Đợi tới khi Đường Thủy Tinh và Ôn Minh Viễn ngồi xuống, ông ta hỏi Đường Du Nhiên: “Du Nhiên, em định thế nào?”
“Em không biết….” Đường Du Nhiên nhìn anh trai, ánh mắt mờ mịt.
Từ nhỏ ông ấy luôn là cậu hai của nhà họ Đường, có bố cao cao như núi, có anh cả thông minh tài cán.
Từ nhỏ tới lớn, bất kể là gặp chuyện gì ông ấy luôn có phụ huynh che chắn bảo vệ. Một đời này ông ấy thuận buồm xuôi gió, mặc dù đã ở độ tuổi trung niên, nhưng chưa từng trải qua khó khăn nào.
Hôm nay là ngày ông ấy cảm thấy nhục nhã, tủi hổ và khó khăn nhất.
Ông ấy chưa bao giờ nghĩ tới người bên gối lại là một người phụ nữ như vậy.
Ông ấy bị một hậu bối tuổi còn trẻ chỉ vào mũi quở trách và cười nhạo, nhưng ngay cả một câu phản bác ông ấy cũng không nói được.
Người ta nói có sách mách có chứng, đứng ở trên đỉnh cao đạo đức.
Còn ông ấy thì đuối lý.
Những chuyện mà người vợ kết tóc với ông ấy làm khiến người khác cực kỳ phẫn nộ, đến cãi lại ông ấy cũng không dám.
Ông ấy không muốn bị Cố Thời Mộ chỉ thẳng vào mũi và mắng mỏ là vô nhân tính như vợ mình.
“Anh hai, em biết anh khó xử.” Ôn Minh Viễn không thay đổi sắc mặt và nói: “Mặc dù hiện tại Khê Khê và Cố Thời Mộ không ở đây, em vẫn muốn nói, nếu sau này nhà họ Đường và nhà họ Cố cạnh tranh với nhau, nhà họ Ôn chúng em sẽ không giúp ai cả.”
Đường Lẫm Nhiên nhíu mày nhìn Ôn Minh Viễn, một lúc lâu sau ông ta thở dài và lắc đầu không nói lời nào.
Nếu Ôn Minh Viễn cùng tiến cùng lùi với nhà họ Đường bọn họ, vậy thì nhà họ Đường còn có sức cạnh tranh với nhà họ Cố.
Nếu Ôn Minh Viễn không giúp bên nào, bọn họ sẽ bị tập đoàn Cố Thị nghiền nát.
Chắc chắn là vậy.
Tình cảm của ông ta và Đường Du Nhiên rất tốt, nhưng ông ta không thể lấy cơ nghiệp trăm năm của nhà họ Đường để liều được.
Ông ta chỉ đành tỏ thái độ và nói: “Du Nhiên, không phải anh cả không giúp em, nếu Tú Huỳnh bị oan, còn em và các cháu bị người khác bắt nạt, cho dù phải đánh đổi tất cả, anh cũng nhất định ở bên cạnh em, đòi lại công bằng cho mọi người. Nhưng sự thật là…”
Ông ta lắc đầu: “Du Nhiên, thái độ của anh có thể giống với Minh Viễn, không giúp bên nào cả, mong em không trách anh cả…”
“Bác trai, sao bác có thể như vậy?” Đường Cẩm Sách giận dữ: “Chúng ta chính là người một nhà, từ trước tới nay chuyện của bác đều là chuyện của chúng cháu. Hiện tại nhà của chúng cháu xảy ra chuyện, sao bác có thể không quan tâm, bác cũng quá là…”
“Con im miệng lại cho bố!” Anh ta mới nói được một nửa đã bị Đường Du Nhiên ngăn lại.
Đường Cẩm Sách không phục, gân cổ lên hỏi: “Sao vậy? Con nói sai à? Chúng ta là người một nhà chẳng lẽ không đúng à? Hiện tại nhà chúng ta xảy ra chuyện, từng người từng người muốn vạch rõ ranh giới với chúng ta, đây xem là gì? Khi đại nạn đến đều bay đi hết, đây mà coi là người một nhà sao? Dượng và cậu thật nhát gan và sợ phiền phức.”
“Hèn nhát sợ phiền phức?” Ôn Minh Viễn cười lạnh một tiếng và đứng dậy: “Nếu trong mắt các người không nối giáo cho giặc chính là kẻ hèn nhát sợ phiền phức, vậy cứ coi chúng tôi là những kẻ hèn nhát sợ phiền phức là được, tùy các người muốn nói sao thì nói.”
Ông cầm lấy tay Đường Thủy Tinh: “Thủy Tinh, chúng ta đi.”
Đường Thủy Tinh đứng dậy theo lực kéo của Ôn Minh Viễn, lạnh lùng liếc nhìn Đường Cẩm Sách một cái, sau đó nhìn về phía Đường Du Nhiên: “Anh hai, anh phải dạy dỗ lại A Sách cho tốt đi, nếu không e là sau này sẽ trở thành một Từ Tú Huỳnh thứ hai đấy.”
“Cô!” Đường Cẩm Sách tức giận, vẻ mặt đỏ bừng: “Cô, sao cô có thể nói cháu như vậy?”
“Cô nói cái gì?” Đường Thủy Tinh nhíu mày nhìn anh ta: “Con trai giống mẹ, nếu cháu cảm thấy mẹ cháu không sai, là một người tốt, cô nói cháu sẽ là mẹ cháu thứ hai, vậy cháu hẳn là phải vui mừng mới đúng chứ.”
“Cháu…” Đường Cẩm Sách nghẹn họng đến đỏ mặt tía tai, nói không nên lời.
Đường Cẩm Quyền túm lấy anh ta: “Đủ rồi, em bớt nói lại đi.”
Anh ta làm một tư thế mời với Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh: “Cô, dượng, cháu tiễn hai người.”
Anh ta tiễn Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh ra ngoài.
Cửa nhà đóng lại, chỉ còn lại ba người Đường Lẫm Nhiên, Đường Du Nhiên và Đường Cẩm Sách.
Đường Cẩm Sách nhìn Đường Lẫm Nhiên cầu xin nói: “Bác, bác giúp mẹ cháu đi, nếu mẹ cháu bị đưa vào nhà giam, nhà họ Đường chúng ta sẽ mất mặt nhường nào. Nhà họ Đường chúng ta không thể để mất người này được.”
“Không phải là bác không giúp, mà là không giúp được.” Đường Lẫm Nhiên thở dài: “Kinh thành là địa bàn của nhà họ Cố, thực lực của chúng ta vốn đã không bằng nhà họ Cố. Quả thực chuyện mẹ cháu làm ra khiến người ta xem thường. Nếu chúng ta thật sự thương chiến với nhà họ Cố, chẳng những thực lực kém hơn, dư luận cũng sẽ hướng về phía nhà họ Cố. Một khi thương chiến nổ ra, điều đầu tiên nhất định nhà họ Cố sẽ lợi dụng dư luận, nếu chuyện mẹ cháu làm mà truyền ra ngoài, danh tiếng của nhà họ Đường sẽ mất sạch. Chẳng cần đợi tới khi nhà họ Cố ra tay với chúng ta, cổ phiếu của chúng ta sẽ rớt giá thảm hại. Đến lúc đó chúng ta chính là sa cơ thất thế, nhà họ Cố đối phó với chúng ta không cần tốn nhiều sức.”
Sắc mặt Đường Cẩm Sách trắng bệch, hồi lâu cũng không lên tiếng.
Anh ta chính là một cậu chủ nhà giàu quyền quý được Đường Du Nhiên chuyên tâm nuôi lớn.
Thương trường tinh anh, không phải chỗ cho một kẻ ngốc.
Anh ta nóng lòng muốn bảo vệ mẹ mình, anh ta có đủ can đảm để làm mọi thứ vì mẹ mình. Khi xảy ra chuyện, phản ứng đầu tiên chính là muốn bảo vệ mẹ của mình.
Sau khi kích động, anh ta cảm thấy tất cả mọi người của nhà họ Đường hẳn là đều giống như anh ta, bất chấp để bảo vệ mẹ anh ta.
Nhưng khi Đường Lẫm Nhiên phân tích rõ đạo lý cho anh ta thì anh ta đã hiểu, cho dù bọn họ có đánh cược mọi thứ, bọn họ cũng không thể giữ được mẹ anh ta.
Vì quả thực mẹ anh ta đã sai.
Cũng bởi đối phương quá mạnh, nên bọn họ không thể che đậy những sai lầm mẹ anh ta gây ra.
Nếu đối phương chỉ là một dân đen bình thường, bọn họ có thể mua chuộc, có thể đe dọa, có thể lợi dụng năng lực của bọn họ để phong tỏa tin tức, làm giảm thiểu ảnh hưởng của toàn bộ sự việc.
Nhưng đối phương lại là nhà họ Cố hùng mạnh.
Nhà họ Cố không cần làm gì cả, chỉ cần nói chuyện mẹ anh ta làm ra ngoài, kích động dư luận, thanh danh của nhà họ Đường bọn họ sẽ bị hủy hoại, tiếng xấu bay tám trăm dặm.
Đến lúc đó giá cổ phiếu của nhà họ Đường sẽ tụt thảm hại, toàn bộ nhà họ Đường sẽ bị người dân đồng loạt tẩy chay…
Làm cho một gia tộc trăm năm hưng thịnh là rất khó, nhưng hủy diệt một gia tộc trăm năm lại dễ như trở bàn tay.
Nhà họ Đường không giữ được mẹ anh ta, chỉ có thể chết chung với mẹ anh ta.
“Chết tiệt!” Đường Cẩm Sách hung hăng đạp vào cái bàn, tức giận nói: “Rõ ràng Đường Dạ Khê là người nhà họ Đường, mà lại chỉ điểm cho người ngoài đối phó nhà họ Đường chúng ta, cái thứ ăn cây táo rào cây sung, sinh cho Cố Thời Mộ hai người con là không biết chính mình họ gì nữa rồi. Chỉ là hai thứ dã chủng sinh ở bên ngoài, hai đứa con riêng không danh không phận mà thôi, sao nhà họ Cố có thể coi trọng được? Đợi tới khi cô ta bị Cố Thời Mộ một cước đá đi, cháu thật muốn nhìn xem rốt cuộc cô ta sẽ rơi vào kết cục nào.”
Đường Lẫm Nhiên cau mày thật chặt, ông ta đứng lên nhìn Đường Du Nhiên và nói nghiêm túc: “Du Nhiên, Thủy Tinh nói đúng đấy, sau này em phải dạy dỗ A Sách cho tốt, nếu không có thể tương lai nó sẽ bước đi sai lầm, trở thành Từ Tú Huỳnh thứ hai.”
Đường Cẩm Sách sửng sốt: “Bác trai, bác, bác có ý gì?”
“Đường đường là cậu chủ nhà họ Đường mà lại ích kỷ hẹp hòi, cay nghiệt quá đáng,…” Ông ta nhìn về phía Đường Cẩm Sách, trong mắt hiện lên vẻ thất vọng: “A sách, bác nhớ trước đây cháu không như vậy…”
Không biết có phải do không gặp suốt một thời gian dài hay không, Đường Cẩm Sách lớn lên lệch lạc hay bản chất của Đường Cẩm Sách chính là như vậy, chỉ là trước đây giả vờ quá tốt nên ông ta không phát hiện. Đến bây giờ ông ta mới biết đứa cháu thứ hai của mình lại trở thành người như thế.