Chương 24
Sự ồn ào ở đây nhanh chóng thu hút những hướng dẫn viên mua sắm ở các quầy xung quanh, mọi người đều đứng xem trò vui, mẹ của cậu bé kia hiển nhiên là nhà có tiền, đánh cô thì cô chịu chứ có thể làm gì?
Nhìn đồ Giang Hiểu Nghi cũng chỉ là muốn tới đây mở mang tầm mắt thôi, nếu cô mà dám đánh trả thì mới xảy ra chuyện lớn.
“Đồ điểm, dám đánh con trai tôi, có tin tôi gọi người đàn ông nhà tôi tới giết chết cô không?”
Người phụ nữ kia đánh không biết mệt mỏi, dùng tay chỉ vào mặt Giang Hiểu Nghi chửi ầm lên, ngôn ngữ bẩn thỉu vô cùng.
“Cũng không nhìn xem mình là dạng người gì, tới từ đây, còn dám đẩy con trai tôi, chán sống rồi hả!”
“Tôi cho cô biết, bảo đứa con hoang này xin lỗi con trai tôi ngay!”
“Quỳ xuống mà xin lỗi!”
Như Lan bị dọa đến không dám khóc, ôm chặt lấy đùi Giang Hiểu Nghi, trong mắt ngập vẻ sợ hãi, dường như nhốt tới cảnh ba điên cuồng đánh mẹ trong nhà.
Lục Tam Phong đi vệ sinh ra, trong lòng đang nghĩ làm sao khuyên bảo Giang Hiểu Nghi mua chút quần áo, thời gian qua cũng khó khăn như vậy rồi, chợt thấy bên kia một trận ồn ào, còn có tiếng chửi rủa.
Lời lẽ thật khó nghe.
Trong lòng Lục Tam Phong có dự cảm không tốt, vội vàng đi tới, đẩy nhóm người đang vây xem ra chen vào, nhìn thấy Giang Hiểu Nghi tóc tại bù rù, quần áo bị lôi kéo đến xộc xệch, Như Lan thì đứng đó nước mắt ròng ròng.
“Chuyện gì vậy?” Lục Tam Phong vội vàng đi lên trước hỏi.
“Anh là ai?” Giọng điệu của người phụ nữ kia có mấy phần cay nghiệt.
“Tôi là chồng cô ấy.” Lục Tam Phong đánh giá cô ta một chút, hỏi: “Sao vậy?”
Đám người vây xem nhìn thấy Lục Tam Phong tới, còn ra giọng thương lượng hỏi thăm, nhịn không được bật cười, nhìn thì chính là một con quỷ nghèo, không có sức. Vợ với con mình bị đánh, còn hỏi cái gì.
Người phụ nữ kia cũng nghĩ vậy, lập tức càng thêm mấy phần kiêu ngạo, mở miệng nói: “Con gái anh đánh con trai tôi, nói đi, bồi thường thế nào?”
“Ba ơi, con không có đánh cậu ta.” Như Lan nức nở nói: “Là cậu ta cướp đồ ăn của con, còn ném xuống đất.
“Sao? Đồ con hoang này còn lý sự à? Ai bảo mày ăn cái này? Nơi này là chỗ cho loại người như mày tới được sao?” Người phụ nữ trừng mắt nhìn qua, quát lớn với Như Lan: “Còn già mồm cãi láo, thứ rác rưởi của mày cũng xứng cho con trai tao ăn à?”
Lông mà Lục Tam Phong ngầm cau lại, lên tiếng: “Có gì thì nói, đừng có mắng chửi người ta, chúng tôi không đúng, xin lỗi cô!”
“Vốn chính là các người không đúng, tôi muốn con bé kia phải quỳ xuống xin lỗi.” Người phụ nữ chỉ vào mặt Như Lan lớn tiếng quát.
“Chuyện còn chưa nói xong đã bắt quỳ xuống xin lỗi?” Trong lòng Lục Tam Phong bùng lên lửa giận, cười lạnh một tiếng: “Cô đúng là ngang ngược!”
“Ngang ngược đấy thì sao? Anh động vào tôi một chút thử xem này?” Người phụ nữ kêu ầm lên: “Tôi sẽ cho anh khỏi sống nổi luôn, có tin không?”
Giang Hiểu Nghi thấy Lục Tam Phong tức giận, vội vàng kéo anh, nhỏ giọng nói: “Đừng gây chuyện”
Lục Tam Phong nhìn cô cũng hết cách, luôn sợ phiền phức, không dám chọc vào bất kỳ kẻ nào. Cho dù mình có lý cũng chỉ biết nhịn, loại tôn nghiêm bị đè sập bởi nghèo khó, không biết khi nào mới tạo dựng lại được.
“Cậu này đừng gây chuyện, người ta nhìn có vẻ là người có tiền đấy.”
“Đúng vậy, anh xem cách ăn mặc của người ta kia kìa, không phải anh có thể chọc được đâu, hôm nay đáng cô ta, ngày mai là anh tiêu rồi.”
“Nghèo cũng đừng khoe khoang, đánh nhau nói cho cùng thì vẫn thu tiền đấy, không có tiền thì lui một bước đi.”
“Đúng vậy!”
“Không cần các người khuyên, nếu anh ta dám ra tay thì lúc nãy đã ra tay rồi, chính là sợ mà!”
Đám người líu ríu nói, có người khuyên, có người khích!
Lục Tam Phong hỏi thăm Giang Hiểu Nghi một chút, nghe kể lại chuyện lúc này, trong lòng liền hiểu ra, đây chính là bắt nạt người, Như Lan kéo góc áo của Lục Tam Phong, nhỏ giọng nói: “Ba ơi, con sợ!”
“Như Lan đừng sợ, có ba ở đây, chúng ta có lý, ai cũng không sợ, ai muốn bắt nạt tôi, cũng không có cửa đâu.”
Người phụ nữ nghe thế thì khinh thường cười nhạo một tiếng.
Lục Tam Phong đứng lên, nói: “Cô hẳn nên xin lỗi chúng tôi chứ, con gái chúng tôi đang ăn, là con của cô giật đồ con của tôi, với cả cô còn đánh vợ tôi, tôi yêu cầu con của cô phải xin lỗi, cô cũng phải xin lỗi.”
“Ha ha ha, bảo tôi xin lỗi? Cái loại nhà quê các người cũng xứng à?” Người phụ nữ khinh thường, nhìn chằm chằm Lục Tam Phong: “Tôi không xin lỗi đấy, anh làm gì được tôi?”
“Con người tôi nói đạo lý, được nhiên gặp người không nói đạo lý thì chỉ có thể lấy đạo người trả người.” Trong giọng nói của Lục Tam Phong mang theo tia lạnh.
“Nói nhiều như vậy, có gan ra tay không?”
“Đúng vậy, nói nhiều như vậy, còn chẳng phải sợ sao?”
“Người anh em, chỉ bằng bộ dạng này của cậu, hay là thôi đi, cậu không chọc được vào người ta đâu?”
Giang Hiểu Nghi cũng sợ, kéo Lục Tam Phong muốn đi.
“Muốn đi cũng không đi được, không muốn đánh ta sao? Đánh đi, thử đụng vào tôi một chút đi.” Người phụ nữ hét lên.
Cậu bé kia nhổ nước bọt về phía Lục Tam Phong, cực kỳ phách lối.
Người chung quanh đều như xem trò cười, trong mắt bọn họ, Lục Tam Phong có bị đánh chết cũng không dám ra tay, kẻ có tiền anh không chọc nổi.
Sắc mặt Lục Tam Phong trầm xuống, đột nhiên, vươn tay ra tát một cái.
Bốp!
Âm thanh này cực kỳ vang vọng, trực tiếp đánh cho người phụ nữ kia lảo đảo một cái ngã về sau, kính râm cũng bay ra ngoài, cả người chật vật không chịu nổi.
Cậu bé kia lại nhổ một ngụm nước bọt, Lục Tam Phong liền đá cho cậu bé một cước, loại trẻ con rác rưởi này, chính là thích ăn đòn.
Người phụ nữ kia tóc tại bù rù kêu la, cậu nhóc thì khóc lớn, người xung quanh trợn mắt nhìn, không ngờ Lục Tam Phong lại dám ra tay.
“Anh chết rồi, tôi cho anh biết, anh chết chắc rồi!” Người phụ nữ chỉ tay về phía Lục Tam Phong, ôm con trai vào trong lòng, giả bộ đáng thương, lớn tiếng kêu lên: “Ba nó, anh chết ở đâu rồi, mau ra đây mà xem, vợ con anh bị người ta đánh rồi đây này!”
Giang Hiểu Nghi thấy vậy cũng luống cuống, vội vàng kéo Lục Tam Phong muốn đi.
“Anh có gan thì chớ đi!”
“Tôi không đi, tôi chờ người đàn ông của cô tới!” Lục Tam Phong đặt mông ngồi xuống, dùng tay xoa đầu Như Lan.
Một tên đàn ông chừng ba mươi tuổi chạy tới, tóc húi cua, mặc đồ tây, nhìn qua cũng không phải người bình thường.
Nhân viên trong quầy bán hàng nhìn anh ta, bàn tán ẩm ĩ.
“Người này tôi biết, ra tay rất hào phóng, là kẻ có tiền đấy!”
“Đúng vậy, mấy hôm trước ở quầy hàng kia mua một cái quần, bỏ ra hẳn sáu nghìn, mà con mắt cũng không chớp!”
“Ông chủ lớn đấy!”
“Nhà kia gây học rồi, nghèo khổ thì hống hách với người ta làm gì chứ, sợ là lát nữa còn không có cả cơ hội xin lỗi.”
“Không có tiền còn tới đây giả bộ!” “Chết vì sĩ diện mà, vừa rồi còn hung hăng đánh người ta, giờ sợ là quỳ xuống cũng không kịp.
Người đàn ông còn chưa kịp bước lên trước, giọng nói đã phách lối truyền tới: “Mẹ nó, tên nào không có mắt dám đụng vào vợ tôi? Chán sống rồi hả!”
Đám người tránh ra, nhường lối cho anh ta xông tới, muốn đỡ người phụ nữ lên, ai ngờ bị cô ta đẩy ra, quát: “Anh quản tôi làm gì? Gọi người đánh chết anh ta cho tôi! Tôi cần anh thì có làm được gì chứ!”