Ngoại truyện: Giang Dịch.
1.
Từ khi còn học tiểu học, Giang Dịch đã nổi tiếng là một "tiểu bá vương". Anh luôn mang vẻ ngạo mạn trước mặt mọi người, ngoại trừ Tống Ninh.
Anh không thể làm gì được với Tống Ninh. Mỗi khi Tống Ninh mắt đỏ hoe, sắp khóc, bất kể là chuyện gì, Giang Dịch đều cảm thấy đó là lỗi của mình.
Anh lúng túng an ủi, tay cẩn thận từng chút một lau nước mắt cho Tống Ninh, lại sợ làm đỏ mặt của Tống Ninh, anh biết da tay của bọn con trai rất thô ráp.
Giang Dịch vô vọng nhận ra, anh hoàn toàn bị Tống Ninh "bắt nạt". Chỉ cần Tống Ninh ở bên cạnh, sự hung hãn trên người Giang Dịch sẽ tự nhiên mà biến mất.
Trong giọng nói có vẻ lấc cấc của thiếu niên ấy, lại ẩn chứa sự dịu dàng khó nhận ra: "Ninh Ninh, đừng khóc nữa."
2.
Giang Dịch nhận ra mình thích Tống Ninh khi anh 16 tuổi.
Anh tận mắt thấy một cậu bạn trông khôi ngô tuấn tú, sau giờ học đưa thư tình cho Tống Ninh. Cậu bạn đó là ủy viên học tập của lớp, tính tình tốt, không bao giờ đá/nh n/hau.
Giang Dịch biết rõ mình không nên xen vào, cũng không có quyền xen vào.
Nhưng khi nhìn thấy Tống Ninh với đôi tai đỏ ửng, Giang Dịch lại cảm thấy bực bội vô cùng, anh cố kìm nén nhưng không được.
Trong đầu chỉ toàn những câu hỏi: Tại sao? Tại sao cô gái mà anh bảo vệ lại phải nhường cho cậu ta?
Hành động nhanh hơn suy nghĩ, khi nhận ra, Giang Dịch đã bước lên, thay Tống Ninh nhận lấy thư tình từ tay cậu bạn.
Cậu bạn không muốn đưa, muốn Tống Ninh tự nhận, nhưng khi bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Giang Dịch đầy vẻ lạnh lùng.
"Giang… Giang Dịch."
Giang Dịch lạnh lùng cười: "Sao? Làm ủy viên học tập mà lại muốn dẫn dắt Tống Ninh của tôi vào chuyện yêu đương sớm à?"
Giang Dịch không dễ chọc, cậu bạn rất sợ nhưng vẫn muốn nói gì đó.
Nhưng Giang Dịch không thèm nhìn cậu bạn đó, tự nhiên đeo cặp sách của Tống Ninh lên lưng, nắm tay Tống Ninh rời đi.
Đi ngang qua cậu bạn kia, Giang Dịch dừng lại, ánh mắt nhẹ nhàng liếc qua: "Đừng có lần sau."
Đi được một lúc lâu, khi đã bình tĩnh lại, Giang Dịch mới nhận ra mình đang nắm tay Tống Ninh.
Anh có chút hoảng sợ, sợ Tống Ninh trách mình tự tiện.
Nhưng Tống Ninh rất ngoan, chỉ nhìn Giang Dịch với ánh mắt trong veo, nói cảm ơn anh, nói rằng cô vừa rồi rất lo lắng, không biết phải từ chối thế nào.
Giang Dịch không dám nhìn Tống Ninh, cô ấy không biết, anh đã phải kìm nén thế nào để không mất khống chế ôm cô vào lòng.
Anh cũng như những cậu bạn khác, có những suy nghĩ không nên có với cô.
3.
Giang Dịch có một khuôn mặt trông có vẻ đào hoa, nhưng thực ra Giang Dịch lại không biết cách theo đuổi người khác.
Đã nhiều lần anh muốn nói với cô, nhưng cô gái nhỏ lại hoàn toàn không hiểu ý.
Số lần như vậy nhiều, Giang Diệp cũng không dám vượt qua ranh giới nữa. Cô gái nhỏ tính tình nhạy cảm, anh sợ rằng ngay cả bạn bè cũng không làm được.
Khi Tống Ninh 18 tuổi, Tống gia tổ chức một bữa tiệc sinh nhật rất long trọng cho cô. Có rất nhiều người đến, những nhân vật có tiếng tăm ở Tỉnh Thành đều có mặt.
Mọi người trong bữa tiệc xì xào bàn tán, hình ảnh Giang thiếu gia hạ mình dỗ dành người khác khiến họ kinh ngạc.
Nhưng hôm đó, thực ra Giang Dịch đã mất kiểm soát.
4.
Anh hiểu rất rõ mục đích của Tống gia khi tổ chức bữa tiệc này, chẳng qua là muốn tìm một đối tượng liên hôn tốt cho Tống Ninh.
Nhưng Tống Ninh của anh lại không biết gì cả.
Không ít con cháu nhà giàu đổ dồn ánh mắt vào cô, Giang Dịch hắng giọng, kéo cô vào lòng: "Mệt chưa? Nếu mệt thì lên phòng nghỉ ngơi đi."
Anh đưa Tống Ninh về phòng.
Cho đến khi bữa tiệc kết thúc, những người muốn kết giao với Tống gia vẫn không hề có cơ hội tiếp cận Tống Ninh.
Tiệc tàn không còn ai, Giang Dịch cũng không biết tại sao mình lại làm như vậy.
Anh buồn bực uống liên tục mấy ly rượu, khi tỉnh lại đã thấy mình đứng trước cửa phòng Tống Ninh.
Bạn đang đọc truyện mới tại ghien_truyen_chu.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!