Lọc Truyện

Kết Hôn Chớp Nhoáng Cùng Diệp Tổng

Hiện tại website cần kinh phí duy trì nên hiện Quảng cáo ! Mong các bạn ủng hộ để bọn mình tiếp tục phát triển nhé

Cánh tay Dương Uyển Linh cứng đờ giữa không trung, sau đó tùy tiện gắp đại một món, lúc cho vào miệng mới phát hiện đó là thịt bò. Cô nhai kĩ rồi nuốt xuống, cả quá trình chẳng nếm ra nổi vị gì.

“Ôi! Tôi cũng muốn được người ta gắp thức ăn cho.” Diệp Gia Kha chợt cất giọng than thở.

“Tự gắp đi chứ. Anh không có tay à?” Lâm Hồng Nguyệt liếc xéo chồng, tuy miệng nói thế nhưng tay vẫn thoăn thoắt gỡ xương cá rồi bỏ thịt cá rõ to vào bát ông, “Ăn đi.”

Diệp Gia Kha ăn một cách rất hưởng thụ: “Em gắp ăn mới ngon.”

Lâm Hồng Nguyệt giơ tay đập lên lưng ông một phát: “Già rồi còn không biết xấu hổ, tụi nhỏ đang nhìn kia kìa.”

“Ui da, đau.” Diệp Gia Kha mở miệng than đau nhưng lại cười hì hì.

Dương Uyển Linh ngồi bên cạnh xem mà hâm mộ quá chừng.

Hứa Vân Thùy dùng ánh mắt ước ao nhìn qua, cất lời nịnh nọt khen ngợi: “Tình cảm hai cô chú thật tốt.” Nói tới đây, mặt cô ta bỗng nhiên trở nên mông lung, “Không biết sau này con có được như cô chú không?”

“Vân Thùy của cô tốt như thế, tất nhiên sẽ tìm được người tốt rồi.” Lâm Hồng Nguyệt quay sang hỏi Diệp Gia Quân, “Con trai, con thấy đúng không?”

Diệp Gia Quân ngắn gọn phun ra một chữ “đúng”.

Nghe được đáp án, cộng thêm thái độ Diệp Gia Quân đối với Hứa Vân Thùy khác với ngày xưa một trời một vực, lòng bà liền vui như mở cờ, ám chỉ nói: “Con trai cô cũng rất tốt đấy.”

Dương Uyển Linh đang uống canh lập tức ho sắc sụa, cô không ngốc, nghe hiểu ẩn ý trong lời bà nói.

Lâm Hồng Nguyệt giật mình buông đũa xuống, nghiêng người giơ tay vỗ vỗ lưng cô, lo lắng hỏi cô bị làm sao vậy.

Dương Uyển Linh che miệng ho tới chảy cả nước mắt, qua một lúc mới ngượng ngùng lên tiếng: “Con không sao, khụ khụ... con uống canh gấp quá nên bị sặc thôi ạ, khụ khụ.”

“Ôi trời! Canh nóng quá hả con?” Lâm Hồng Nguyệt vuốt lưng cô.

Cô lắc đầu, cổ họng đau rát có hơi khó chịu, không thể nói thật đành bịa đại lý do: “Không nóng, tại canh ngon quá... con uống hơi gấp.”

“Ngon thì uống nhiều vào con nhé.” Lâm Hồng Nguyệt múc thêm cho cô bát nữa, nhiệt tình mời, “Sau này rảnh con cứ đến nhà cô chơi, cô nấu canh cho con uống, canh thịt viên này là món tủ của cô đó.”

Bà càng nhiệt tình Dương Uyển Linh lại càng xấu hổ, chột dạ. Cô lén lút nhìn Diệp Gia Quân, có điều anh không nhìn về phía bên này, trong lòng chợt thấy thất vọng. Cô rời mắt, quay sang bà nhỏ giọng nói tiếng cảm ơn.

Sự cố qua đi bữa cơm lại rộn ràng trở lại.

Phần lớn thời gian Dương Uyển Linh đều không tham gia vào cuộc trò chuyện của mọi người, cúi đầu chuyên tâm ăn canh, giống như lời bà nói canh thịt viên quả thật rất ngon, nhưng cô hiện tại không có tâm trạng thưởng thức, chỉ hi vọng bữa ăn này nhanh chóng kết thúc.

Khi sắp ăn xong, Diệp Gia Kha đứng bật dậy khỏi ghế, trước sự khó hiểu của mọi người, ông cười nói: “Để chú vào lấy rượu nho cho mấy đứa, rượu này chú tự ủ đấy ngon lắm, uống cho tiêu cơm.”

“Đúng đấy, uống cho tiêu cơm, anh mau vào lấy đi.” Lâm Hồng Nguyệt lập tức tán thành, chân phải đang giẫm lên bàn chân của Diệp Gia Kha, di chuyển lên trên đạp xuống cẳng chân ông mấy cái thúc giục. Ánh mắt thì nhìn sang Hứa Vân Thùy, kín đáo ra hiệu.

“Chú ơi! Con giúp chú.” Hứa Vân Thùy đứng lên, lon ton chạy theo.

Chưa đầy mấy phút sau, Diệp Gia Kha mang theo chai rượu quay lại, Hứa Vân Thùy đi theo sau, phát ly cho từng người.

Lúc rót rượu cho Dương Uyển Linh, Diệp Gia Kha cười hỏi: “Thơm đúng không con?”

Cô nhận lấy ly, đưa lên mũi hít một hơi, sau đó nhấp môi nếm thử, rượu xuống dạ dày rồi mà vị nho nồng đậm mang theo ngọt thanh, cay nhẹ vẫn ngập tràn khắp khoang miệng mãi không tan: “Thơm và ngon lắm ạ.”

Diệp Gia Kha cười ha ha, vỗ vai cô rồi tiếp tục rót rượu cho những người khác.

“Gia Quân…” Thấy giọng mình quá mức gấp gáp, Lâm Hồng Nguyệt dừng lại hắng giọng, sau mới cười chậm rãi nói tiếp: “Gia Quân, Gia Tuấn với Vân Thùy, mấy đứa cũng mau nếm thử đi.”

Diệp Gia Quân lắc ly rượu trong tay, chất lỏng màu đỏ sậm sóng sánh, để lại trên thành ly mấy vệt đỏ nhạt màu. Trong mắt xẹt qua ý cười, anh nâng ly nhấp một ngụm.

Hứa Vân Thùy thấy thế liền nâng ly uống, uống xong, miệng không ngừng tấm tắc khen ngon.

Diệp Gia Tuấn cười như có như không, uống cạn ly rượu trong tay, sau đó lấy lý do thân thể không khỏe rời đi trước.

Anh ta đi chưa được bao lâu, Lâm Hồng Nguyệt cũng đứng dậy, bắt đầu thu dọn bàn ăn.

Dương Uyển Linh lúc này đã uống ba, bốn ly, khi đứng lên có hơi choáng, khẽ lắc đầu xua tan cảm giác chóng mặt, phụ bà bưng bát đũa xuống bếp.

“Không cần rửa đâu con, con cứ để đấy, ngày mai dì Trần rửa.” Cô vừa mới xắn tay áo, Lâm Hồng Nguyệt đã vội ngăn cản, “Con lên nhà trên chơi với Gia Minh đi, Gia Quân với bố nó lâu rồi mới gặp chắc uống thêm chút nữa mới xong, phần còn lại cứ để cô dọn cho.”

Dương Uyển Linh rất muốn về ngay nhưng vừa mới ăn xong đã về liền thì không hay cho lắm, bất đắc dĩ đành đồng ý. Lúc ngang qua phòng ăn, cảm xúc hỗn loạn lần nữa dâng trào, cô cúi gầm mặt, rảo bước đi thật nhanh.

Dương Uyển Linh không đi tìm Diệp Gia Minh ngay mà chui vào nhà vệ sinh đóng cửa lại, đứng trước bồn rửa tay nhìn mình trong gương ngẩn người.

Lát sau, khóe môi bỗng cong lên, nở ra nụ cười chua xót, cô run giọng lẩm bẩm, tự nhắc nhở chính mình: “Uyển Linh, mày cũng nên an phận làm người vợ trên danh nghĩa của anh ấy đi thôi.”

Cuộc hôn nhân của hai người vốn dĩ là giao dịch, thế nhưng ngày từng ngày trôi qua cô lại bất giác hãm sâu vào hơi ấm và sự dịu dàng của anh. Đến khi tỉnh mộng thì đã không cách nào thoát ra được.

Dương Uyển Linh thở dài, đưa tay vặn mở vòi, hơi cúi người, vốc nước lên mặt. Khi dòng nước lạnh lẽo chạm vào mặt, cô dần bình tĩnh trở lại, nhưng cơ thể lúc này lại đột ngột nóng lên tựa như có ngọn lửa đang không ngừng thiêu đốt, khiến cô nóng bức và khó chịu vô cùng.

“Kì quái? Chẳng nhẽ do uống rượu không quen, nhưng đó chỉ là rượu nho thôi mà?” Dương Uyển Linh nhíu mày khó hiểu. Cô lần nữa cúi xuống vốc nước lên mặt, tuy nhiên vẫn không tài nào xua tan đi sự nóng bức phát ra từ trong thân thể.

Dương Uyển Linh rút khăn giấy lau mặt, cảm thấy tốt nhất nên ra ngồi điều hòa để hạ nhiệt. Cô đi đến bên cửa, khi cánh cửa vừa mở ra, đập vào mắt cô là Diệp Gia Quân đang đứng lù lù bất động giữa cửa.

“Gia…” Cô chưa kịp nói hết câu, anh đã bất ngờ đẩy cô vào trong.

Cửa đóng sầm lại, Dương Uyển Linh bị áp lên cửa, còn chưa hoàn hồn, Diệp Gia Quân đã cúi đầu xuống, thô bạo hôn lên môi. Cô trợn tròn hai mắt, hoảng hốt đẩy ra, anh dường như bị hành động của cô làm cho bất mãn, hừ nhẹ một tiếng, dùng lưỡi cạy mở môi răng, mạnh mẽ chui vào trong, càn quét, khuấy đảo, cuốn lấy lưỡi cô day dưa. Hai tay ôm eo cô cũng bắt đầu không an phận, luồng vào trong áo, vuốt ve lên mỗi tấc da thịt.

Khoái cảm bất ngờ đánh úp tới làm Dương Uyển Linh run rẩy, đầu óc cũng trở nên choáng váng. Tay Diệp Gia Quân rất lạnh, mỗi nơi anh chạm đến, đều có thể xoa dịu cơn nóng như thiêu như đốt, khiến cô thoải mái, khiến cô dễ chịu. Nhưng càng như vậy, cô lại càng tức giận, càng đau khổ.

Dương Uyển Linh giãy giụa, muốn tránh thoát nhưng căn bản không đọ nổi sức với Diệp Gia Quân, vành mắt đỏ bừng, cất giọng muốn mắng nhưng chỉ có thể phát ra những âm thanh “ô, ô” vỡ vụn.

Nước mắt nóng hổi rơi lên mặt, Diệp Gia Quân giật mình, buông môi Dương Uyển Linh ra, hơi thể nặng nề, gấp gấp gọi tên cô: “Uyển Linh?”

Dương Uyển Linh ngoảnh mặt đi, nức nở nói: “Em... không phải bạn giường của anh.”

Tim Diệp Gia Quân thắt lại, vươn tay ôm lấy Dương Uyển Linh nhưng bị cô tránh thoát, biết cô hiểu lầm liền nói: “Mọi chuyện không giống như em nghĩ đâu.”

Ấm ức bao ngày qua, theo câu nói của Diệp Gia Quân bộc lộ hết ra bên ngoài, Dương Uyển Linh nhếch môi cười tự giễu, lồng ngực phập phồng, trừng mắt nhìn anh: “Chính mắt em nhìn thấy, chính tai em nghe thấy mà lại là giả ư? Ở trước mặt người nhà, anh xem em như người xa lạ, chẳng buồn liếc mắt đến một cái. Còn nữa, nếu anh thích Hứa Vân Thùy như thế, tại sao không lấy cô ta đi, cưới em làm tấm chắn chi vậy?”

Diệp Gia Quân im lặng lắng nghe, đợi cô xả giận xong, anh mới lên tiếng, ngón tay vươn ra dịu dàng lau nước mắt cho cô: “Em có từng nghe chuyện liên quan đến thân thế của Gia Minh chưa?”

Dương Uyển Linh ngẩn ra, không hiểu sao Diệp Gia Quân lại đột ngột chuyển sang chủ đề này, lửa giận phừng phực không có chỗ chút tựa như đang đánh vào bông, nhất thời chưa theo kịp, cô mờ mịt đáp: “Chú Thành có từng nhắc qua.”

Diệp Gia Quân không hề bất ngờ với đáp án này, có điều khi nhắc tới chuyện cũ sắc mặt anh khá tệ: “Mẹ ruột của Gia Minh tên Hạ Nhã Thi, là vợ chưa cưới của anh họ anh.”

Dương Uyển Linh nghe mà khiếp sợ không thôi, rõ ràng theo lời Trần Văn Thành, người phụ nữ sinh con cho Diệp Gia Quân là người yêu anh điên cuồng, sao bây giờ lại biến thành chị dâu họ của anh ấy. Cô kinh hãi thốt lên, quên luôn cả khóc: “Sao có thể? Như thế không phải là... không phải là…”

Cô ngập ngừng, nói mãi chẳng thành câu.

“Đây là chuyện xấu của nhà anh, cho nên không công bố ra bên ngoài mà âm thầm che giấu, lấp liếm.” Mày Diệp Gia Quân nhíu chặt, giải thích bằng giọng điệu trào phúng.

Lòng Dương Uyển Linh rối rắm, nhịn không được muốn biết nhiều hơn, cho nên dè dặt hỏi: “Nhưng sao anh và cô ta lại…”

Sắc mặt Diệp Gia Quân lập tức trở nên khó coi, anh cười lạnh: “Cô ta đồng thời lừa cả anh và Diệp Gia Tuấn.”

“Người khôn khéo như anh mà cũng bị lừa sao?” Dương Uyển Linh trợn mắt, có chút ngoài ý muốn.

Lên google tìm kiếm từ khóa ghientruyenchu.com để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Danh sách truyện HOT