“Cậu chủ!” Cố Thu Vũ mang theo quà tặng của Tề Thái Vi rồi bước tới, cắt ngang tiếng than khóc của Tề Thái Vi.
Cố Thời Mộ nói: "Cử người đưa cô Tề về nhà."
“Dạ, cậu chủ!” Cố Thu Vũ một tay cầm quà tặng của Tề Thái Vi, tay còn lại làm động tác mời với Tề Thái Vi: “Cô Tề, mời!”
“Tôi không đi!” Tề Thái Vi xoay người chạy lên lầu: “Tôi muốn đi tìm dượng!"
Đôi mắt vốn lạnh lùng và thiếu kiên nhẫn của Cố Thời Mộ càng lúc càng lạnh: "Ngăn cô ta lại, đưa cô ta về nhà."
“Dạ, cậu chủ!” Cố Thu Vũ vừa trả lời vừa cất bước chạy đuổi theo.
Tất nhiên, Tề Thái Vi đi giày cao gót không thể chạy nhanh bằng Cố Thu Vũ có thể lực đáng kinh ngạc. Cô ta còn chưa chạy đến góc rẽ tầng hai đã bị Cố Thu Vũ nắm lấy cánh tay: "Cô Tề, xin cô đừng làm khó tôi..."
Anh ta cười cười: "Cô là người sĩ diện, nhất định là muốn giữ mặt mũi của bản thân, không muốn bị cấp dưới của tôi lôi ra ngoài, đúng không, cô Tề?"
Tề Thái Vi tức giận run lên: "Anh dám!"
"Vâng." Cố Thu Vũ nở nụ cười tao nhã: "Tôi dám."1
"Anh..." Tề Thái Vi tức giận đến nỗi không thể nói được một câu hoàn chỉnh.
Cố Thu Vũ bước sang một bên, lại làm tư thế mời với cô ta: "Cô Tề, mời."
Tề Thái Vi nhìn về phía Cố Thời Mộ, nước mắt không tự chủ được tuôn ra, ánh mắt đầy ấm ức.
Cố Thời Mộ thản nhiên nhìn cô ta, trên mặt không có biểu cảm gì.
Trái tim Tề Thái Vi lạnh ngắt buốt giá.
Cô ta vẫn luôn biết trái tim của Cố Thời Mộ lạnh như băng.
Cô ta đã lấy lòng anh nhiều năm như vậy, đừng nói là khiến cho anh yêu cô ta, anh thậm chí còn không coi cô ta như người nhà.
Cô ta đối xử tốt với anh như thế, nhưng anh lại chẳng tốt với cô ta như mấy người Cố Lạc Bạch.
Tâm huyết mà cô ta đã bỏ ra biết bao nhiêu năm qua giống như đã cho chó ăn hết rồi vậy. Cố Thời Mộ chưa bao giờ đáp lại cô ta dù chỉ một chút ít.
Trên đời này sao lại có người có ý chí sắt đá như vậy chứ?
Không ai hiểu rõ thủ đoạn của Cố Thời Mộ hơn cô ta, nếu cô ta thực sự không rời đi, anh thực sự có thể cho người ném cô ta ra ngoài.
Anh luôn làm những việc như thế này, không bao giờ xem xét tâm tư và thể diện của người khác mà chỉ quan tâm đến hạnh phúc của bản thân.
Nếu cô ta thật sự bị ném ra khỏi đây, sau này sao cô ta còn có mặt mũi nào bước vào cửa lớn nhà họ Cố nữa?
Cô ta hít sâu mấy hơi, nén nước mắt, cố kéo khóe miệng: "Vậy cũng được, hôm nay em đến vội vàng quá, quả thật nên về nhà sửa sang một chút lại trước, ngày mai mới chính thức đến thăm dượng."
Cố Thu Vũ mỉm cười nhìn cô ta mà không nói gì.
Cô ta tự xây dựng cho mình một bậc thang, nhưng không ai nói giúp cô ta từ bậc thang mà cô ta đã dựng. Cô ta vô cùng khó xử và xấu hổ.
Cô ta thầm hận mình thiếu kiên nhẫn, không nên chạy về một mình.
Cô ta nên đến bệnh viện của Cố Lạc Hàn để tìm Cố Lạc Hàn, và sau đó trở về với Cố Lạc Hàn.
Nếu Cố Lạc Hàn ở đây, anh ấy chắc chắn sẽ nói giúp cô ta.
Cho dù Cố Thời Mộ không nghe theo lời của Cố Lạc Hàn thì ít nhất cũng có người giúp đỡ, cô ta sẽ không khó xử và xấu hổ như bây giờ.
Cô ta như một con chuột nhắt xám xịt, bị người nhà họ Cố xua đuổi.
Trong đời cô ta chưa bao giờ chật vật như vậy.
Ngồi trên xe, cô ta ngây ngẩn cả người, như đang nằm mơ.
Cô ta không thể tin đó là sự thật.
Cô ta vậy mà lại bị Cố Thời Mộ đuổi ra khỏi nhà họ Cố!
Trong quá khứ, mặc dù Cố Thời Mộ sẽ không bao giờ đối xử khác với cô ta, nhưng ít nhất anh sẽ không nhắm vào cô ta.
Ông Cố thương cô ta, Cố Lạc Hàn chiều chuộng cô ta. Cô ta vẫn có một vị trí nhỏ nhoi trong nhà họ Cố.
Nhưng hôm nay, cô ta lại bị Cố Thời Mộ đuổi ra khỏi nhà, còn là với lý do nực cười như vậy... Do cô ta dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hai đứa con hoang kia.
Cô ta dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hai đứa con hoang kia thì chẳng lẽ không đúng ư?
Ở Dạ Đô, con nuôi còn có địa vị cao hơn con riêng. Con riêng là một tồn tại mà mọi người đều phỉ nhổ.1
Cô ta khinh bỉ hai đứa con hoang, đó không phải là lẽ thường của con người ư?
Không riêng gì cô ta, chỉ cần người nào biết thân thế của hai đứa con hoang kia đều sẽ khinh bỉ bọn họ. Cô ta chỉ làm chuyện mà người bình thường đều làm, cô ta sai à?1
Hơn nữa, làm sao một người hoàn hảo như Cố Thời Mộ lại có thể nhận nuôi nấng hai đứa con riêng chứ?
Đó sẽ trở thành vết nhơ duy nhất trên người hoàn hảo như anh!
Cô ta đột nhiên nghĩ đến cảnh Đường Tiểu Thứ ôm cổ ông Cố mà làm nũng, cô ta càng cảm thấy khó chịu, khó chịu như thể lục phủ ngũ tạng của cô ta đang bị lửa thiêu đốt vậy.
Đường đường là ông Cố lại chấp nhận hai đứa con hoang, còn cho phép một đứa con hoang làm nũng trong lòng ông.
Là lão gia chủ của nhà họ Cố quyền quý đứng đầu, không phải điều cần để ý nhất nên là huyết mạch sao?
Dòng máu con riêng là dơ bẩn, chỉ có dòng máu chảy trong con trai trưởng trong giá thú mới là dòng máu cao quý của nhà họ Cố. Thân là lão gia chủ của nhà họ Cố thì phải nên duy trì tính chính thống trong huyết thống của nhà họ Cố mới đúng. Sao ông có thể chấp nhận được hai đứa con hoang chứ?
Cô ta biết người ta già đi thì ai cũng thích trẻ con, nhất là thích những đứa nhỏ có huyết mạch tương liên với mình, nhưng không việc gì phải chấp nhận hai đứa con hoang chứ!
Cô ta có thể sinh con cho Cố Thời Mộ, bao nhiêu tùy thích!
Chỉ cần Cố Thời Mộ kết hôn với cô ta, đứa con do cô ta và Cố Thời Mộ sinh ra chính là con trai trưởng, là cháu đích tôn mang dòng máu cao quý của nhà họ Cố. Chỉ có đứa trẻ như vậy mới xứng làm cháu của ông Cố, hai đứa con hoang kia là cái quỷ gì?
Ông già kia thật đúng là già nên hồ đồ rồi!
Càng nghĩ đến đây, cô ta càng tức giận, tức giận đến phát run. Cô ta hận không thể lập tức lấy điện thoại di động ra gọi điện thoại cho mẹ nuôi của cô ta. Nhưng trước mặt tài xế của nhà họ Cố, cho dù gọi điện thoại rồi thì cô ta cũng không có cách nào để nói chuyện với mẹ nuôi của cô ta.
Cô ta chỉ có thể chịu đựng trước.
Mẹ nuôi của cô ta từng nói rằng dù thế nào đi chăng nữa, bà ta cũng sẽ giúp cô ta đạt thành tâm nguyện kết hôn với Cố Thời Mộ.
Cô ta tin tưởng vào khả năng của mẹ nuôi cô ta.
Cô ta nhất định có thể đạt được như ước nguyện!
Biệt thự nhà họ Cố.
Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ tắm rửa sơ qua một chút, thay quần áo rồi cùng ông Cố xuống lầu.
Xuống dưới lầu, ông Cố nhìn quanh một vòng rồi hỏi Cố Thời Mộ: "Tề Thái Vi đâu?"
Cố Thời Mộ nói: "Về nhà rồi."
“Về nhà rồi?” Ông Cố cau mày: “Sắp ăn cơm rồi, sao nó lại về nhà đột ngột vậy? Nó đã nhờ người hầu đưa hết lễ vật vào phòng khách rồi, bố còn tưởng đêm nay nó sẽ ở lại bên này chứ.”
"Có lẽ là vì đã nhìn thấy Khê Khê." Cố Thời Mộ liếc mắt nhìn Đường Dạ Khê: "Bây giờ khác với trước đây. Con đã có vợ con, còn cô ấy là gái lớn chưa gả, tiếp tục ở cùng một chỗ với chúng ta không thích hợp nữa. Tình ngay lý gian, cần tránh hiềm nghi."
Ông Cố sửng sốt nói: "Ồ, đúng, đúng, con nói đúng, là bố đã sơ suất."
Đường Dạ Khê: "..."
Cô thì thầm vào tai Cố Thời Mộ: "Không phải anh nói là anh không nói dối sao?"
Những lời đó vẫn còn văng vẳng bên tai, vậy mà cậu chủ Cố đã nói dối ngay trước mặt cô rồi.
"Đây không phải là nói dối." Cố Thời Mộ mặt không đổi sắc: "Đây là một lời nói dối thiện chí."
Đường Dạ Khê: "... Khác nhau hả?"
“Tất nhiên.” Cố Thời Mộ nói: “Tôi nói tôi không nói dối vì không ai đáng để tôi nói dối, nhưng bố tôi xứng đáng để tôi nói một vài lời nói dối thiện chí.”1
Đường Dạ Khê: "..."
Tài ăn nói tốt thật!
Nhưng mà... Cô rất bội phục Cố Thời Mộ.
Một người đẹp xinh xắn lộng lẫy như Tề Thái Vi mà anh nói đuổi là đuổi ngay, không hề cho một chút tình cảm nào, không từ mà biệt. Chỉ phần tâm tính này thôi thì cũng đã có rất nhiều người đàn ông khác không thể so sánh được.
Rất nhiều người đàn ông đều thích thương hoa tiếc ngọc, phụ nữ càng đẹp thì bọn họ lại càng thương tiếc.
Tề Thái Vi không thể nghi ngờ là loại phụ nữ rất xinh đẹp. Trong số những người phụ nữ cô từng thấy, cô ta có thể xếp vào hàng top. Dù có bị ném vào làng giải trí, cô ta cũng sẽ là một người phụ nữ rạng rỡ, sẽ không bị đem so sánh với những nữ minh tinh nổi tiếng, xinh đẹp.
Nhưng một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp và quyến rũ như vậy mà cậu chủ Cố nói đuổi là đuổi đi ngay, không hề có một tí ti do dự nào.