“Bố...” Đường Cẩm Sách kinh ngạc nhìn Đường Du Nhiên, không thể tin được đây là lời của người bố luôn yêu thương mình chính miệng nói ra.
Đường Du Nhiên thở dài thườn thượt rồi đi về phía cửa.
Đường Cẩm Sách luống cuống đến mức hai chân mềm nhũn, loạng choạng đuổi theo: “Bố, hãy nghe con giải thích...”
Đường Cẩm Quyền đỡ lời: “Bố, bố đừng tức giận, tính tình A Sách thô lỗ, đó chỉ là những lời nói trong lúc tức giận thôi.”
Đường Du Nhiên nói mà không cần nhìn lại: “Lời nói trong lúc tức giận mới là lời nói thật đó, là lời nói từ tận đáy lòng đấy…”
Giọng nói của ông ấy lạnh lùng, chỉ cần nghe cũng có thể biết được ông ấy đau lòng đến mức nào.
Đường Cẩm Sách cực kỳ khó chịu, hét với theo bóng dáng của ông ấy: “Bố, con không có ý đó, con chỉ là... con chỉ cảm thấy thương mẹ, nếu có một ngày nào đó mẹ và bố đổi vị trí cho nhau thì con cũng sẽ bảo vệ bố như thế.”
Đường Du Nhiên không quay đầu lại, nhưng ông ấy đã mềm lòng.
Đúng là lúc này con trai thứ của ông ấy vẫn đang bảo vệ cho Từ Tú Huỳnh, cũng coi như có tình có nghĩa vậy.
Đáng tiếc lại không phân biệt được đúng sai, chẳng phân rõ được trắng đen.
Một người có tính cách như vậy ở lại nhà họ Đường thì sớm muộn gì cũng sẽ mang tai họa đến cho nhà họ Đường.
Tốt hơn là đi ra ngoài càng sớm càng tốt.
Ông ấy không về nhà mà đi tìm luật sư.
Sau khi ông ấy đã làm xong việc muốn làm thì trở về nhà, Từ Tú Huỳnh đang nằm trên giường xem điện thoại di động:
Thấy ông ấy về, bà ta ngẩng đầu lên liếc nhìn rồi lại tiếp tục lướt điện thoại: “Nói chuyện gì bí mật với mấy anh em của ông thế, ngay cả tôi cũng không cho đi cùng.”
Trong giọng nói của bà ta lộ rõ vẻ bất mãn.
Kể từ khi cháu gái bên ngoại của bà ta bị cảnh sát bắt đi ngay tại nhà họ Ôn thì trong lòng bà ta đã ghi hận Đường Thuỷ Tinh rồi, nhưng Đường Du Nhiên lại thương yêu cô em gái duy nhất này nên bà ta không muốn làm tổn thương mối quan hệ của hai anh em họ, bà ta mới nhẫn nhịn không nói gì.
Tối nay ba anh em họ tụ tập nhưng lại không cho bà ta tham gia nên không kiềm chế được bất mãn mà buột miệng oán trách mấy câu.
Đường Du Nhiên nhìn chằm chằm bà ta một lúc lâu rồi mới đặt tờ đơn ly hôn bên cạnh gối: “Tú Huỳnh, chúng ta ly hôn đi... Tôi đã nhờ luật sư soạn thảo đơn ly hôn rồi, bà chỉ cần ký tên...”
Từ Tú Huỳnh gõ ngón tay vào màn hình điện thoại thêm vài lần nữa rồi mới định thần lại.
Bà ta ngẩng đầu nhìn Đường Du Nhiên với vẻ khó tin, giống như đang nhìn một người xa lạ mà bà ta không quen biết: “Du Nhiên, ông nói cái gì vậy?”
“Tôi nói chúng ta hãy ly hôn đi…” Đường Du Nhiên nhìn vào mắt bà ta mà gằn từng chữ một: “Trước đây tôi nhìn thấy bà là một người phụ nữ dịu dàng và tốt bụng, nhưng bây giờ tôi chỉ nhìn thấy bà là một con rắn với bộ mặt dữ tợn.”
Từ Tú Huỳnh tái mặt, nhìn ông ấy với vẻ mặt không thể tin được: “Du Nhiên, ông, ông làm sao vậy? Ông bị mê sảng à?”
“Không phải tôi bị mê sảng mà là những việc xấu xa, bẩn thỉu mà bà làm đã bị phơi bày ra ánh sáng.” Đường Du Nhiên nói: “Bà còn nhớ người phụ nữ mang thai bị bà đẩy ngã xuống đất không? Còn nhớ người đàn ông trẻ đã anh trai bà đâm chết không? Con gái họ đã về trả thù.”
Ánh đèn trong phòng mờ ảo, sắc mặt Đường Du Nhiên tái nhợt, giọng nói lạnh lùng, đứng ở bên giường nói những lời kỳ quái này khiến Từ Tú Huỳnh rùng mình sợ hãi.
Hình ảnh chiếc xe của anh trai cán qua người phụ nữ mang thai kia thoáng qua trong tâm trí bà ta…
Bà ta nghe thấy tiếng kêu thảm thiết.
Bà ta không thể không quay lại nhìn.
Dòng máu đỏ tươi nhanh chóng loang ra trên mặt đất...
Bà ta giật mình sợ hãi, từ trong trí nhớ khôi phục lại tinh thần, lắp bắp nói: “Du Nhiên, ông, ông đang nói gì vậy? Tôi không biết ông đang nói cái gì?”
“Được rồi, đừng giả bộ nữa.” Đường Du Nhiên lạnh nhạt nói: “Tôi đã xem chứng cứ rồi, bà có phủ nhận cũng vô ích...”
Ông ấy cầm tờ đơn ly hôn bên cạnh giường ném lên người Từ Tú Huỳnh: “Ly hôn đi... Ký tên đi.”
“Không, tôi không ly hôn! Ông điên à? Vô duyên vô cớ đòi ly hôn.” Từ Tú Huỳnh kích động ném lá đơn ly hôn đi: “Tôi sẽ không ly hôn, có chết cũng không ly hôn.”
“Tuỳ bà…” Đường Du Nhiên lạnh nhạt nói: “Nếu bà không ký thì chúng ta sẽ ly thân.”
Chỉ cần họ ly thân nửa năm, pháp luật sẽ phán họ ly hôn.
Ông ấy và Từ Tú Huỳnh đã ký một thỏa thuận tài sản trước khi kết hôn, đã được công chứng nên giữa họ không có tài sản tranh chấp, sau nửa năm, ông ấy và Từ Tú Huỳnh có thể cắt đứt hoàn toàn.
Nói đến tài sản, đột nhiên ông ấy nghĩ đến một câu nói... Cá không ăn muối cá ươn, con cãi bố mẹ trăm đường con hư.
Khi đó, ông ấy và Từ Tú Huỳnh tự do yêu đương.
Mẹ ông ấy không thích Từ Tú Huỳnh, ghét bà ta nhỏ mọn nên không đồng ý cuộc hôn nhân của ông ấy với Từ Tú Huỳnh.
Ông ấy nhất quyết muốn kết hôn, vì mẹ ông ấy không lay chuyển được nên đã đưa ra một điều kiện: có thể kết hôn với Từ Tú Huỳnh, nhưng họ phải ký một thỏa thuận tài sản trước khi đăng ký kết hôn.
Nội dung thỏa thuận do mẹ ông ấy và luật sư soạn ra và đương nhiên tất cả đều có lợi cho ông ấy.
Nói một cách đơn giản, mặc dù Từ Tú Huỳnh là vợ của ông ấy nhưng tài sản đứng tên ông ấy không liên quan gì đến Từ Tú Huỳnh.
Từ Tú Huỳnh ly hôn với Đường Du Nhiên thì việc ông ấy chu cấp bao nhiêu cho Từ Tú Huỳnh là hoàn toàn tùy thuộc vào lương tâm của ông ấy.
Lúc đó ông ấy rất thích Từ Tú Huỳnh, Đường Du Nhiên cảm thấy mẹ không đồng ý chuyện kết hôn của ông ấy với Từ Tú Huỳnh là vì Từ Lộ Vĩ không chịu thua kém ai nên bà cũng có thành kiến với Từ Tú Huỳnh, sợ sau này Từ Lộ Vĩ sẽ ngáng chân ông ấy.
Bây giờ ông ấy đã biết, không phải mẹ có thành kiến với Từ Tú Huỳnh mà bà nhìn người rất chuẩn mà thôi.
Người vợ mà ông ấy yêu thật lòng, sau khi đấu tranh với mẹ rất lâu cuối cùng cũng đạt được nguyện vọng cưới về nhà làm vợ, hóa ra lại là... đồ mặt người dạ thú.
Lúc này, ông ấy không thể phân biệt được mình đau lòng hay trái tim đang trống rỗng.
Ông ấy chỉ muốn nhanh chóng vạch ra ranh giới rõ ràng với Từ Tú Huỳnh, sau này không có bất cứ mối quan hệ nào với bà ta nữa.
Thể xác và tinh thần của Đường Du Nhiên đều kiệt quệ, ông ấy không muốn cãi nhau với Từ Tú Huỳnh nên xoay người bước ra cửa: “Tôi qua nhà anh cả ngủ.”
Ngôi nhà này, ông ấy không bao giờ muốn quay lại nữa.
“Đường Du Nhiên, ông đừng đi, ông hãy nói cho rõ ràng đi!” Từ Tú Huỳnh đuổi theo.
Đường Du Nhiên không dừng lại: “Bà đừng níu kéo nữa, nếu có thời gian thì hãy nghĩ cách tẩy rửa cho bản thân sạch sẽ đi, đứa nhỏ đã bị anh trai bà và bà hại đó hận mấy người tận xương tuỷ, đã quay lại trả thù rồi. Bà ở đây dây dưa với tôi thì chi bằng hãy nghĩ cách để tự bảo vệ bản thân đi, ít nhất sẽ không bị đứa nhỏ đó tống vào tù.”
Dù thế nào đi nữa thì Từ Tú Huỳnh là mẹ của hai đứa con trai ông ấy.
Nếu Từ Tú Huỳnh vào tù, chắc chắn con trai ông ấy sẽ cảm thấy rất nhục nhã.
Vì lợi ích của con trai, ông ấy cũng không muốn nhìn thấy Từ Tú Huỳnh bị kết án tù.
“Ông đang nói nhảm nhí gì vậy? Đường Du Nhiên, ông đứng lại cho tôi!” Từ Tú Huỳnh vừa sợ hãi vừa hoảng sợ nên bị trẹo chân ngã uỵch.
Bà ta đau đớn kêu lên và ngã xuống đất.
Đường Du Nhiên không hề ngoảnh đầu lại, cứ thế biến mất ở cuối hành lang, tiếng bước chân cứ xa dần xa dần.
Từ Tú Huỳnh ngã ngồi xuống hành lang, trong đầu đột nhiên hiện lên hình ảnh người phụ nữ mang thai đang gào thét thê thảm trong vũng máu.
Bà ta sợ hãi hét lên, chật vật đứng dậy, loạng choạng quay về phòng ngủ, khóa trái cửa, tìm điện thoại di động rồi run rẩy gọi điện thoại cho anh trai Từ Lộ Vĩ.