Đường Dạ Khê: “...”
Nghĩ đến tâm trạng của Bách Lí Tùy Băng... Thôi được rồi, anh ta vui là được... dù gì Cố Thời Mộ cũng đồng ý rồi.
Nhưng cô vẫn nhắc nhở: “Nếu anh thích thì ở lại bên này chơi một khoảng thời gian, miễn sao anh thành thật là được, không cần phải tuân thủ quy tắc bên cạnh em đâu, nhưng anh không được trêu chọc Cố Thời Mộ, cũng không được gây sự với người nhà họ Cố.”
“Anh biết rồi.” Bách Lí Tùy Băng nói: “Chắc chắn anh sẽ không gây sự, bằng không tên tiểu nhân nham hiểm gian xảo Cố Thời Mộ kia sẽ nhân cơ hội này mà đuổi anh đi, anh sẽ không để anh ta nắm được điểm yếu của anh đâu.”
Đường Dạ Khê: “... Anh không được mắng anh ấy! Anh ấy là bố của Tiểu Sơ và và Tiểu Thứ, anh phải tôn trọng anh ấy.”
Bách Lí Tùy Băng hơi không phục, Đường Dạ Khê lườm anh ta, Bách Lí Tùy Băng liền sợ hãi, xua tay nói: “Được rồi được rồi, anh đều nghe theo em hết được chưa?”
“Là tự anh nói không được phép gây sự.” Đường Dạ Khê giơ ngón trỏ lên chỉ anh ta: “Nếu anh gây sự thì em sẽ bảo anh Hàn tới dẫn anh đi.”
“Anh biết rồi.” Bách Lí Tùy Băng nói: “Nếu anh đi rồi, chẳng phải Cố Thời Mộ sẽ hài lòng vừa ý hay sao? Em cứ yên tâm, chắc chắn anh sẽ không tới nhà họ Cố gây sự... Nhưng Khê Khê à, ngày mai anh muốn nghỉ phép một ngày để ra ngoài làm chút chuyện.”
Đường Dạ Khê nhíu mày nói: “Vết thương của anh vẫn chưa khỏi mà, anh còn ra ngoài chạy lung tung làm gì?”
“Anh đi làm chút chính sự, một chuyện rất quan trọng.” Bách Lí Tùy Băng nói.
Đường Dạ Khê lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, tùy anh vậy.”
Dù sao thì vệ sĩ thân cận gì đó cô cũng chỉ tùy ý nghe mà thôi, với tính cách của Bách Lí Tùy Băng, anh ta làm chưa tới mấy ngày đã cảm thấy không còn thú vị nữa, nên không cần người khác khuyên nhủ, anh ta cũng sẽ tự chạy đi.
Đã rất lâu rồi hai người không gặp nhau nên nói rất nhiều, nói mãi đến giờ tan học của Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ.
Trong quá trình đó Cố Hướng và Cố Từ không yên tâm nên đi tới gõ cửa, rồi cách tấm cửa hỏi Đường Dạ Khê có sao không, Bách Lí Tùy Băng tức đến mức muốn lao ra ngoài đánh người, không dễ gì mới được Đường Dạ Khê vỗ về.
Bách Lí Tùy Băng rất tủi thân nói: “Em là em gái của anh, anh đau lòng cho em còn chẳng kịp thì làm gì em cơ chứ? Bọn họ cần gì phải đề phòng anh như cướp vậy?”
“Đáng đời.” Đường Dạ Khê chẳng hề đồng cảm với anh ta: “Ai bảo anh có tiền sự chứ?”
Bách Lí Tùy Băng không nói gì nữa.
Thế là anh ta càng căm hận Ôn An An hơn.
Nếu không phải Ôn An An bỗng gọi điện nói cho anh ta biết chuyện về Đường Dạ Khê, thì làm sao anh ta lại đột ngột chạy tới gây sự với Đường Dạ Khê chứ?
Tất cả đều là lỗi của Ôn An An.
Hôm sau, anh ta hẹn Ôn An An tới một tiệm cà phê.
Ôn An An đi lên phòng bao tầng hai rồi gõ cửa, trong lòng cực kỳ thấp thỏm.
Cô ta ngày càng khó sống ở nhà họ Thái.
Sống một ngày bằng một năm.
Trước đây, cô ta dựa vào việc lừa gạt Thái Học Minh và Tề Hân Nhiên rằng, Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh vẫn yêu thương cô ta, nên cô ta mới có thể sống cuộc sống khá bình yên ở nhà họ Thái.
Nhưng kể từ lần trước ở ngoài nhà giam, Tề Hân Nhiên đã tận mắt nhìn thấy Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh, sau khi biết được Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ với cô ta, thì cô ta càng khó sống ở nhà họ Thái hơn.
Ngày nào Tề Hân Nhiên cũng đối xử quái gở với cô ta, chỉ cây dâu mắng cây tằm, không những bảo cô ta dọn tới phòng người giúp việc ở, mà ngày nào cũng sai khiến cô ta như đầy tớ.
Có lúc cô ta thật sự muốn rời khỏi nhà họ Thái để cao chạy xa bay, nhưng cô ta không có tiền.
Trước đây, lúc cô ta vẫn còn là cô cả nhà họ Ôn, có mấy căn nhà và cửa hàng dưới danh nghĩa của cô ta, nhưng từ khi thân thế của cô ta bị bại lộ, tên trên sổ hộ khẩu của cô ta đã bị Đường Thủy Tinh tìm người đổi thành Thái An An, tên trên chứng minh thư của cô ta cũng đổi thành Thái An An.
Ôn An An và Thái An An chỉ khác nhau có một chữ, nhưng toàn bộ bất động sản và cửa hàng dưới danh nghĩa của cô ta đã không còn liên quan với cô ta nữa.
Hơn nữa lúc rời khỏi nhà họ Ôn, cô ta đã đi rất chật vật, bị vệ sĩ của Ôn Minh Viễn áp tải quay về Dạ Đô, cô ta không kịp mang theo thứ gì cả, chỉ còn lại mấy trăm vạn tiền tiết kiệm trong app điện thoại.
Sau khi ở nhà họ Thái, để xây dựng hiện tượng giả tạo rằng Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh vẫn còn yêu thương cô ta, cô ta đã ăn xài phung phí, không những mua quần áo và trang sức mới cho bản thân, mà còn mua quà cho cả nhà Thái Học Minh.
Mấy trăm vạn, nếu là người bình thường thì nghe có vẻ rất nhiều, nhưng đối với thiên kim đại tiểu thư tiêu tiền như nước như cô ta mà nói, thì chẳng mấy chốc mấy trăm vạn không còn lại bao nhiêu.
Bây giờ trong tay cô ta chỉ còn lại mấy nghìn tệ, cô ta đã cùng đường bí lối nên không dám tiêu tiền như nước nữa.
Cô ta đã hết tiền, cả nhà Thái Học Minh cũng biết được Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh đã cắt đứt quan hệ với cô ta, nhất là Tề Hân Nhiên và cặp con gái sinh đôi của Tề Hân Nhiên, ngày nào cũng hô to gọi nhỏ với cô ta.
Bây giờ ở nhà họ Thái, cô ta còn sống thua cả đầy tớ.
Cô ta nằm mơ cũng muốn thoát khỏi nhà họ Thái để quay về nhà họ Ôn, trở về với cuộc sống ngày trước.
Khoảng thời gian này cô ta đã suy nghĩ mọi cách, hy vọng có thể để cho Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh tha thứ cho cô ta, rồi nhận lại cô ta làm con gái.
Nhưng cô ta hoàn toàn không gặp được Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh.
Cô ta bị giày vò đến mức chỉ còn lại bộ xương, ngày nào cũng sống không bằng chết.
Trong lúc cô ta đau khổ đến mức sống không bằng chết thì cô ta nhận được điện thoại của Bách Lí Tùy Băng.
Trong lòng cô ta bỗng dấy lên hy vọng.
Lúc cô ta ở nước W đã quen Bách Lí Tùy Băng.
Đường Cẩm Y biết Bách Lí Tùy Băng có quan hệ tốt với Đường Dạ Khê, nên rất chướng mắt với hai người Bách Lí Ánh Hàn và Bách Lí Tùy Băng, nhưng bị vướng bọn họ không phải là người nhà họ Đường, nên cô ta không thể nào dùng uy phong của cô cả nhà họ Đường để đối xử với hai anh em bọn họ như Đường Dạ Khê, vì thế cô ta không có nảy sinh xung đột chính diện với hai anh em bọn họ.
Còn cô ta, cô ta khác với hạng người ngu xuẩn đi đắc tội khắp nơi như Đường Cẩm Y, ở bên ngoài cô ta luôn rất chú trọng hình tượng của bản thân, có lần cô ta nhìn thấy Bách Lí Tùy Băng gặp rắc rối, hơn nữa còn giúp Bách Lí Tùy Băng giải quyết rắc rối đó.
Thấy Bách Lí Tùy Băng gọi cho mình, tâm tư cô ta nhất thời nhanh nhẹn.
Hồi đầu năm nay, cô ta và bạn học đã tới Lương Thành dạo chơi.
Rồi cô ta tình cờ gặp được Bách Lí Tùy Băng trong một cửa hàng châu báu ở Lương Thành.
Mặc dù ở nước W, Bách Lí Tùy Băng ăn mặc hoàn toàn khác biệt, nhưng cô ta vừa liếc mắt đã nhận ra Bách Lí Tùy Băng.
Không vì lý do nào khác, mà chỉ vì ngoại hình của Bách Lí Tùy Băng quá nổi trội.
Anh ta là mẫu người đẹp đến chói mắt, dù đứng trong đám đông cũng có thể khiến người khác vừa liếc mắt đã nhận ra.
Dù chỉ nhìn một lần cũng khó mà quên được.
Lúc đó cô ta gặp chút rắc rối, Bách Lí Tùy Băng chỉ tùy ý nói mấy câu đã giúp cô ta giải quyết được vấn đề.
Đợi Bách Lí Tùy Băng đi rồi, cô ta cố ý tìm người dò la mới biết được, Bách Lí Tùy Băng là cậu hai nhà Bách Lí giàu nhất Lương Thành.
Không những thế, anh ta còn một mình thành lập tập đoàn Thiên Kết, không chỉ có tướng mạo xuất chúng mà còn có tài năng phi phàm.
Cuộc đời cô ta thích nhất là được cậu chủ thế gia ưu tú theo đuổi.
Cho dù cô ta chỉ có thể gả cho một người đàn ông, hơn nữa còn là cậu chủ thế gia có xuất thân thấp kém hơn mà cô ta luôn xem thường, thì cô ta vẫn cứ hy vọng được vô số cậu chủ thế gia thích và theo đuổi.
Cô ta hưởng thụ cảm giác được mọi người chú ý, được vô số người yêu thương và nâng niu trong lòng bàn tay.
Cô ta muốn biến Bách Lí Tùy Băng thành người quỳ dưới váy của cô ta, nên nhờ vả quan hệ tìm được phương thức liên lạc của Bách Lí Tùy Băng, rồi lấy lí do báo đáp sự giúp đỡ của anh ta mà mời Bách Lí Tùy Băng đi ăn.