Chương 4
Lục Tam Phong chạy nhanh ra khỏi bếp, nhìn hai mẹ con nói: “Không sao, có tôi ở đây!”
Như Lan nằm trong vòng tay của Giang Hiểu Nghi, quay đầu nhìn Lục Tam Phong, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn là nước mắt, cô bé ngừng khóc, những tiếng chửi bởi và đập cửa vẫn tiếp tục.
Giang Hiểu Nghi không ngờ Lục Tam Phong sẽ đứng ra giúp cô, lúc trước anh luôn thờ ơ với mọi chuyện xảy ra ở nhà, khi Lục Tam Phong đi về phía cửa, bóng lưng của anh trong mắt Giang Hiểu Nghi đột nhiên cao lớn hẳn, giống như một bức tường vững chãi, mang lại một cảm giác rất là an toàn.
Lục Tam Phong mở cửa, Lý Phượng đạp cửa hụt, đứng trước mặt nhìn Lục Tam Phong, trong lòng vẫn là có chút thiếu tự tin, dù sao danh tiếng của Lục Tam Phong không hề tốt, ngày nào cũng cùng đám bạn đều đi đây đi đó ăn chơi nhậu nhẹt đàn đúm.
“Hóa ra cậu ở nhà? Cho dù hôm nay cậu ở nhà, cũng phải trả tiền!” Giọng nói của Lý Phượng có chút rụt rè hơn khi nãy.
“Nợ chị một trăm tám đúng không?”
Lục Tam Phong nhìn cô ta nói: “Ở đây tôi có một trăm tám, chị trả chín mươi đồng khi nãy lại đây!”
Lý Phượng nghe được trả lại tiền, trên mặt lộ ra vẻ khinh thường, trong lòng thầm nghĩ, chẳng qua chỉ là một tên hèn nhát, mọi từ trong túi ra chín mươi đồng trả lại cho Lục Tam Phong, nói: “Đưa một trăm tám đây!”
Lục Tam Phong cất tiền vào trong túi, nhưng không có trả lại, nhìn chằm chằm cô ta chất vấn: “Vừa rồi chị mắng cái gì?”
“Gì chứ?”
“Vừa rồi chị đứng ngoài cửa mắng cái gì?”
Lý Phượng do dự một chút, cô ta cảm thấy Lục Tam Phong không dám làm gì mình, dù sao cũng có nhiều người đang đứng ở đây, liền mở miệng nói: “Mắng cô ta là con điểm, thì sao?”
Lục Tam Phong sa sầm mặt lại, giơ tay lên tát cho cô ta một cú trời giáng.
“Bốp!”
Cái tát này khiến Lý Phượng loạng choạng suýt ngã xuống đất, mọi người xung quanh đều kinh ngạc, không ngờ Lục Tam Phong lại dám làm vậy.
“Cậu dám đánh tôi?” Lý Phượng tức giận mắng.
“Đánh chị thì làm sao? Tôi nói cho chị biết, một tháng sau nhất định sẽ trả đủ tiền cho chị, cái tát này là trừng trị cái miệng thối của chị, nếu chị không phục thì chúng ta dùng hành động nói chuyện!” .
“Ông nó ơi, có người đánh tôi này! Lý Phượng ôm mặt nói.
Người đàn ông của Lý Phượng từ trong đám người kia chui ra, thân hình cũng không cao lớn lắm, chỉ nhìn chăm chăm Lục Tam Phong, người ở tầng này có ai không biết nhà Lý Phượng cô ta làm chủ chứ, đàn ông bình thường ngay cả đánh rắm cũng không dám.
“Sao, muốn động thủ với tôi à?” Lục Tam Phong vẻ mặt âm trầm nói: “Được thôi, ngày mai tôi gọi đảm anh em của tôi tới, chúng ta thư giãn gân cốt một chút!”
Người đàn ông đó vừa nghe liền giật mình, vội vàng kéo Lý Phượng về nhà.
Đám người xung quanh thấy thế cũng xì xào rồi bỏ đi, Lục Tam Phong xoay người bước vào trong nhà, nhìn Giang Hiểu Nghi nói: “Không sao rồi, ngủ đi!”
Đèn vừa tắt, căn phòng lại chìm vào bóng tối, ánh trăng ngoài cửa sổ xuyên qua khuôn rèm mỏng tạo cho căn phòng một cảm giác mơ hồ, Lục Tam Phong nằm trên giường, hai tay ôm gối, đây là đêm đầu tiên của anh khi sống vào thời điểm những năm tám mươi này.
Bên giường đối diện, Giang Hiểu Nghi đang vỗ về Như Lan, cô bé như đã bắt đầu chìm vào giấc ngủ rồi.
“Vài ngày nữa anh đi kiếm việc làm trang trải cuộc sống đi.” Giang Hiểu Nghi nhẹ nhàng nói.
Lục Tam Phong không muốn đi làm, thời đại này vàng thau lẫn lộn, đâu đâu cũng có cơ hội, với tài năng của anh, muốn vươn lên quả thật quá đơn giản, nhưng vấn đề là, không có vốn để khởi nghiệp.
“Anh đừng qua lại với đám bạn đó của anh nữa, tôi cầu xin anh đấy, được không?”
Lục Tam Phong gật đầu nói: “Ngủ thôi!”
Kết hôn mấy năm nay, đây là cái đêm mà Giang Hiểu Nghi ngủ ngon nhất, trong mơ thấy Lục Tam Phong thay hồn đổi xác, ngày nào cũng đi làm, sống những ngày tháng rất là ngọt ngào, hai người còn muốn có thêm một đứa con.
Lục Tam Phong tỉnh dậy đã tám chín giờ sáng, Giang Hiểu Nghi đã đi làm từ sớm, cô cũng dắt Như Lan theo, hiển nhiên trong lòng cô vẫn không yên tâm khi giao Như Lan lại cho anh.
Trên bàn có một bát cháo, Lục Tam Phong ăn cháo, trong lòng cảm thấy có chút rối bời, không biết bắt đầu từ đâu, đột nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.
“Ai đó?”
“Anh Phong, là tôi, mấy ngày nay anh có chuyện gì vậy?” Ngoài cửa vang lên một giọng nói chói tai.
Mở cửa nhìn thấy một người đàn ông trạc tuổi hai mươi, quần áo xốc xếch, Lục Tam Phong nhận ra anh ta, tên là Chu Kiến Quốc, trong nhà cũng coi như là có một chút điều kiện.
“Sao không ra ngoài? Cũng không tìm mấy anh em chơi.” Chu Kiến Quốc bước vào hỏi.
“Gần đây ở nhà xảy ra chút chuyện Lục Tam Phong nhìn anh ta, trong đầu thầm nghĩ, đảm bạn lêu lỏng này của mình cũng có chỗ hữu dụng.
Chu Kiến Quốc có ba căn nhà ở khu này, thỉnh thoảng thường đi đến đó uống rượu, ba của Tôn Long Bẫn là thôn trưởng ở thôn này, còn bốn năm tên ăn chơi lêu lỏng cũng tụ họp ở đây.
Mấy tên này ra ngoài ăn nhậu căn bản đều để cho Lục Tam Phong trả tiền, xem anh như tên ngốc mà đùa giỡn.
“Cậu không tới tìm tôi, tôi cũng định đi tìm các người đây.” Lục Tam Phong rất thân mật vỗ vỗ Chu Kiến Quốc vai, nói: “Mấy anh em khác đâu?”
Chu Kiến Quốc luôn cảm thấy Lục Tam Phong có gì đó khác mọi khi, nhưng lại không nói ra được là có chuyện gì, anh ta mở miệng nói: “Đều đợi anh cả đó, đi thôi đi thôi, uống một chầu cho đã, tối nay quậy một tăng!”
Chu Kiến Quốc nhìn bóng lưng của Lục Tam Phong cười khẩy, gọi anh ra ngoài bất quá là để anh thanh toán cho họ mà thôi, mấy tên ngốc như thế này rất khó tìm, còn về việc anh có tiền hay không, người ta đâu cần quan tâm chứ.
Ăn uống xong quay lưng bước đi, cũng không phải lần đầu tiên làm chuyện này.
Bên trong quán rượu vang lên tiếng nói chuyện ồn ào, năm sáu người ngồi chung một bàn, nhìn thấy Lục Tam Phong đến, ai nấy đều vui mừng chào hỏi: “Anh Phong đến rồi!”
Lục Tam Phong ngồi xuống liếc nhìn đám người, cũng không nói gì nhiều, bắ đầu gọi món, rượu quá tam tuần, thái quá ngũ vị, Lục Tam Phong châm một điều thuốc nói với Chu Kiến Quốc: “Kiến Quốc, chúng ta là anh em nhỉ?”
“Anh nói câu này là khách sáo rồi, chúng ta là anh em, có chuyện gì, các anh em sẽ giúp anh đòi công bằng.” Chu Kiến Quốc vung tay khoái chí nói.
“Có câu này của cậu, không uổng công tôi xem cậu là anh em, mấy căn nhà ở ngoại ô của nhà cậu vẫn để trống chứ?”
Chu Kiến Quốc hơi sửng sốt, cảm giác được có gì đó không đúng, vừa định từ chối, Lục Tam Phong đột nhiên hô lên: “Là anh em mà nhỉ?”
“Là anh em!”
Anh em chính là dùnan để đánh nhau >am chinh la dụng đe đanh nhau “Là anh em thì cho tôi mượn dùng mấy căn nhà đó vài ngày đi!” Lục Tam Phong vươn tay kéo Chu Kiến Quốc lại, thân mật nói: “Chúng ta là anh em, cái gì gọi là anh em, chính là của tôi cũng là của cậu, mà của cậu cũng là của tôi!”
Tất cả mọi người trong bàn ăn đều đang nhìn, Chu Kiến Quốc ngại từ chối, đành phải gật đầu: ‘Không thành vấn đề.”
Trong lòng anh ta nghĩ, dù sao cũng là để trống, cho Lục Tam Phong mượn vài ngày rồi lấy lại, nào ngờ, Lục Tam Phong không hề muốn trả.
Lục Tam Phong nhìn đống hỗn độn trên bàn, cau mày nói: “Tôi đi vệ sinh!”
Sau đó, anh chạy ra ngoài, tìm một bóng râm ngồi xuống hút thuốc, đợi sau khi bọn họ thanh toán đi ra, Lục Tam Phong âm thầm dự tính, bây giờ có đất rồi, chỉ còn thiếu dự án.
Cái mà Lục Tam Phong muốn làm là đồ đóng hộp, đồ hộp bây giờ là thứ khan hiếm, nhất là ở nông thôn, tặng quà đều tặng đồ hộp, còn nguyên liệu làm đồ hộp thì ba của Tôn Long Bân là trưởng thôn, bây giờ chính là lúc trái cây trong thôn chín.
Trong quán nhậu, Chu Kiến Quốc và Tôn Long Bân đợi Lục Tam Phong nhưng không thấy anh quay lại, lập tức nhận ra điều gì đó, Chu Kiến Quốc đứng dậy thanh toán hóa đơn và rời khỏi quán.
Thấy bọn họ đi ra, Lục Tam Phong giả vờ vén quần bước tới.
“Anh chết trong nhà vệ sinh à? Không có ai thanh toán? Tổng cộng ba trăm sáu mươi đồng!” Chu Kiến Quốc nói.
“Biết làm sao được? Tôi bị đau bụng, hơn nữa, trước đây không phải đều là do tôi trả sao?” Lục Tam Phong nhìn anh ta chằm chằm, quát lớn: “Là anh em mà?
Nói mấy lời xa lạ này, có ba trăm sáu mà cũng tính toán với tôi, xem như tôi nhìn rõ người anh em như cậu rồi.”
Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!