Phượng Tiên nói không có vấn đề gì nữa mà, nếu như tôi có thể giúp anh thì tôi sẽ ra sức giúp. Tô Ái Linh mở miệng nói.
Bỗng nhiên Lục Tam Phong ngồi xuống bên cạnh cô ta, ôm lấy tay của cô ta, kích động nói: “Anh không phải nói chuyện làm ăn, lúc em nói em phải đi, anh mới cảm giác được giữa anh và em có ngàn vạn sóng lớn, loại đấu tranh này, làm anh trắng đêm khó ngủ…….
“Nếu không thì anh đi kiểm tra đầu óc một chút đi!”
Tô Ái Linh trừng to mắt, lộ ra có mấy phần sợ hãi.
“Có một thứ tình yêu, ngày bình thường lúc nào anh cũng có thể đạt được, thậm chí lộ ra có mấy phần không quan tâm, khi nó sắp đi xa anh mới cảm giác được, nó đối với anh mà nói quan trọng giống như không khí vậy.” Lục Tam Phong dùng tay bấm lấy cổ của mình nức nở nói: “Anh thở không nổi”
“Anh có chuyện gì thì cứ nói, anh như thế này …… Tô Ái Linh rít mạnh một hơi thuốc, nhét vào trong cái gạt tàn thuốc, nói: “Anh không muốn em đi sao?”
Lục Tam Phong gật gật đầu.
“Tại sao hôm qua không nói? Anh đây trở mặt cũng nhanh quá đó?”
“Sao em có thể nói anh như vậy? Có vài người trong vòng một đêm chính là long trời lở đất, anh chưa bao giờ cảm giác mãnh liệt như thế, tới đây, nhân lúc bây giờ.” Lục Tam Phong nói rồi đã bắt đầu cởi áo khoác.
“Ngừng ngừng ngừng!”
Tô Ái Linh đứng lên lui về sau hai bước, nói: “Anh nghĩ em là ai?”
“Trước kia không phải em vẫn luôn muốn sao?”
“Em….. Em cai!”
“Có thể là do anh đường đột, sáng sớm đã xông đến đây, tối hôm qua anh đã suy nghĩ rất rất nhiều, em trả về máy bay lại đi, bữa tối đi ăn một bữa cơm.” Lục Tam Phong nhìn cô ta rất chân thành nói. Tô Ái Linh gật gật đầu đồng ý, trong lúc nhất thời cô ta không biết đã xảy ra chuyện gì mà cần hoãn thời gian lại một chút.
“Vậy anh không quấy rầy nữa, anh còn có cuộc họp Lục Tam Phong đứng lên chuẩn bị đi ra ngoài.
Khi đi ngang qua Tô Ái Linh, đột nhiên một tay kéo cô ta, bốn mắt nhìn nhau, cô ta có thể cảm nhận được hơi thở cực nóng của đối phương phả vào mặt mình, cái loại cảm giác này làm cô ta có chút bối rối.
Lục Tam Phong cúi đầu hôn xuống, như chuồn chuồn nước vừa chạm đã lập tức lui.
Lúc cửa phòng đóng lại, Tô Ái Linh cảm giác tim mình đập rộn lên, mặc dù chỉ là nhẹ nhàng một chút, thế nhưng là uy lực lại lớn như thế, hít sâu một hơi, âm thầm nói với mình phải tỉnh táo.
Cô ta cũng không cho rằng một người trong vòng một đêm liền có thể thay đổi nhiều như vậy, huống chi anh cũng đã có vợ rồi, Tô Ái Linh dùng tay nắm lấy tóc, đối với một người phụ nữ gần ba mươi tuổi mà nói, trong nháy mắt vừa rồi, trái tim nhỏ của cô ta đều bị điện giật một chút.
Nếu như không phải dùng một chút lý trí còn sót lại đè xuống, cô ta hận không thể nhào vào lồng ngực, an an ổn ổn làm một cô gái nhỏ.
Tin tức liên quan đến mở đại hội hôm qua đã truyền xuống dưới, toàn bộ người trong nhà máy đều đang nói thầm chuyện này, không tìm thấy tổng giám đốc Liễu, nghe nói chuyện đầu tư bỏ vốn hoàn toàn không còn hình bóng.
Vương Hữu Cảnh vẫn kiên trì như cũ, hôm qua liên hệ không ít người, yêu cầu của ông ta là tăng tiền lương cho tầng quản lý, đồng thời hoa hồng chia cuối năm chia nhất định phải gấp đôi, bằng không sẽ bỏ đi cùng người.
Rất nhiều người lầm bẩm trong lòng, chẳng qua cũng đều đang nhìn hướng gió, gia tăng tiền lương ai không thích, huống chi cũng không phải chỉ một mình mình, nhiều người như vậy, Lục Tam Phong không dám khai trừ.
Một cái nhà kho bị thanh lý ra xem như phòng họp lâm thời, bàn ghế đã dọn xong, lục tục có người đến, tốp năm tốp ba đứng ở đó nói mấy chuyện xảy ra gần đây.
Mọi người hàn huyên một lúc đều cảm thấy chuyện này chỉ có chiếm tiện nghi, không có khả năng thua thiệt, thừa dịp nào quậy một đợt đi, bằng không về sau cũng không có tổ chức tốt.
Về phần chuyện bị khai trừ, bọn họ không hề nghĩ qua.
“Này! Này! Nhanh vào chỗ ngồi đi, hội nghị sắp bắt đầu rồi, tổng giám đốc Lục đã đến Vương Hữu Cảnh cất bước đi đến, phía sau có bốn người khác đi theo, đi tới khoát khoát tay với đám người xem như chào hỏi, còn lại bốn người ít nhiều có chút lực lượng không đủ.
“Tổng giám đốc Vương, có phải những yêu cầu tôi đề ra rất quả đáng không? Nếu không giảm một chút đi?”
“Năm người đều làm phó tổng giám đốc của tôi, điểm này có khả năng, nhưng trở thành đối tác thì điều này quá đáng rồi!”
“Tổng giám đốc Lục không phải thứ gì, thu xếp thời điểm thổi da trâu vang động trời, người ta trở về nhanh gọn thu thập anh ta hết rồi.”
“Bây giờ không thể trả lại, tôi nói cho các người biết, những người này nhất định phải cột vào tôi vào thuyền chiến, bằng không, tên nhóc Lục Tam Phong kia sẽ quét sạch năm người chúng ta. Vương Hữu Cảnh trầm giọng nói.
Bốn người còn lại cùng nhao nhao gật đầu, chuyện đã đến mức này, bọn họ cũng chỉ có thể quyết chiến đến cùng.
Lục Tam Phong sửa sang tư liệu trong tay một chút, trên đường đến hội nghị gặp được Cao Chí Dung, hỏi: “Tổng giám đốc Lý đã trở lại chưa?”
“Đến hôm nay, ông ta về nhà rồi!”
“Đầu To đâu? Còn ở đây không?”
“Anh ta về trường học rồi, lúc đầu hôm nay vốn định gọi anh ta cùng hợp, nhưng có điện thoại gọi đến, người ta nói việc học tương đối gấp!
Lục Tam Phong gật gật đầu, mở miệng nói: “Chuyện đầu tư bỏ vốn phải nắm thật chắc, cũng đừng qua Sông Hương bên kia, ngư long hỗn tạp, người bình thường hoàn toàn chơi không được, tìm trong nước mấy nhà phù hợp đi!”
“Ngã một lần khôn hơn một chút, tôi sẽ chú ý, cổ quyền của tôi trên thị trường cũng rất quý hiếm, hai ngày này luôn có điện thoại ở các nước gọi đến hỏi ý.
“Nhất định phải tra cho tốt, đừng bị công ty bao da nắm được lỗ hổng!”
Lục Tam Phong nói rồi đi vào phòng hop.
Hiện trường đã ngồi đầy người, hai ba trăm hào dáng vẻ, theo bộ phận nhân sự quản lý dẫn đầu vỗ tay, hiện trường vang lên thưa thớt tiếng vỗ tay.
Vương Hữu Cảnh cũng không hề ngồi xuống, mà là đứng ở hàng đầu tiên, phía trên bày biện một loạt bàn, đặt microphone, mà vị trí của ông ta bị đặt ở phía dưới hàng thứ nhất, thân phận này liền làm cho ông ta khó chịu.
Nếu là đại biểu trên một ngàn năm trăm tên quản lý, dù sao cũng đã chụp, loại chuyện này không có khả năng nhượng bộ.
Lục Tam Phong đi tới nhìn Vương Hữu Cảnh, đối với suy nghĩ của ông ta, mình rất rõ ràng, những vốn liếng kia của Tổng giám đốc Lưu đã rời đi, anh thành cả mất nước, ngoại trừ chiến đấu đến cùng, không có lựa chọn nào hơn.
Ông ta cược chính là Lục Tam Phong không dám động vào một ngàn năm trăm người này.
“Tốt, tất cả nhân viên đã đến đông đủ, tiếp theo để chúng ta dùng tiếng vỗ tay nhiệt liệt, hoan nghênh quản lý của tổng giám đốc Cao nói lời mở đầu.
Lục Tam Phong ngồi xuống, đưa microphone đến trước mặt mình, nói: “Sao năm người các ông không ngồi?
Đứng sững ra như cái cột điện thế kia làm gì?”
Vương Hữu Cảnh trầm giọng nói: “Chúng tôi là đại biểu quản lý, chả lẽ ngồi cùng người bình thường như các người sao, đối với loại các người không xem hoạt động chúng tôi ra gì, chúng tôi lựa chọn đứng đấy kháng nghị.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!