“Cố Thời Mộ, anh ngậm máu phun người.” Đường Cẩm Sách tức giận rống lên: “Mẹ tôi tốt như vậy sao có thể giết người được? Cái chết của ông nội Hứa Liên Kiều chắc chắn là chuyện ngoài ý muốn, ông ta không thể nào bị mẹ và cậu tôi giết được.”
“Đúng, bây giờ tôi còn chưa tìm được người năm đó đã đâm chết ông nội Hứa Liên Kiều. Kẻ đó đã ra nước ngoài rồi, không dễ tìm, có thể phải bỏ thời gian mới tìm thấy được. Nhưng mà Đường Cẩm Sách, anh đặt tay lên ngực tự hỏi xem, anh tin cái gọi là trùng hợp được không?” Cố Thời Mộ cười lạnh một tiếng: “Ông nội Hứa Liên Kiều sớm không chết muộn không chết lại cứ phải bị người ta đâm chết khi trên đường đến cục cảnh sát làm nhân chứng. Đường Cẩm Sách, anh luôn miệng nói đây là chuyện ngoài ý muốn, anh sờ lương tâm anh nói với tôi đi, bản thân anh tin nó ư?”
"Tôi tin!" Đường Cẩm Sách nói lớn tiếng: "Mẹ tôi không phải loại người như anh nói, bà ấy không phải!"
“Được, tôi thừa nhận vẫn chưa tìm thấy tài xế lái xe tải đã đâm chết ông nội Hứa Liên Kiều, tôi chỉ đoán cậu và mẹ của anh đã mua chuộc người giết ông nội Hứa Liên Kiều, vậy tôi không nói với anh chuyện này nữa. Chúng ta nói đến chuyện khác.” Cố Thời Mộ nhìn anh ta: “Đường Cẩm Sách, tôi muốn hỏi anh, nếu như mẹ anh vô cùng tốt bụng, hiền lành, vậy tại sao sau khi cùng với cậu anh đâm chết bố mẹ Hứa Liên Kiều lại không quan tâm đến sống chết của Hứa Liên Kiều? Nếu như anh gặp phải chuyện này cũng sẽ làm giống như mẹ anh đã làm hay sao?”
“Mẹ... Mẹ tôi đền tiền rồi.” Đường Cẩm Sách lắp ba lắp bắp nói: “Trong tài liệu của anh không phải viết là cậu tôi và mẹ tôi đã bồi thường cho Hứa Liên Kiều hơn tám mươi vạn sao.”
“Đúng vậy, cậu anh và mẹ anh đã cho Hứa Liên Kiều hơn tám mươi vạn.” Cố Thời Mộ gật đầu nói: “Nhưng mà năm đó Hứa Liên Kiều mới sáu tuổi, sau khi bố mẹ qua đời chỉ còn lại mỗi ông nội, mà sau đó ông nội cô ấy cũng nhanh chóng ra đi. Một cô bé mới sáu tuổi đầu, anh cảm thấy cô ấy có thể giữ được tám mươi vạn hay sao? Phàm là người có chút lương tâm có phải nên quan tâm đến cô bé ấy một chút, thậm chí không để cô bé bị người ta ức hiếp, có thể sống yên ổn qua ngày? Còn cậu và mẹ anh đã làm thế nào? Chỉ làm mỗi thế, vậy mà anh lại không biết xấu hổ nói mẹ anh hết sức hiền lành, là người tốt!"
Cố Thời Mộ bật cười lắc đầu: “Cậu hai Đường, tôi không thể không nói, chắc chắn anh có gì hiểu nhầm với hai chữ hiền lành rồi. Yêu cầu về sự hiền lành của anh quá thấp.”
Đường Cẩm Sách mặt xám xịt, há miệng cứng lưỡi không nói được lời nào.
“Được rồi A Sách đừng nói nữa.” Đường Du Nhiên cười khổ một tiếng, khuyên can con trai thứ: “Chuyện của bố, bố sẽ xử lý tốt, tiếp theo con không cần nói gì nữa đâu.”
Nói nhiều sai nhiều.
Chuyện này vốn là lỗi của Từ Tú Huỳnh... Không, không chỉ đơn giản là làm sai mà đó là phạm tội, táng tận lương tâm.
Cho nên bất kể con trai ông ấy nói gì cũng là sai, là tự rước lấy.
“Bố...” Đường Cẩm Sách hoảng sợ nhìn về phía Đường Du Nhiên, giọng nói run rẩy hỏi: “Bố, bố thật sự sẽ li hôn với mẹ con ư?”
Đường Du Nhiên lắc đầu: “Bây giờ chúng ta đừng nói đến những thứ này nữa, ăn cơm trước đi đã. Nào nào nào, còn không ăn là đồ ăn nguội hết cả đấy.”
Đầu óc ông ấy bây giờ rất loạn, tiếp theo phải làm gì, ông ấy hoàn toàn không biết.
Ông ấy gọi mọi người ăn cơm nhưng ai mà có khẩu vị cho được?
Ồ.
Cũng không phải tất cả mọi người đều không có khẩu vị, Cố Thời Mộ vẫn ăn uống rất ngon lành.
Anh ăn uống tao nhã lịch sự, ngay cả tư thế ngồi ăn cũng có thể viết vào trong sách giáo khoa lễ nghi làm ví dụ điển hình, nhưng vào lúc này thực sự không ai có tâm tư thưởng thức.
Đường Du Nhiên thất hồn lạc phách.
Đường Cẩm Quyền ăn không thấy ngon.
Đường Cẩm Sách đứng ngồi không yên, giống như một thùng thuốc nổ sẽ phát nổ bất kì lúc nào.
Đường Thủy Tinh dứt khoát kéo Đường Dạ Khê sang phòng bên cạnh khóa cửa lại, nằng nặc đòi xem vết sẹo trên người Đường Dạ Khê.
Đường Dạ Khê không cưỡng lại được bà, bất đắc dĩ để cho bà xem. Sau khi nhìn thấy, Đường Thủy Tinh suýt chút nữa khóc ngất đi.
Ôn Minh Viễn lo lắng cho vợ mình kêu mở cửa, thấy mắt Đường Thủy Tinh khóc sưng vù, đau lòng không dứt, ôm lấy bà dịu dàng an ủi.
Đường Thủy Tinh tựa vào trong lòng ông than vãn khóc to: “Là thật, đều là thật hết. Con gái chúng ta xinh xắn như vậy, da đẹp như vậy, nhưng trên người lại đầy vết sẹo... Sao có thể như vậy được? Minh Viễn, tại sao lại như thế? Rốt cuộc em đã làm sai điều gì mà lại trừng phạt em như vậy. Trước giờ em chưa từng làm chuyện sai trái hại người, tại sao ông trời lại trừng phạt em như thế, tại sao vậy?”
Vết thương trên người con nhưng lòng mẹ lại đau là thật sự.
Thấy những vết sẹo trên người Đường Dạ Khê, bà cảm thấy như có con dao cắt vào trái tim bà đau đớn đến thế.
Mặc dù không phải nuôi con gái dưới gối của mình nhưng mà cũng là đứa con mà bà mang nặng đẻ đau mười tháng trời, lớn lên giống bà đến thế, bà chỉ nhìn thôi đã thích rồi, hận không thể quay về hai mươi năm trước, con gái bà có thể biến thành cô nhóc cho bà lại nuôi con lớn lên một lần nữa.
Bà vốn đã đau lòng về chuyện Đường Dạ Khê từ nhỏ đã phải chịu khổ, bây giờ lại thấy vết sẹo trên người cô, bà lại càng đau khổ khó lòng chịu được.
Ôn Minh Viễn không khỏi an ủi bà, thống khổ lại tự trách.
Vợ ông phải liều mạng mới sinh ra được con gái của bọn họ, ông lại không thể bảo vệ được con bé, đây là sự sỉ nhục cả đời của ông.
Đường Dạ Khê an ủi Đường Thủy Tinh: “Mẹ đừng khóc, mọi chuyện đều đã qua rồi. Bây giờ con rất tốt, chuyện đã qua chúng ta cũng đừng nghĩ về nó nữa có được không?”
Cô không hề hay biết Cố Thời Mộ sẽ cầm những bức ảnh đó đưa cho bố mẹ cô xem.
Đối với cô mà nói những chuyện kia đã trôi qua lâu đến nỗi giống như là chuyện của người khác.
Trước kia cô sống thực sự rất khổ cực nhưng có lẽ hai thiên sứ Tiểu Sơ và Tiểu Thứ có thể chữa lành mọi chuyện, trong lòng cô không hề cảm thấy hận.
Cô vẫn cảm thấy mình may mắn.
Có Tiểu Sơ và Tiểu Thứ bầu bạn đủ để chữa lành tất cả.
Đường Dạ Khê dỗ rất lâu, Đường Thủy Tinh mới ngưng khóc tỉ tê.
Mọi người rời khỏi phòng quay trở lại phòng ăn.
Đến lúc này, cơm cũng không ăn nổi nữa, đã là lúc giải tán.
Đường Thủy Tinh không nỡ, kéo tay Đường Dạ Khê lại: “Khê Khê, tối nay con về nhà ngủ với mẹ đi?”
Đường Dạ Khê khó xử nói: “Mẹ, Tiểu Sơ và Tiểu Thứ còn đang đợi con về nhà, buổi tối bọn chúng chưa từng rời xa con, con mà không về bọn chúng sẽ làm ầm ĩ.”
Trong lòng Đường Thủy Tinh lại càng thêm chua xót.
Khó khăn lắm bà mới tìm lại được con gái nhưng mà con bé đã là mẹ là vợ của người ta, không còn chỉ là con gái của một mình bà nữa rồi.
Thậm chí trước tiên cô là mẹ của các con, là vợ của Cố Thời Mộ, cuối cùng mới là con gái của vợ chồng bà.
Đây là sự tiếc nuối mà cả đời bà đều không cách nào bù đắp được.
Đau thấu tim gan.
Bà trơ mắt nhìn Cố Thời Mộ dẫn Đường Dạ Khê rời đi.
Đường Lẫm Nhiên và Đường Du Nhiên đều không đi, hơn nữa lúc chuẩn bị rời khỏi khách sạn, Đường Lẫm Nhiên gọi Đường Thủy Tinh và Ôn Minh Viễn lại: "Thủy Tinh, Minh Viễn, chúng ta nói chuyện một chút đi."
Chính xác mà nói, là mở một cuộc họp gia đình.
Con trưởng con thứ nhà họ Đường và nhà họ Ôn đều có liên quan đến nhau.
Tiếp theo đây Đường Du Nhiên quyết định làm gì sẽ ảnh hưởng trực tiếp với lợi ích của con trưởng nhà họ Đường và nhà họ Ôn.
Ông ta buộc phải hiểu rõ quyết định của Đường Du Nhiên mới biết được tiếp theo đó mình nên làm thế nào.