Chương 62
Lục Tam Phong gật đầu, nhưng bàn tay không yên phận lại đã bắt đầu du ngoạn khắp nơi, chỉ một lúc sau, khuôn mặt Giang Hiểu Nghi đã đỏ bừng, hai mắt như phủ một làn sương mỏng, khiến cho ai cũng không thể không yêu.
“Mẹ ơi, mẹ có khó chịu không?” Như Lan chạy đến, nằm lên trên giường lớn tiếng hỏi.
Lục Tam Phong thở dài tự nói với chính mình: “Tốt hơn là mình nên đứng dậy.”
Giang Hiểu Nghi trắng bệch nhìn anh, nói với Như Lan: “Mẹ có chút không thoải mái. Con đi chơi đi. Mẹ dậy nấu cơm cho con.”
Lục Tam Phong ngồi ở trên số pha xem truyền hình, nhưng thật ra trong đầu lại là đang suy nghĩ chuyện mua xe, mua xe bây giờ không phải cứ tùy tiện tìm một cửa hàng 4S là được, nhưng đó là độc quyền của những thành phố lớn, còn bây giờ thì muốn mua một chiếc xe, còn phải dựa vào mối quan hệ.
(*) Cửa hàng 4S bao gồm: Sale – bán hàng, Service – dịch vụ, Spare Parts – phụ tùng chính hãng và Global System – kết nối toàn cầu.
Anh suy nghĩ một hồi liền nhấc điện thoại gọi cho tổng giám đốc Hoàng. Đầu dây bên kia vừa nhắc máy đã hỏi: “Không biết là ai đó?”
“Giám đốc Hoàng, là tôi, Lục Tam Phong của công ty thực phẩm Phong Giai đây.”
“Là tổng giám đốc Lục sao? Đúng là khách quý, anh đột nhiên gọi điện cho tôi thật sự là khiến tôi cảm giác đột nhiên được quý mến mà phát lo đó.” Lời nói của tổng giám đốc Hoàng đầy giễu cợt.
“Ngài đang nói cái gì vậy? Hôm nay tôi chỉ được nghỉ một ngày, đang ở nhà đây!”
“Bây giờ anh không phải người bình thường nữa. Lần trước cùng nhau ăn cơm, một nhóm chúng tôi đã nói xem ai kiếm nhiều tiền nhất, bọn họ đều cho là anh. Nghe nói công xưởng của anh mỗi ngày lãi ròng vài trăm triệu đồng phải không?”
“Làm sao có khả năng đó được?”
Lục Tam Phong vội vàng cố gắng quay trở lại đề tài cũ, nói: “Tôi chỉ muốn nhờ ngài tìm hiểu một chút chuyện nhỏ thôi ạ.
“Anh nói xem, tại sao anh lại khách sáo với tôi như vậy?”
“Tôi chỉ muốn biết nhà máy của Nhậm Thiên Bác, có bán hay không thôi? Gần đây năng suất nhà máy của tôi không được tốt và tôi cần mở rộng gấp. Tôi nghĩ nhà máy kia cũng rất tốt. Không biết là người kia đang ở đâu?” Lục Tam Phong hỏi.
“Chuyện này tôi thật sự không biết. Hắn ta nợ nhiều lắm, còn có không ít người đòi nợ. Chắc là hắn ta bỏ chạy rồi. Nếu như có tin tức gì tôi sẽ thay anh theo dõi.”
“Còn một chuyện nhỏ nữa, tôi muốn mua xe, chỉ cần mua một con Santana là được rồi. Không biết là ngài có quen ai không?”
“Chuyện này thì đơn giản. Tôi biết một đại lý xe hơi, nhưng phải trả phí xử lý. Anh ghi lại số điện thoại đi.”
Lục Tam Phong lấy số điện thoại ghi chép lại, lễ phép ở một hồi lâu mới cúp máy. Nhìn số điện thoại vừa được ghi lại, anh liền bấm gọi. Người ở đầu dây bên kia tự giới thiệu mình họ Diêu, có một chiếc xe mới và còn nói một tiếng sau sẽ đem xe tới cho xem.
Lục Tam Phong ngồi trên sô pha thở dài, bây giờ dù có tiền cũng thật khó tiêu. “Ăn cơm thôi!” Giang Hiểu Nghi bày biện bữa sáng lên bàn. Như Lan đang ngồi ăn cơm liền quay sang chỗ Lục Tam Phong nhăn nhó mặt mũi, cô nhóc này càng ngày càng giống một công chúa bướng bỉnh.
Một giờ sau, Lục Tam Phong đi xuống lầu. Ở bên dưới lầu đã có một chiếc ô tô đang đậu, người lái xe là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, mặc áo khoác da, đeo kính râm, ăn mặc theo phong cách của Cảng Đài.
Bên kia thấy Lục Tam Phong còn trẻ như vậy liền nhìn một cái để đánh giá, hỏi: “Anh là người muốn mua xe?”
“Đúng vậy, có chuyện gì sao?” Lục Tam Phong đáp rồi tự hỏi: “Không giống sao?”
Người bên kia không lên tiếng nữa, chỉ gật đầu rồi lái xe rời đi ngay sau đó.
Ô tô hiện đang khan hiếm, một chiếc Santana dù đã được bán với giá ngất trời hơn là hơn sáu trăm triệu một chiếc nhưng vẫn không có hàng để bán, không có chút bản lĩnh thì không thể lấy được nguồn cung.
Bây giờ bán lại ô tô, chi phí thủ tục rất đắt, nếu Lục Tam Phong mua chuyển này sẽ phải trả cho anh ta hơn ba trăm triệu, loại tốc độ kiếm tiền này, ngay cả Lục Tam Phong cũng phải đỏ mắt ghen tị.
Thật đáng tiếc khi người bình thường không có khả năng mà là do những người như vậy có mạng lưới rất lớn!
Nửa giờ sau, khi anh đến một nhà kho ở ven thành phố, bên kia mở cửa, bên trong đỗ một chiếc Santana mới tinh, thủ tục giấy tờ đều đặt lên ghế xe. .
“Nếu muốn mua chỉ có một giá, bảy trăm tám mươi triệu, xe hoàn toàn mới, anh trực tiếp đem đến các cửa hàng lớn cũng không thành vấn đề.”
Lục Tam Phong đi một vòng quanh xe, kiếp trước anh đã mua xe mấy lần, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy có kiểu giao dịch như thế này, trước đây cũng từng nghe nói đến một cái ti vi lộn ngược, tháo ra, và buộc các bộ phận lên trên cơ thể, giống như một tên trộm.
“Không vấn đề gì, đến ngân hàng chuyển tiền” Lục Tam Phong vỗ vỗ đầu máy, trịnh trọng nói.
Người bên kia nhướng mày kinh ngạc nhìn Lục Tam Phong, tựa hồ không ngờ anh ta lại vui vẻ đồng ý như vậy, dù sao cũng là hơn bảy trăm triệu đồng, không phải là một số tiền nhỏ.
“Người anh em, anh làm nghề gì vậy? Sao lại giàu có như vậy.” Bên kia nghi ngờ nói.
“Mở nhà máy sản xuất “
“Mở nhà máy sản xuất?” Người bên kia trợn to hai mắt nhìn Lục Tam Phong, bán tín bán nghi nói: “Anh là họ Lục phải không, là người ở công ty Phong Giai.”
“Làm sao mà anh lại biết tôi?”
“Chủ xí nghiệp địa phương, ở tuổi của anh mà có được nhiều tiền như vậy, chỉ có ông chủ của Phong Giai, anh hiện tại rất nổi tiếng. Sau khi bên kia xác nhận là Lục Tam Phong, anh ta hiển nhiên nói chuyện cũng rất lịch sự: “Tôi tên là Diêu Từ Húc. Như thế này đi, coi như chúng ta kết giao làm bạn bè, tôi lấy anh bảy trăm năm mươi triệu đồng.”
“Vậy thì cám ơn.” Lục Tam Phong mở cửa, khởi động xe, thản nhiên hỏi: “Xe này ở đâu ra vậy?”
“Từ thành phố Bạch Nhiên, một người bạn của tôi bắt xe trực tiếp từ phía nam. Nguồn hàng tuyệt đối yên tâm. Nhà chúng tôi làm ăn cũng coi như là có chút liên quan đến ngành nghề của anh, chính là làm nguyên liệu sản xuất quả sơn tra, cung cấp hàng hóa cho các anh, làm kẹo dẻo hoa quả. Người nói vô tư nhưng người nghe có hứng thú, Lục Tam Phong nghĩ tới đây liền hỏi: “Anh là bản đồ ăn cho người ta sao?”
“Đúng vậy, làm sao anh biết?”
“Vậy thì chỗ anh còn có gì khác ngoài quả sơn tra không?”
“Chỗ của chúng tôi coi như là nơi sơ chế rất nhiều nguyên liệu.” Diêu Từ Húc giờ đã nhìn ra suy nghĩ của Lục Tam Phong, cười nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa. Là địa bàn của người ta, anh còn dám nhúng tay vào?”
“Chỉ hỏi thôi, tôi cũng không biết nhiều về nguyên liệu.” Lục Tam Phong lái xe ra khỏi nhà kho sau khi thử các chức năng khác nhau.
Khi đến ngân hàng, anh liền chuyển cho Diêu Từ Húc đủ bảy trăm tám mươi triệu, chứ Lục Tam Phong không đưa ít hơn ba mươi triệu như đã bàn.
“Không phải đã nói là chỉ cần bảy trăm năm mươi triệu là đủ rồi sao?” Diêu Từ Húc hơi kinh ngạc, sau đó cười nói: “Anh Lục bây giờ thật giàu có.”
“Đừng hiểu lầm tôi, tôi chỉ muốn biết tình hình ở thành phố Bạch Nhiên, có bao nhiều nhà máy chế biến nguyên liệu thô như vậy?” Lục Tam Phong hỏi.
“Phần lớn, chúng tôi đều đang chế biến nguyên liệu thô này, không chỉ để cung cấp cho anh mà còn cho miền Nam. Nó được coi như một ngành công nghiệp trụ cột ở vùng này. Tả Hướng Quân được coi là một người tương đối có tiếng nói trong ngành này!” Diêu Từ Húc suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Bình thường người ta không can thiệp được, người ta có hẳn cả hội đồng hương, không để cho người ngoài như anh nhúng tay đâu.
Lục Tam Phong gật đầu, nói lời cảm tạ, sau đó nói: “Đến lúc đó nếu tôi còn muốn biết chuyện gì thì có thể gọi điện thoại cho anh không?”
“Không thành vấn đề, tôi cũng rất vui khi được kết bạn với người như anh Lục đây. Nếu không có chuyện gì khác, tôi xin phép đi trước.
Lục Tam Phong lễ phép nói, sau đi ra ngoài, lên xe bật điều hòa, không khí ấm áp. Tâm trạng lại còn rất vui vẻ, không chỉ mua được xe, còn tìm hiểu rõ ràng được Tả Hướng Quân, quả là một thu hoạch bất ngờ.
Đổ xăng đầy xe, khi đi ngang qua trung tâm thành phố, thấy cửa hàng bán băng đĩa có bày bán vài bài hát trước cửa, Lục Tam Phong liên dừng xe mua một vài cuốn băng.
Cạnh đó là cửa hàng bán sản phẩm điện tử cao cấp, các sản phẩm điện tử hiện tại là hàng cao cấp theo đúng nghĩa chứ không phải MP3, mp4, băng thu âm hay gì đó của hơn chục năm sau.
Bên trong còn bày một máy điện thoại cầm tay, cùng máy nhắn tin, Lục Tam Phong nhìn cái thứ to như nửa viên gạch kia mà kinh ngạc, mấy chục năm sau không ai dám nghĩ tới, thứ này sẽ thu nhỏ chỉ cỡ bằng một bàn tay, còn có thể lướt Internet và chơi trò chơi.
“Xem xét gì đây?” Một nhân viên cất giọng yếu ớt, khiến người ta có cảm giác như đang châm chọc.
“Máy điện thoại là bao nhiêu?”
“Tám mươi tư triệu đồng!”
Lục Tam Phong khi nghe thấy mức giá này, vẫn cảm thấy không có nhu cầu, nên nhìn máy nhắn tin hỏi: “Vậy máy này giá bao nhiêu?”