“A Hàn.” Giọng nói của Tề Thái Vi vang lên bên tai anh ấy: “Chị đến Dạ Đô rồi, em có thể đến đón chị không?”
Sau khi biết Cố Thời Mộ “bỗng nhiên” có con trai, còn lấy một người phụ nữ tên Đường Dạ Khê, Tề Thái Vi như rơi vào trạng thái lo âu và điên cuồng.
Cô ta lập tức mua vé máy bay sớm nhất, giải quyết nhanh gọn mọi việc xung quanh rồi bay về nước.
Khi đến sân bay, bộ não vốn đang hừng hực lửa giận và buồn bã của cô ta bỗng nhiên bình tĩnh trở lại.
Cô ta không thể trở về nhà họ Cố như vậy được.
Ở Dạ Đô, cô ta cũng có nhà.
Không có lý do gì mà cô ta bay từ nước ngoài về lại không về của nhà mình mà lại xách hành lý đến nhà họ Cố.
Nhưng nếu cô ta về thẳng nhà mình thì cô ta sẽ không có lý do gì để ở lại nhà họ Cố.
Cô ta muốn xách hành lý đến nhà họ Cố thì phải tìm được một lý do gì đó mới có thể ở lại nhà họ Cố được.
Cô ta nhất định phải sống ở nhà họ Cố!
Không có lý gì mà một người phụ nữ trước đây chưa từng có một chút quan hệ gì với Cố Thời Mộ, bây giờ lại có thể đường đường chính chính bước chân vào nhà họ Cố, còn cô ta lại không thể.
Tề Thái Vi bảo người đến đón cô ta ở sân bay, đưa mình về thẳng nhà họ Cố.
Như vậy là cô ta có thể tìm được lý do để ở lại rồi.
Người cô ta muốn gặp nhất là Cố Thời Mộ.
Nếu Cố Thời Mộ chịu đến đón cô ta, cô ta chắc chắn sẽ tìm anh, nhưng cô ta biết điều đó là không thể.
Thái độ của Cố Thời Mộ đối với Tề Thái Vi luôn rất lạnh nhạt, thậm chí còn không bằng thái độ của anh đối với mấy người bạn thân.
Nếu cô ta bảo Cố Thời Mộ đến sân bay đón mình, chắc chắn anh sẽ không tới. Cho dù có tới, chắc chắn anh cũng sẽ đưa Tề Thái Vi về thẳng nhà cô ta.
Cô ta không thể tìm Cố Thời Mộ, cô ta cũng không thể nhờ ông cụ Cố đích thân đến đón mình. Vậy thì chỉ còn lại ba lựa chọn: Cố Lạc Bạch, Cố Lạc Phủ và Cố Lạc Hàn.
Cố Lạc Bạch, Cố Lạc Phủ và Cố Lạc Hàn đều sống ở biệt thự nhà họ Cố.
Chỉ cần một trong ba người đó đến đón Tề Thái Vi là cô ta có thể ở lại nhà họ Cố một cách danh chính ngôn thuận.
Chắc chắn không thể trông mong gì vào Cố Lạc Bạch.
Đại khái là vì Tề Thái Vi và Cố Lạc Bạch không hợp nhau. Rõ ràng là cô ta rất chú ý lấy lòng đám anh em Cố Lạc Bạch, nhưng tính Cố Lạc Bạch lại không hợp với cô ta. Thái độ của anh ấy đối với Tề Thái Vi cũng không khác thái độ của Cố Thời Mộ đối với Tề Thái Vi là bao, lạnh nhạt thờ ơ, còn có vẻ coi thường cô ta.
Khỏi phải nói, trong lòng Tề Thái Vi rất tức giận, nhưng cô ta không dám thể hiện ra ngoài mặt.
Tình cảm của Cố Thời Mộ và ba người kia rất tốt, thế nên khi Tề Thái Vi chưa gả cho Cố Thời Mộ, cô ta không dám có xích mích, chống đối đám Cố Lạc Bạch.
Hình tượng của Cố Lạc Phủ trong giới giải trí là một quý công tử phong nhã, lịch thiệp. Trông bề ngoài thì anh ấy có vẻ là một người dễ tính, rất dễ gần, nhưng dù Tề Thái Vi đã lớn lên cùng Cố Lạc Phủ, cô ta cũng không thể bước vào trái tim anh ấy.
Nhìn bề ngoài thì có vẻ như Cố Lạc Phủ đối xử tốt với tất cả mọi người, nhưng trên thực tế chỉ có vài người có thể được anh ấy quan tâm và để ý.
Đáng tiếc là, Tề Thái Vi đã vất vả nỗ lực bao nhiêu năm nhưng cô ta cũng không thể bước vào trái tim Cố Lạc Phủ.
Có lẽ quan hệ giữa cô ta và Cố Lạc Phủ chỉ hơn quan hệ giữa hai người xa lạ với nhau một chút xíu.
Tề Thái Vi hoàn toàn không thể gọi điện cho Cố Lạc Phủ, bảo anh ấy đến sân bay đón cô ta được.
Nếu cô ta thật sự gọi điện cho Cố Lạc Phủ, có lẽ anh ấy còn nghĩ cô ta bị bệnh rồi.
Còn là bệnh rất nặng.
Như vậy, người có thể giúp Tề Thái Vi chỉ còn lại một người, là Cố Lạc Hàn.1
Tề Thái Vi vẫn luôn biết, Cố Lạc Hàn thích thầm cô ta.
Đây có lẽ là thành quả duy nhất trong những năm mà cô ta sống ở nhà họ Cố.
Nhưng cô ta không thích Cố Lạc Hàn, cô ta thích Cố Thời Mộ, từ lúc thiếu nữ mới biết yêu là gì, cô ta đã thích Cố Thời Mộ, còn thích đến phát điên.
Tề Thái Vi chưa từng gặp được người đàn ông nào ưu tú hơn Cố Thời Mộ.
Anh đẹp trai, lịch lãm, có tài hoa, lúc nào cũng điềm đạm, bình tĩnh, suy nghĩ chu toàn.
Dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, chỉ cần có anh ở bên, cô ta cũng sẽ thấy yên tâm và có cảm giác an toàn.
Chỉ cần là nơi có Cố Thời Mộ thì tất cả mọi ánh nhìn sẽ đổ dồn lên người anh, anh là trung tâm của mọi sự chú ý.
Đó là người đàn ông khiến đã khiến không biết bao cô gái phải yêu thích, ái mộ.
Tề Thái Vi biết, Cố Thời Mộ không thích mình, anh không có cảm xúc gì với cô ta hết, nhưng cô ta không khống chế được bản thân mình.
Tình yêu là thứ tình cảm không thể kiểm soát được.
Nếu có thể, Tề Thái Vi cũng hy vọng người cô ta yêu là Cố Lạc Hàn chứ không phải là Cố Thời Mộ.
Như vậy, cô ta nhất định sẽ không phải đau khổ như hiện tại, mà sẽ rất hạnh phúc.
Nhưng Tề Thái Vi không kiểm soát được bản thân, trong mắt cô ta chỉ có Cố Thời Mộ, có nằm mơ cô ta cũng muốn được gả cho anh.
Nếu bảo cô ta rời xa Cố Thời Mộ thì cô ta không biết cuộc sống của mình còn có ý nghĩa gì nữa.1
Vì thế, cô ta nhất định phải sống ở nhà họ Cố! Chỉ có sống ở nhà họ Cố, Tề Thái Vi mới có cơ hội “đạp” Đường Dạ Khê và hai đứa con hoang kia đi.
Cố Thời Mộ là của cô ta, cô ta mới là nữ chủ nhân duy nhất của nhà họ Cố, đừng ai mong giành được với cô ta!
Tề Thái Vi đã nghĩ thông mọi chuyện, cô ta ngồi ở phòng chờ sân bay, gọi điện cho Cố Lạc Hàn, bảo anh ấy đến đón mình.
Mẹ nuôi của Tề Thái Vi là dì ruột của Cố Thời Mộ.
Khi sức khỏe của mẹ Cố Thời Mộ không tốt, mẹ nuôi cô ta đã đưa cô ta vào sống ở nhà họ Cố để tiện chăm sóc cho mẹ Cố Thời Mộ.
Sau khi mẹ Cố Thời Mộ qua đời, mẹ nuôi và bố nuôi Tề Thái Vi ly hôn, mẹ nuôi cô ta không muốn về nhà nên ở lại nhà họ Cố.
Từ nhỏ cô ta đã lớn lên cùng anh em nhà họ Cố, có thể nói họ là thanh mai trúc mã.
Theo lý mà nói, với tư cách là đứa con gái duy nhất sống trong nhà họ Cố, hẳn là Tề Thái Vi sẽ là viên minh châu trong lòng bàn tay của nhà họ Cố, được tất cả mọi người yêu chiều, chăm sóc mới đúng.
Nhưng thực tế không phải như vậy.
Trong bốn người con trai anh tuấn tài giỏi của nhà họ Cố, Tề Thái Vi chỉ chinh phục được một mình Cố Lạc Hàn.
Cô ta đã nỗ lực bao nhiêu năm, tốn biết bao tâm tư, nhưng dù là Cố Thời Mộ hay Cố Lạc Bạch, Cố Lạc Phủ, từ đầu đến cuối ba người bọn họ đều không coi cô ta là người một nhà.
Chỉ có Cố Lạc Hàn vẫn luôn dành tình cảm sâu đậm cho cô ta.
Tề Thái Vi không biết, cô ta sống như vậy là thành công hay thất bại nữa, nhưng cho dù là thất bại thì đó cũng không hoàn toàn là thất bại. Cô ta vẫn có Cố Lạc Hàn là niềm an ủi, khiến cô ta tin rằng mình thực sự có sức hấp dẫn.
Nếu không, cô ta thực sự sẽ hoài nghi danh hiệu hoa khôi trường học từ nhỏ đến lớn của mình đều chỉ là hữu danh vô thực mất.1
Khoảnh khắc lúc Tề Thái Vi gọi điện thoại, cô ta đã chắc chắn quyết định của mình là đúng, chắc chắn Cố Lạc Hàn sẽ đích thân đến đón cô ta.
Bao nhiêu năm qua, Cố Lạc Hàn chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô ta.
Nhưng, điều khiến Tề Thái Vi bất ngờ là, lần này thế mà Cố Lạc Hàn lại từ chối: “Chị Thái Vi, em đang có chút việc bận, không thể đi đón chị được...”
Anh ấy không dám nói rằng Cố Thời Mộ đã đưa Đường Dạ Khê đến tìm anh ấy.
Cố Lạc Hàn sợ nói ra sẽ khiến Tề Thái Vi bị kích động.
Từ nhỏ bốn người bọn họ đã lớn lên bên nhau, dù là anh ấy hay các anh trai của anh ấy đều biết Tề Thái Vi thích thầm anh cả Cố Thời Mộ của bọn họ.
Chuyện đó giống như một lớp giấy cửa sổ mỏng chưa bị chọc thủng mà thôi.
Người có mắt đều có thể nhìn ra tâm ý của Tề Thái Vi đối với Cố Thời Mộ. Cũng chính vì vậy, Cố Lạc Hàn mới chôn chặt tình cảm của anh ấy đối với Tề Thái Vi trong lòng, không dám để lộ ra dù chỉ một chút.
Anh ấy biết, trong lòng Tề Thái Vi không có anh ta.
“Em nói cái gì?” Tề Thái Vi nổi giận, bàn tay siết chặt điện thoại, sắc mặt trở nên xanh xám.
Có nằm mơ cô ta cũng không ngờ Cố Lạc Hàn lại cự tuyệt mình, rõ ràng trước đây anh ấy chưa bao giờ từ chối bất cứ yêu cầu nào của cô ta cơ mà.
Phổi Tề Thái Vi sắp nổ tung vì tức rồi, nhưng cô ta không dám nổi đóa lên, chỉ có thể nhẫn nhịn, tỏ ra thấu tình đạt lý, dịu dàng nói: “Không sao, nếu em bận thì thôi vậy, chị gọi xe về cũng được, chỉ là bắt taxi vào thời điểm này cũng không dễ...”
“Để em sai trợ lý đến đón chị nhé?” Cố Lạc Hàn nói: “Chị gửi địa chỉ cho em đi, chị Thái Vi.”
Sắc mặt Tề Thái Vi dịu lại đôi chút, đáp: “Được, vậy để chị gửi địa chỉ cho em, em cử Tề Nhạc đến sân bay nhé.”