Lúc về, chiếc xe chở tôi đã không thấy đâu nữa.
Maybach của Trần Cư An dừng ở dưới hàng cây ven đường bên ngoài nhà.
Tài xế đến mời tôi lên xe.
Tôi suy nghĩ một lát vẫn đi theo hắn.
Xe chạy về phía trước.
Lúc đi tới ngã rẽ bỗng nhiên tôi gọi tài xế: “Chú Ninh, dừng xe ở phía trước là được, cháu về trường.”
Tài xế giảm tốc độ nhưng không dừng xe.
Trần Cư An nghiêng mặt nhìn tôi: “Đêm nay về nhà ở.”
“Cháu phải về trường học.”
“Tang Ngư, nghe lời.”
“Tại sao phải nghe lời chú?”
“Chú Trần, chú cũng chỉ là chú trên danh nghĩa của cháu.”
Tôi bình tĩnh nhìn hắn, hơi hơi nâng cằm.
Nhưng điều hắn không biết chính là tôi lúc này cắn chặt hàm răng.
Hai tay giấu ở phía sau đã nắm chặt tới mức móng tay đâm vào da.
Móng tay gần như muốn chọc thủng da thịt trong lòng bàn tay nhưng căn bản tôi không cảm giác được đau.
Trái tim tôi như bị lửa thiêu đốt.
Kích động bất an lại sợ hãi tuyệt vọng.
Tôi không biết điều gì đang chờ đợi tôi phía trước.
Trần Cư An giống như một đầm nước sâu.
Tôi dùng hết toàn lực, dường như hắn cũng sẽ không bị ảnh hưởng.
“Ngày mai tôi phải đi công tác.”
“Khoảng một tháng sau mới trở về.”
“Sinh nhật cháu sắp đến rồi…”
Trần Cư An bỗng nhiên nắm lấy cổ tay tôi kéo tôi vào trong ngực.
“Sinh nhật cháu, tôi nhất định sẽ trở về.”
14
Khi tôi tắm rửa xong đi ra Trần Cư An đang ngồi trên sofa nhỏ ở đầu giường tôi, ngắm nhìn một món đồ trang trí nhỏ.
“Thích không?”
Hắn đưa thứ trong tay cho tôi.
Người đàn ông luôn tỏ ra lạnh lùng, lúc này đáy mắt cười lại có chút xấu xa.
Tôi không nhìn rõ nên đưa tay nhận lấy.
Chỉ nhìn thoáng qua lập tức đỏ mặt, vung tay ném xuống thảm.
Đó là đồ trang trí bằng acrylic của búp bê cá voi.
Kỳ lạ nhất chính là một con cá voi nhỏ đang phun nước.
Trần Cư An vui vẻ cười ra tiếng.
Hắn cởi dây áo ngủ nghiêng người đè tôi xuống giường.
“Tang Ngư.”
Hắn có một đôi mắt lãnh đạm.
Mười mấy năm quen biết hắn.
Rất ít khi tôi nhìn thấy bộ dáng tâm tình phóng khoáng của hắn.
Coi như là thời niên thiếu tâm cao khí ngạo.
Trên người hắn cũng luôn mang theo sự ổn trọng và xa cách khác với người thường.
Hắn không có mối tình nào.
Cũng chưa từng thích hay ngưỡng mộ người phụ nữ nào.
Dường như đối với tình yêu và dục vọng đều không có hứng thú.
Nhưng hắn bây giờ sau khi lây nhiễm tình dục.
Giống như tất cả sự nghiêm túc trong quá khứ đều biến mất không dấu vết.
Tôi nâng cánh tay lên nhẹ nhàng vòng tay ôm hắn.
“Trần Cư An.”
Thực sự tôi biết người như hắn có xuất thân như vậy.
Từ lúc sinh ra mọi thứ trong cuộc sống đều được sắp xếp cẩn thận.
Tôi cũng biết người Trần gia tuy rằng kiêng kỵ tôi.
Nhưng cũng không ai thực sự coi tôi ra gì.
Trong nhận thức của bọn họ cho dù Trần Cư An thật sự có gì đó với tôi cũng chỉ là chơi đùa mà thôi.
Nhưng tôi không nghĩ vậy.
Tôi cũng không cảm thấy mình hèn hạ không chịu nổi.
“Sao mấy ngày nay lại tức giận?”
Trần Cư An cúi đầu đặt mấy nụ hôn nhẹ nhàng lên mặt tôi.
Cuối cùng nụ hôn kia rơi trên môi tôi nhẹ nhàng cọ xát.
“Chú không biết sao?”
“Không nói thì làm sao tôi biết.”
“Vết răng trên cổ chú, sợ là mẹ chú đã nghĩ ra cái gì đó.”
“Tôi sẽ xử lý, cháu không cần lo lắng những thứ này.”
Trần Cư An sờ sờ tóc mai tôi: “Chẳng lẽ tôi sẽ để cháu bị bắt nạt?”
Lời này nghe có chút cưng chiều.
Nhưng trong lòng tôi lại khó chịu vô cùng.
Tôi đẩy hắn ra xoay người ngồi lên bụng hắn.
“Không ai dám khinh dễ cháu.”
“Nhưng người khinh dễ cháu vẫn luôn là chú.”
Tôi rũ mắt nhìn người đàn ông dưới thân.
Đáy mắt hắn nhiễm sắc dục nhàn nhạt.
Nhưng dưới dục vọng đó vẫn là sự lạnh nhạt xa cách.
Hắn chỉ đang động tình.
Chứ không phải đang xúc động.
Tôi cảm thấy hốc mắt đau nhói, trái tim cũng đang đau nhức.
Rất nhiều lời muốn chất vấn.
Nhưng con người khi còn trẻ luôn như vậy.
Giống như chính mình hỏi ra miệng trước liền thua một nửa rồi.
Trần Cư An tựa đầu giường nhìn tôi.
Sống mũi cao thẳng của hắn còn có dấu mờ do kính mắt tạo ra.
Tôi cúi người xuống nhẹ nhàng sờ sờ.
Lại cúi đầu hôn nốt ruồi nhỏ ở đuôi mắt hắn:
“Trần Cư An, đêm nay cháu cũng muốn khinh dễ chú một lần.”
“Giống như đêm hôm đó chú khinh dễ cháu vậy.”
15
Kỳ thật căn bản tôi không có kinh nghiệm gì.
Mọi lần đều là Trần Cư An chiếm thế chủ động.
Nhưng tôi đã học khiêu vũ vài năm khi còn nhỏ.
Múa cổ điển, Latin, quốc tiêu…, mặc dù học không tính là giỏi.
Nhưng hù dọa người thường một chút vẫn là dư sức.
Cũng bởi vậy ban đầu sau khi trúc trắc vụng về.
Tôi nhanh chóng nắm vững kỹ năng chủ động.
Dần dần liền rất thuận buồm xuôi gió.
Sắc dục trong đáy mắt Trần Cư An dần dần hiện rõ.
Tôi nhìn hắn cả người bị dục vọng hoàn toàn nuốt chửng.
Tất cả sự khắc chế thường ngày đều không còn sót lại chút gì.
“Tang Ngư.”
Hắn khàn giọng gọi tên tôi.
Bàn tay nóng bỏng siết chặt eo tôi, muốn lấy lại quyền chủ động.
Nhưng tôi bỗng nhiên dừng lại.
Trong nháy mắt hắn không hiểu nên nhìn về phía tôi.
Tôi cúi người dán vào tai hắn, hôn bên tai hắn: “Trần Cư An, thoải mái không?”
Đột nhiên hô hấp của hắn dường như ngừng một nhịp.
Thân hình vốn đã nóng bỏng lúc này càng căng thẳng.
“Tang Ngư.” Giọng Trần Cư An càng khàn khàn.
“Không được dừng.”
“Tiếp tục.”
Nhưng tôi ngồi thẳng người cao cao tại thượng nhìn hắn: “Trần Cư An, dựa vào cái gì cháu phải nghe lời chú?”
“Tang Ngư!”
Tôi nhếch môi: “Trần Cư An, cháu chỉ nghe lời chồng cháu…”
“Để sau đi.”
Căn bản tôi không nhớ rõ mình bị buộc phải gọi bao nhiêu tiếng chồng.
Không biết là Trần Cư An thích tôi gọi hắn như vậy.
Hay chỉ là để cảm thấy kích thích.
Tóm lại hắn làm không biết mệt.
Ngay cả sáng hôm sau trước khi đi công tác.
Lại đánh thức tôi đang ngủ mê man.
“Cá nhỏ…”
Tôi thật sự quá buồn ngủ mà trong lúc ngủ bị người ta đánh thức.
Vô thức giơ tay đánh.
Một cái tát mềm mại vừa vặn đánh vào mặt Trần Cư An.
“Tang Ngư!”
Trong giọng nói của người đàn ông xen lẫn một tia tức giận.
Trần Cư An với âu phục giày da đứng ở bên giường.
Mà tóc tôi rối bù váy ngủ nhăn nhúm.
Còn ngái ngủ.
“Tiểu Ngư, tôi lập tức phải ra sân bay.”
“Ngoan, gọi thêm một tiếng chồng.”
16
Ngày thứ ba Trần Cư An đi công tác.
Là vào cuối tuần.
Bà Trần bỗng nhiên tới một chuyến.
Vẻ mặt bà ấy đắc ý hiếm thấy.
Thậm chí nhìn thấy tôi thái độ thân thiết khác thường một phen kéo tay tôi lại.
“Mỗi lần gặp con, đều cảm thấy con xinh đẹp hơn một chút.”
Bà Trần vỗ vỗ tay tôi kéo tôi vào phòng khách.
“Lần này tới tìm con, là có chuyện rất quan trọng.”
“Cũng là ý của chú Trần.”
Tôi có chút mờ mịt nhưng trong lòng lại xuất hiện một tia bất an nói không rõ.
Bà Trần kéo tôi ngồi xuống,
Liền vui mừng lấy điện thoại di động từ trong túi xách ra, mở ra một tấm ảnh cho tôi xem.
“Mau nhìn xem, có phải rất đẹp hay không?”
Người phụ nữ trong ảnh vô cùng trẻ trung xinh đẹp.
Nhất là mặt mày thoạt nhìn đặc biệt ôn nhu.
Rất có khí chất của phụ nữ truyền thống.
Làm cho người ta nhìn liền sinh lòng muốn thân cận.
“Quả thật rất đẹp, làm cho người ta vừa nhìn sẽ thích.”
Bà Trần nghe vậy, ý cười trên mặt càng sâu: “Đúng là như vậy.”
“Chỉ là lúc trước cảm thấy tính tình Cư An quá lạnh nhạt, muốn chọn cho nó một cô gái tính cách hoạt bát một chút.”
“Nhưng làm sao có thể nghĩ đến, Cư An lại thích loại hình này.”
Bà Trần cười đến khóe mắt đều giãn ra: “Đây chính là vị hôn thê chú Trần con tự mình chọn lựa…”
Tôi ngồi cứng ngắc.
Nụ cười nơi khóe môi cũng sắp cứng lại.
Bà Trần lại mở miệng: “Chú Trần của con còn cố ý nói, sở dĩ chọn trúng vị Phó tiểu thư này, một là vì thích, hai là vì tính tình con bé dịu dàng cũng không cần lo lắng tương lai con bé sẽ bắt nạt con…”
Tôi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn bà Trần: “Đây là chú Trần nói sao?”
“Đương nhiên.” Bà Trần không chút do dự.
“Rốt cuộc con là do Cư An nuôi từ nhỏ tới lớn, ngoài miệng nó không nói nhưng trong lòng rất thương con.”
Tôi dường như bỗng nhiên hiểu ra,
Câu nói của Trần Cư An tối hôm đó: “Chẳng lẽ chú sẽ để cháu bị bắt nạt?”
Cho nên cách giải quyết của hắn chính là.
Tìm một người vợ mà hắn nghĩ là dịu dàng và tốt bụng.
Sau đó cưới cô ấy về nhà.
“Tiểu Ngư, đây chính là việc vui mừng của Trần gia chúng ta.”
“Phó tiểu thư rất xinh đẹp, cùng chú Trần con đặc biệt xứng đôi.”
Tôi nhìn Phó Tĩnh Tri lần cuối cùng trong ảnh.
Thật sự là một cô gái đặc biệt đẹp, đặc biệt dịu dàng.
“Chúc mừng chú Trần.” Tôi cười chúc phúc.
Bà Trần vô cùng hài lòng, cười đến càng thoải mái: “Hôn sự nên chuẩn bị rồi.”
“Nói không chừng còn có rất nhiều chuyện cần con hỗ trợ, đến lúc đó con cũng không thể từ chối.”
Tôi gật đầu đồng ý.
Bà Trần lại cùng tôi nói một hồi lâu Phó tiểu thư xinh đẹp như thế nào, ôn nhu nhu thuận như thế nào.
Toàn bộ giới nhà giàu không ai không biết.
Vị đại tiểu thư Phó gia này là một cô gái nổi tiếng ngoan ngoãn.
Tôi nhìn theo xe của bà Trần rời đi.
Bạn đang đọc truyện mới tại Ghientruyenchu. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!