Hai người đón con trai từ nhà họ Ôn trở về nhà họ Cố. Trong nhà có một vị khách không mời mà đến.
Tề Thái Vi vừa nhìn thấy Cố Thời Mộ bước vào từ ngoài cửa thì ánh mắt lập tức sáng lên.
Cô ta đứng dậy khỏi ghế sô pha, nhìn Cố Thời Mộ gọi: "Anh."
Chỉ có một từ thôi, nhưng cô ta lại gọi một cách vô cùng thân thiết và lưu luyến.
Cố Thời Mộ hơi nhíu mày, liếc nhìn cô ta một cái, không nói lời nào, chào hỏi ông Cố: "Bố, con về rồi."
“Ông nội, chúng cháu về rồi!” Đường Tiểu Thứ chui ra khỏi phía sau Cố Thời Mộ và chạy đến chỗ ông Cố.
Cậu bé chạy đến trước mặt ông Cố, trực tiếp nhào vào trong lòng ông Cố, vòng tay ôm cổ ông Cố, cho ông một cái hôn thật kêu: "Ông nội, Tiểu Thứ rất nhớ ông!"
Cậu bé giống như một chú mèo nhỏ, vòng tay qua cổ ông Cố, nhõng nhẽo cọ tới cọ lui trong lòng ông Cố.
Ông Cố bị cậu bé cọ chẳng những mềm hết lòng mà ngay cả xương cốt toàn thân cũng mềm nhũn cả ra. Ông vui vẻ cười ha ha, vòng tay ôm lấy thân hình nhỏ bé của cậu, lớn tiếng nói: "Cháu trai yêu dấu của ông nội, ông nội cũng nhớ cháu!"
Ông ôm thân thể nhỏ bé thơm tho mềm mại trong tay, trong lòng rưng rưng xúc động.
Cách đây không lâu, ông còn nghĩ rằng cả đời này của ông chẳng có số ngậm kẹo đùa cháu rồi chứ. Nhưng ai ngờ được rằng, núi lượn đường vòng, ông trời đã ban cho ông hai đứa cháu cưng xinh xắn, dễ thương, vừa hiểu chuyện lại ngoan ngoãn như vậy.
Ôi chao, rõ là khiến tim ông mềm nhũn, hận không thể trao tất cả những điều tốt nhất trên thế giới cho cháu trai cưng của ông mới được!
Những ai tinh mắt đều có thể nhìn ra được sự yêu thích và yêu chiều của ông cụ dành cho Đường Tiểu Thứ. Tất nhiên Tề Thái Vi cũng có thể nhìn thấy điều đó.
Cô ta coi như đã lớn lên dưới gối của ông Cố từ nhỏ, nhưng cô ta chưa bao giờ thấy ông Cố nhìn cô ta với ánh mắt cưng chiều và yêu thích như vậy.
Lòng cô ta bỗng thấy rất khó chịu.
Tuy nhiên chỉ là một đứa con hoang không rõ lai lịch mà thôi, có tài có đức gì mà có thể khiến cho ông cụ thương trong lòng, yêu chiều trong tim đến như vậy?
Cô ta bồi dưỡng phẩm chất đức hạnh chưa đủ tốt, cho nên trong lòng nghĩ gì thì đều biểu lộ ra mặt.
Cố Thời Mộ liếc mắt nhìn cô ta một cái, nhưng vẫn không nói gì.
Trước mặt ông cụ, anh lười nói nhảm với cô ta, đỡ phải quấy rầy tâm trạng đang rất tốt của ông cụ.
Đường Tiểu Sơ cũng đi tới chào hỏi ông Cố: "Chào ông nội."
“Giỏi, giỏi, giỏi, đều là cháu ngoan của ông nội!” Ông cụ xoa đầu nhỏ của Đường Tiểu Sơ, nở nụ cười thấy răng không thấy mắt.
Ông cũng ôm Đường Tiểu Sơ vào lòng, cưng nựng một hồi lâu mới chịu đặt hai đứa nhỏ xuống, một tay dắt một đứa, đứng dậy nói với Cố Thời Mộ: "Tiểu Mộ, con chiêu đãi Thái Vi một chút, bố đưa Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đi rửa mặt. Chờ mấy bé cưng rửa mặt sạch sẽ rồi thì chúng ta sẽ ăn cơm."
“Dạ.” Cố Thời Mộ gật đầu đáp lại.
Ông Cố mỗi tay dắt một đứa cháu cưng, cười ha ha bước lên lầu.
Cái miệng nhỏ nhắn lắm mồm Đường Tiểu Thứ không ngừng bi ba bi bô kể chuyện xảy ra trong ngày cho ông cụ nghe. Rõ ràng chỉ là chút chuyện bình thường nhưng ông cụ nghe xong lại tràn đầy hứng thú, không ngừng cười rộ lên sung sướng.
Chờ đến khi bóng dáng của ông cụ và hai đứa trẻ khuất dần ở góc cầu thang, Cố Thời Mộ mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Tề Thái Vi: "Tốt nghiệp rồi à?"
“Hả?” Tề Thái Vi sửng sốt một chút, sau đó mới hoàn hồn lại, vẻ mặt đặc biệt xấu hổ: “Vẫn... vẫn chưa...”
Cố Thời Mộ nhướng mày: "Vẫn chưa tốt nghiệp thì sao lại về?"
“Em đã hoàn thành một dự án, giáo viên hướng dẫn cho em một kỳ nghỉ dài ngày, đồng ý cho em trở lại thăm người thân, cho nên em mới về.” Cô ta cụp mắt xuống, vén lại những sợi tóc vương vãi trên má.
Khi nói dối, cô ta không bao giờ dám nhìn vào mắt Cố Thời Mộ.
Đối diện với ánh mắt của Cố Thời Mộ, cô ta luôn có cảm giác không có chỗ trốn.
"Ồ..." Cố Thời Mộ hỏi: "Về nhà chưa?"
"..." Tề Thái Vi nắm chặt tay.
Lại là một câu hỏi khác mà cô ta không muốn trả lời, nhưng cô ta không thể không trả lời.
“Vẫn chưa.” May mà cô ta đã sớm nghĩ kỹ lý do thoái thác: “A Hàn biết em về nên đã cử Tề Nhạc đến đón máy bay trước. Tề Nhạc trực tiếp đưa em đến đây để gặp dượng. Anh cũng biết đấy, mẹ em đang an dưỡng ở viện điều dưỡng ở phương Nam, em về nhà cũng chỉ có một mình em à, chi bằng đến chỗ này với dượng, cố gắng làm tròn chữ hiếu."
"Có lòng rồi." Cố Thời Mộ cong môi: "Nhưng cô thấy đấy, bây giờ tôi đã có gia đình, có vợ có con. Cô còn tiếp tục ở lại đây thì không thích hợp nữa. Với lại, tối nay là tiệc gia đình, người ngoài không thích hợp ở đây. Cô từ vạn dặm xa xôi trở về thì thế nào cũng nên về nhà xem trước đã..."
Không đợi Tề Thái Vi nói gì, anh đã lớn giọng gọi: "Thu Vũ!"
“Dạ, cậu chủ!” Cố Thu Vũ lên tiếng trả lời.
Cố Thời Mộ ra lệnh: "Đi lấy quà tặng của cô Tề giúp cô ấy, sau đó đưa cô Tề về nhà."
“Dạ, cậu chủ!” Sau khi Cố Thu Vũ chào anh thì liền đi gặp quản gia.
Ông quản gia chắc chắn biết quà tặng của Tề Thái Vi đặt ở đâu!
Tề Thái Vi sợ ngây người.
Cô ta nhìn Cố Thời Mộ đầy vẻ khó tin: "Anh, anh điên à? Sao anh có thể đối xử với em như vậy?"
Cô ta lớn lên ở đây từ nhỏ. Đối với cô ta, đây là ngôi nhà thứ hai của cô ta.
Mặc dù Cố Thời Mộ không thích cô ta, nhưng chưa từng không cho cô ta mặt mũi như ngày hôm nay.
Vậy mà anh lại muốn đuổi cô ta đi ư?
Làm sao anh có thể đuổi cô ta đi chứ?
“Tề Thái Vi, cô cho rằng tôi bị mù sao?” Cố Thời Mộ tiến lên trước vài bước, ánh mắt lạnh lùng chế giễu: “Ở trước mặt tôi, cô khinh thường con trai của tôi, cô cảm thấy thị lực tôi kém, chỉ số thông minh có hạn, hay là có khuynh hướng bị ngược, muốn giữ người coi thường con trai tôi làm khách trong nhà của tôi?"1
Tề Thái Vi ngạc nhiên.
Cô ta ngớ ra một lát, hoảng sợ lắc đầu: "Anh, chắc chắn anh nhìn lầm rồi. Em không khinh bỉ con... con trai anh... Hơn nữa... Hơn nữa..."
Cô ta cắn môi nói: "Hai đứa nhỏ đó thật sự là con trai của anh sao? Anh, không phải anh nhầm rồi chứ? Anh vẫn luôn giữ mình trong sạch, sao đột nhiên lại có thêm hai đứa con trai chứ? Có phải... có phải có người bụng dạ khó lường, tính kế anh hay không... Anh, con nối dòng không phải là chuyện đùa đâu. Bất luận là ở Dạ Đô hay là ở thành phố khác thì con hoang luôn bị người ta lên án khinh thường! Anh là một người hoàn mỹ như vậy, sao anh có thể đón hai đứa con riêng về nhà chứ? Như vậy người khác sẽ bàn tán về anh, sẽ nhạo báng anh đấy!"1
"Tiểu Sơ và Tiểu Thứ không phải là con riêng." Cố Thời Mộ lạnh lùng nói: "Mẹ của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là người vợ kết tóc của tôi. Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là con trai và là cháu đích tôn của nhà họ Cố tôi. Sau này đừng để tôi nghe thấy cô chửi bới con trai của tôi, nếu không..."
Anh cười khẩy một tiếng, nhiệt độ lạnh lẽo trong mắt khiến Tề Thái Vi run rẩy dữ dội.
Cô ta không nhịn được lùi ra phía sau vài bước, nhìn Cố Thời Mộ với vẻ khó có thể tin được, đau lòng muốn chết.
Sao Cố Thời Mộ có thể nói chuyện với cô ta như thế này?
Từ nhỏ cô ta đã trưởng thành cùng anh, yêu anh nhiều năm như vậy, sao anh lại có thể vì một người đàn bà hoang và hai đứa con hoang không biết từ đâu đến mà đối xử với cô ta như thế chứ?
Trái tim cô ta giống như đột ngột bị xé toạc, đau đớn tột đỉnh.
“Tại sao có thể như vậy?” Cô ta không muốn tin mà nhìn Cố Thời Mộ, nước mắt giàn giụa: “Anh, sao anh… sao anh có thể đối xử với em như vậy? Chúng ta đã lớn lên cùng nhau, anh và dượng đều là người quan trọng nhất của em. Thậm chí, thậm chí còn quan trọng hơn cả mạng sống của em. Những gì em nói đều là vì muốn tốt cho anh. Trên đời này không có ai hy vọng anh được tốt đẹp hơn em..."1