Anh ngừng lại một lúc, rồi nói thêm: “Anh nghĩ lúc ở trong tù Vương Lương không mua bất cứ thứ gì, là để đề phòng vợ anh ta. Nếu vợ anh ta ly hôn với anh ta khi anh ta đang ở trong tù, anh ta sẽ không chia cho vợ mình một xu. Nhưng lúc anh ta ở trong tù, vợ anh ta không ly hôn với anh ta, sau khi ra tù, anh ta mua một căn biệt thự và hai cửa hàng, trong đó có một cửa hàng đứng tên vợ anh ta.”
“Vương Lương cũng là người khổ tận cam lai.” Đường Dạ Khê lẩm bẩm: “Không biết mấy năm qua, liệu thỉnh thoảng anh ta có cảm thấy có lỗi với gia đình Kiều Kiều không?”
Cố Thời Mộ lắc đầu cười: “Em mong đám người đó có lương tâm ư, khó lắm.”
“Đúng vậy, bọn họ đều là người xấu, em có thể trông đợi điều gì ở họ chứ? Quên đi, không nói về anh ta nữa.” Đường Dạ Khê lấy lại tinh thần, nhìn Cố Thời Mộ, hỏi: “Nói như vậy là, chúng ta sẽ tố cáo Vương Lương trước, sau đó ra tay từ số tiền kia, bắt Từ Lộ Vĩ là có thể tống ông ta vào tù, phải không?”
“Đúng vậy.” Cố Thời Mộ gật đầu đáp: “Chỉ cần cảnh sát tìm được bằng chứng cho thấy Từ Lộ Vĩ đã đưa tiền cho Vương Lương để anh ta gánh tội thay là có thể định tội Từ Lộ Vĩ.”
“Còn Từ Tú Huỳnh thì sao?” Đường Dạ Khê nói: “Kiều Kiều cũng ghi hận chuyện bà ta đẩy ngã mẹ cô ấy, vì Từ Tú Huỳnh đẩy mẹ cô ấy xuống đất nên mẹ cô ấy mới bị Từ Lộ Vĩ cán chết. Kiều Kiều cho rằng Từ Tú Huỳnh là một trong hai hung thủ giết mẹ cô ấy.”
“Thế nhưng, nếu chúng ta kiện Từ Tú Huỳnh, Từ Tú Huỳnh chỉ đẩy mẹ Kiều Kiều xuống đất, ngoài ra bà ta không làm gì khác, dù có tuyên án thì bà ta cũng sẽ chỉ phải chịu mức án rất nhẹ, ba đến năm tháng là có thể được trả tự do rồi. Nếu Từ Tú Huỳnh tìm được một luật sư giỏi, có thể bà ta còn được hưởng án treo, không cần phải ngồi tù.”
“Nếu thật sự như vậy, rất có khả năng Kiều Kiều sẽ tự mình tìm đến Từ Tú Huỳnh để báo thù... Em có thể nhìn ra, cô ấy sẵn sàng hi sinh mọi thứ để báo được thù. Dẫu biết dù có giết được Từ Tú Huỳnh thì bản thân cô ấy cũng không có kết cục tốt đẹp gì, cô ấy cũng nhất định sẽ đi mạo hiểm.”
“Em nói đúng,” Cố Thời Mộ nói: "Không dễ dàng để tống Từ Tú Huỳnh vào tù, hơn nữa cho dù bà ta có ngồi tù, bà ta cũng sẽ nhanh chóng được thả ra ngoài. Anh đã hứa với Hứa Liên Kiều là sẽ khiến Đường Du Nhiên ly hôn với với Từ Tú Huỳnh, khiến bà ta mất đi tất cả những thứ bà ta trân quý nhất, để nửa đời sau của bà ta phải sống trong sự đau khổ.”
Đường Dạ Khê vừa mở miệng, Cố Thời Mộ đã cướp lời: “Có phải là em định nói, Đường Du Nhiên sẽ không ly hôn với Từ Tú Huỳnh không?”
Đường Dạ Khê gật đầu.
Một đêm vợ chồng, trăm năm ân nghĩa.
Tình cảm của cậu hai cô và Từ Tú Huỳnh rất tốt, chưa kể Từ Tú Huỳnh còn sinh được hai người con trai ưu tú cho cậu hai cô.
Dù là vì hai người anh họ của cô thì cậu hai cô cũng sẽ không dễ dàng ly hôn với Từ Tú Huỳnh.
“Anh nghĩ là ông ta có thể.” Khóe môi Cố Thời Mộ cong lên, nói: “Anh đã hẹn gặp ông ta vào tối mai, em có muốn đi không?”
“Anh hẹn gặp cậu hai em ư?” Đường Dạ Khê kinh ngạc.
“Đúng.” Cố Thời Mộ nói: “Anh không chỉ hẹn ông ấy mà còn hẹn cả Đường Lẫm Nhiên và Ôn Minh Viễn.”
“Anh muốn làm gì?” Đường Dạ Khê bối rối.
“Em đi thì sẽ biết.” Cố Thời Mộ nhướng mày nhìn cô: “Em có muốn đi không?”
Đường Dạ Khê do dự một lúc, hỏi: “Anh muốn em đi cùng ư?”
“Anh thì sao cũng được.” Cố Thời Mộ tỏ ra thản nhiên: “Nhưng vì ta đang đại diện cho Hứa Liên Kiều đi thương lượng với Đường Du Nhiên và nhà họ Đường. Nhà họ Ôn đứng ở vị trí đối lập, nếu em không muốn thấy khó xử thì đừng đi.”
“Em không sợ, em đi với anh.” Đường Dạ Khê lập tức nói: “Chuyện của Kiều Kiều là em nhờ anh trước, làm gì có chuyện anh xông ra tiền tuyến còn em lại núp phía sau được. Em sẽ đi với anh.”
“Được.” Khóe môi Cố Thời Mộ cong lên, tâm trạng rất vui vẻ.
Anh càng ngày càng đánh giá cao con người Đường Dạ Khê.
Cô chưa bao giờ làm anh thất vọng.
Buổi tối, dỗ hai đứa nhóc Tiểu Sơ và Tiểu Thứ ngủ xong, Đường Dạ Khê trằn trọc trở mình mãi mà cũng không ngủ được.
Cố Thời Mộ nghiêng người sang nhìn cô, hỏi: “Sao em vẫn chưa ngủ?”
“Em không ngủ được.” Đường Dạ Khê cũng nằm nghiêng, quay mặt về phía anh, nhẹ giọng nói: “Anh có thể nói cho em biết, ngày mai anh định nói chuyện gì với bố mẹ và cậu hai em không? Ngoài ra, em cần phải làm gì? Em có thể giúp được gì?”
“Em không cần làm gì hết.” Cố Thời Mộ nói: “Em chỉ cần chắc chắn rằng em đứng về phía Hứa Liên Kiều, vì Hứa Liên Kiều, em sẵn sàng chống đối lại những người được coi là người thân của em, vậy là được.”
Đường Dạ Khê: “...”
Những người được coi là người thân ư?
Nghe có vẻ hơi...
Đường Dạ Khê nói: “Bọn họ là người thân của em.”
“Ừm. Là người thân trên quan hệ huyết thống, anh thừa nhận.” Cố Thời Mộ cười nhạt: “Nhưng họ cũng chỉ là người thân trên quan hệ huyết thống mà thôi.”
Đường Dạ Khê hiểu ý anh, cô nói: “Ý của anh là, giữa em với bọn họ chỉ có quan hệ huyết thống, không có tình cảm thật sự?”
Cố Thời Mộ hỏi ngược lại cô: “Chẳng lẽ không phải ư?”
Đường Dạ Khê suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Giữa em và hai người cậu kia đúng là chẳng có bất cứ tình cảm nào. Nhưng giữa em và bố mẹ em... em nghĩ hiện tại em đã có tình cảm thực sự với họ rồi. Bọn họ thật sự đối xử rất tốt với em, còn thương yêu em, em nên hiếu thảo với họ, đây là đạo lý thường tình của con người.”
“Bọn họ thật sự yêu thương em ư?” Cố Thời Mộ nhướng mày nhìn cô.
Đường Dạ Khê gật đầu: “Đúng vậy, em cảm thấy bọn họ rất yêu thương em. Em đã rất mãn nguyện rồi.”
“Hy vọng là vậy.” Cố Thời Mộ mỉm cười: “Rốt cuộc là chân tình hay giả ý, đến tối ngày mai chúng ta sẽ biết thôi.”
Lời Cố Thời Mộ nói đầy ẩn ý, không để lộ ra điểm quan trọng nào, trong lòng Đường Dạ Khê càng thêm ngứa ngáy, bồn chồn: “Vậy tối mai anh muốn nói gì với bọn họ?”
“Anh muốn nói rất nhiều thứ, hôm nay không thể nói cho em biết được, đợi đến tối mai là em sẽ biết thôi.” Cố Thời Mộ vươn tay vuốt ve mái tóc cô, nói: “Bây giờ, em chỉ cần biết một chuyện đó là, anh rất tích cực trong việc trừng trị Từ Tú Huỳnh như vậy, ngoài việc nhận lời giúp đỡ bạn em ra, còn là vì chuyện em đã từng bị người ta sỉ nhục. Hơn nữa, sau khi đứa cháu gái của bà ta nhận tội, bà ta vẫn nói dù sao thì bà ta cũng đã gây tổn hại đến em rồi, chi bằng người trong nhà châm chước cho nhau một chút mà tha cho cháu gái bà ta đi.”
Cố Thời Mộ bật cười: “Loại tiểu nhân như bà ta, hoàn toàn không xứng được hưởng vinh hoa phú quý. Bà ta nên bị giẫm đạp dưới bùn lầy, trải nghiệm một chút nỗi khổ của con người.”
“Cảm ơn anh...” Đường Dạ Khê rất cảm động trước những lời của Cố Thời Mộ.
Đúng là bố mẹ cô đối xử rất tốt với cô và rất yêu thương cô, nhưng không hiểu sao cô lại cảm thấy Cố Thời Mộ còn đối xử với cô tốt hơn, đáng để cô tin tưởng hơn.
Nếu không, người đầu tiên mà cô nghĩ có thể giúp Hứa Liên Kiều báo thù đã không phải là Cố Thời Mộ, mà là bố mẹ cô.
Chính vì Cố Thời Mộ đã bất tri bất giác khiến cô cảm thấy anh là một người rất gần gũi và đáng tin cậy, nên lúc gặp phải khó khăn, người đầu tiên mà cô nghĩ đến sẽ là Cố Thời Mộ.
Cố Thời Mộ là người đàn ông có năng lực và có sức hấp dẫn nhất mà Đường Dạ Khê từng gặp. Không hiểu sao cô lại tin tưởng rằng trên đời này không có chuyện gì là anh không thể làm được, cô tin anh chắc chắn sẽ trả thù cho Hứa Liên Kiều.
“Em cảm ơn anh vì đã giúp đỡ bạn em. Anh cũng muốn cảm ơn em vì đã nuôi dạy cho anh hai đứa con trai đáng yêu như vậy. Hai chúng ta cảm ơn qua lại chẳng thú vị gì cả.” Cố Thời Mộ vuốt ve mái tóc cô, nói: “Ngủ đi, khuya rồi, chúc em ngủ ngon.”
Đường Dạ Khê cũng nói chúc ngủ ngon, và lần này, cô nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Cô đã ngủ thiếp đi, nhưng Cố Thời Mộ vẫn chưa ngủ. Dù nằm cách nhau hai đứa trẻ, nhưng dường như anh vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm ngọt ngào trên cơ thể Đường Dạ Khê.
Anh bất giác nhớ đến sự điên cuồng của hai người họ vào ngày hôm đó.
Cô nằm dưới người anh, thơm tho như thế, mềm mại như thế, đẹp đẽ như thế.
Thật muốn trải nghiệm một lần nữa…1