"Em không cao thượng như vậy." Bách Lí Tùy Băng lạnh lùng nói: "Em chỉ muốn cưới Khê Khê về làm vợ, nếu đời này em không lấy được Khê Khê, vậy em sống còn ý nghĩa gì nữa."
Bách Lí Ánh Hàn hết sức đau đầu, em trai của anh ấy có bệnh, là chứng bệnh nóng nảy đến điên cuồng.
Anh ấy mất rất nhiều thời gian và công sức mới có thể khiến cho em trai thoát khỏi sự cố chấp đối với Đường Dạ Khê, nhưng hiện tại lại trở về khoảng thời gian trước khi giải phóng.
Rõ ràng đã rất lâu em trai không nhắc tới Đường Dạ Khê, giống như hoàn toàn quên mất Đường Dạ Khê, anh ấy cũng đặc biệt để ý không cho bất cứ ai nhắc tới những chuyện liên quan đến Đường Dạ Khê trước mặt em trai mình.
Đã lâu như vậy, tại sao em trai anh ấy lại đột nhiên nhớ tới Khê Khê chứ?
Anh ấy nghĩ vậy liền hỏi em trai về chuyện này: "Tùy Băng, không phải em đã quên Khê Khê rồi sao? Gần đây cuộc sống của anh em chúng ta rất tốt mà, đúng không? Sao đột nhiên em lại nhớ đến Khê Khê? Em đã hứa với anh sẽ không liên lạc với Khê Khê, cũng không quan tâm đến chuyện của Khê Khê nữa mà, thế sao em lại biết chuyện Khê Khê đã gả cho Cố Thời Mộ?"
"Ôn An An nói cho em biết." Bách Lí Tùy Băng thản nhiên nói: "Cô ta nói với em là Khê Khê đã gả cho Cố Thời Mộ rồi."
"Ôn An An..." Trong mắt Bách Lí Ánh Hàn chợt loé lên một tia lạnh lẽo.
Anh ấy kìm nén cảm giác chán ghét và căm phẫn trong lòng đối với Ôn An An, sau đó nhẹ nhàng nói với Bách Lí Tùy Băng: "Tùy Băng, em bình tĩnh lại và suy nghĩ thử xem, Ôn An An là kẻ thù của Khê Khê, liệu cô ta có muốn giúp đỡ Khê Khê hay không? Đương nhiên là không, lý do cô ta nói chuyện của Khê Khê cho em biết là muốn hại Khê Khê, em muốn giúp cô ta hại Khê Khê sao?"
"Sao em có thể hại Khê Khê được?" Bách Lí Tùy Băng lớn tiếng nói: "Em sẽ không, trên đời này không có ai yêu Khê Khê hơn em cả, chỉ cần Khê Khê ở bên cạnh em thì em sẽ khiến cô ấy trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất trên đời."
“Tùy Băng, em đừng coi đó là chuyện đương nhiên được không?” Bách Lí Ánh Hàn cố nén sự khó chịu trong lòng, cố gắng nói chuyện một cách mềm mỏng: “Tùy Băng, Khê Khê không thích em, cô ấy không muốn gả cho em. Ví dụ bây giờ anh giúp em tìm được một người phụ nữ tốt sau đó nói với em rằng người phụ nữ đó yêu em hơn bất kỳ ai khác trên thế giới này, cô ấy chắc chắn sẽ đối xử tốt với em, anh muốn em cưới cô ấy thì em có bằng lòng cưới cô ấy không?"
"Em không cưới." Bách Lí Tùy Băng nói: "Trừ Khê Khê ra em sẽ không cưới ai hết."
"Đúng vậy, em không muốn cưới người mà mình không yêu, Khê Khê cũng giống như em, cô ấy sẽ không bằng lòng gả cho một người mà mình không yêu."
Bách Lí Ánh Hàn kiên nhẫn thuyết phục: “Tùy Băng, Khê Khê không yêu em. Chuyện em không muốn cũng đừng ép người khác, em sẽ cảm thấy đau khổ nếu phải lấy một người phụ nữ mà em không yêu, thế thì Khê Khê cũng đau khổ khi phải lấy một người đàn ông mà cô ấy không yêu, em muốn để cho cô ấy đau khổ sao?"
Bách Lí Tùy Băng mím môi bướng bỉnh nói: "Cô ấy sẽ thích em, bọn em lớn lên bên nhau, luôn sống cùng nhau, trước kia lúc còn ở cạnh nhau ngày nào bọn em cũng đều rất vui vẻ, cô ấy cũng thích em."
"Nhưng tình cảm mà cô ấy dành cho em là tình thân, không phải tình yêu." Bách Lí Ánh Hàn khẽ nói: “Tùy Băng, em đừng làm chuyện ngu ngốc nữa. Bây giờ Khê Khê vẫn còn xem em là anh trai, là người thân, nếu em làm chuyện gì đó tổn thương đến cô ấy thì cô ấy sẽ coi em như kẻ thù, em muốn Khê Khê coi em như kẻ thù sao?"
Bách Lí Tùy Băng siết chặt điện thoại, mấp máy khoé môi nói: "Đã quá muộn rồi..."
Bách Lí Ánh Hàn nhíu mày: "Cái gì quá muộn rồi? Em đã làm gì rồi?"
Bách Lí Tùy Băng bực bội xoa xoa ấn đường: "Anh cả, anh đừng xen vào chuyện của em, em sẽ giải quyết ổn thoả mà."
"Bách Lí Tùy Băng." Bách Lí Ánh Hàn tức giận quát lên: "Anh là anh trai của em, sao anh có thể bỏ mặc em được? Anh không muốn em làm ra chuyện khiến mình phải hối hận cả đời, em nói cho anh biết, em đã làm gì Khê Khê rồi?"
Bách Lí Tùy Băng nhớ đến Đường Dạ Khê đang ở trong phòng ngủ, hầu kết trượt lên trượt xuống sau đó khàn giọng nói: "Không làm gì cả..."
“Mở video call." Bách Lí Ánh Hàn vừa phun ra ba chữ liền cúp điện thoại, ngay sau đó liền gửi đến lời mời video call.
Mặc dù không muốn nhận nhưng Bách Lí Tùy Băng vẫn luôn nghe lời Bách Lí Ánh Hàn, hiện tại không nỡ từ chối nên chỉ có thể chấp nhận lời mời video call.
Bách Lí Ánh Hàn đứng sau chiếc bàn làm việc rộng rãi nhìn chằm chằm vào Bách Lí Tùy Băng ở trong video call: "Tùy Băng, nói cho anh biết em đã làm gì Khê Khê rồi?"
Bách Lí Tùy Băng không dám nhìn thẳng vào mắt của anh ấy: "Em không có làm gì thật mà..."
Bách Lí Ánh Hàn chăm chú nhìn anh ta một lát, sau đó đột nhiên kề sát lòng bàn tay trái vào mặt bàn rồi cầm lấy con dao rọc giấy, dùng sức đâm mạnh xuống, con dao rọc giấy xuyên qua lòng bàn tay của anh ấy và cắm thẳng xuống bàn làm việc khiến mặt anh ấy trắng bệch vì đau đớn, chỉ trong nháy mắt trên trán đã toát đầy mồ hôi lạnh.
Bách Lí Tùy Băng sợ đến ngây người, anh ta sửng sốt một lúc sau đó gào lên: "Anh cả, anh làm gì vậy?"
“Anh nói rồi, anh không muốn em làm ra chuyện khiến em phải hối hận cả đời.” Bách Lí Ánh Hàn nhìn chằm chằm vào anh ta, ánh mắt thâm thuý lạnh lẽo: “Tùy Băng, anh chỉ muốn cho em biết quyết tâm của anh. Khê Khê đã từng cứu chúng ta, cũng coi như ân nhân cứu mạng của chúng ta, nếu em làm chuyện có lỗi với cô ấy mà anh không thể bù đắp được, thì anh chỉ có thể lấy cái chết để tạ tội mà thôi."
Anh nhìn thẳng vào mắt của Bách Lí Tùy Băng và nói: "Tùy Băng, em biết anh là loại người nói được làm được mà, đúng không?"
Đúng, đúng vậy, anh ấy nói được làm được, anh cả của anh ta nhìn qua thì dịu dàng nho nhã, tính cách hiền lành, nhưng một người chỉ có tính cách hiền lành thì làm sao có thể đoạt lại tài sản từ trong tay người mẹ kế vừa giàu sang vừa có lòng dạ độc ác được đây?
Xét về mưu mô, xét về thủ đoạn, thậm chí xét về độ tàn nhẫn thì anh trai của anh ta còn cao tay hơn anh ta rất nhiều.
Chẳng qua anh ấy không giống như anh ta, trên thế giới này, anh ta chỉ quan tâm đến anh trai mình và Đường Dạ Khê, còn anh cả của anh ta vẫn yêu mến thế giới này.
Anh ta cảm thấy ngoài anh cả của mình và Đường Dạ Khê ra thì thế giới này thật sự rất bẩn thỉu, nhưng anh cả của anh ta vẫn luôn tin rằng sẽ có ánh sáng trong cái thế giới tăm tối này.
Đối với anh cả của anh ta, chỉ cần anh ấy đối xử dịu dàng với thế giới thì thế giới cũng sẽ đáp lại anh ấy bằng sự dịu dàng và ánh sáng.
Chuyện như thế, anh ta chỉ biết khịt mũi coi thường.
Chỉ cần anh ấy đối xử dịu dàng với thế giới thì thế giới sẽ đáp lại anh ấy bằng sự dịu dàng và ánh sáng à?
Anh ta chưa đủ tốt với Đường Dạ Khê hả? Anh ta chỉ hận không thể dâng trọn trái tim của mình cho Đường Dạ Khê, nhưng Đường Dạ Khê lại không chịu gả cho anh ta.
Anh ta ghét thế giới này, nếu không có anh cả và Đường Dạ Khê thì có lẽ anh ta đã chết từ lâu rồi, nhưng anh ta là người thân duy nhất của anh cả, anh ta mà chết anh cả sẽ rất đau buồn, hơn nữa anh ta cũng muốn cưới Đường Dạ Khê về làm vợ.
Nếu anh ta có thể cưới Đường Dạ Khê về làm vợ thì bọn họ có thể ở bên nhau mãi mãi rồi, anh ta, anh trai của anh ta và cả Khê Khê có thể giống như trước đây luôn ở cạnh nhau, vĩnh viễn cũng không xa rời.
Đó chắc chắn là chuyện tốt đẹp nhất trên đời.
Bởi vì có hai chuyện này nên anh ta mới kiên nhẫn sống trong cái cuộc sống bẩn thỉu đen tối này, nhưng hiện tại anh cả của anh ta lại dùng mạng mình để uy hiếp anh ta, bảo anh ta không được phép làm gì Đường Dạ Khê.
Nếu anh ta không làm gì Đường Dạ Khê thì sao có thể cưới Đường Dạ Khê về được?
Anh ta đã suy nghĩ kỹ rồi, người đàn ông như Cố Thời Mộ chắc chắn sẽ không cần người phụ nữ đã bị người khác làm nhục.1