Luật sư trả lời rồi vội vàng đi ngay.
Đường Cẩm Quyền đứng bên cửa sổ, lấy điện thoại di động ra lướt lên lướt xuống danh bạ, nhưng không biết gọi cho ai.
Nếu không có Cố Thời Mộ, Đường Cẩm Quyền có thể tìm được rất nhiều người, vì mẹ mà anh ta sẽ đấu tranh với lương tâm của mình và ngấm ngầm làm một vài việc, như vậy có lẽ sẽ cứu được mẹ anh ta.
Nhưng chuyện lại có liên quan đến Cố Thời Mộ, chỉ cần có bằng chứng xác thực, lại có Cố Thời Mộ và nhà họ Cố dán mắt nhìn thì ai dám lén lút ra tay chứ?
Anh ta đứng trong bóng tối, lần đầu tiên trong đời cảm thấy bất lực.
Anh ta rất muốn bảo vệ cho mẹ, nhưng anh ta lại không thể làm gì được...
Không biết anh ta cứ cầm điện thoại di động đứng đó trong bao lâu, tiếng còi xe cảnh sát vang lên, ngay sau đó một chiếc xe cảnh sát từ xa tới gần và dừng ở trong sân.
Qua cửa sổ, anh ta nhìn thấy mẹ mình bị cảnh sát áp giải ra khỏi xe, thậm chí còn bị còng tay.
Anh ta không nghĩ nhiều mà chân chạy nhanh hơn bộ não suy nghĩ, lao ra ngoài một cách tuyệt vọng.
Anh ta chưa kịp chạy tới chỗ Từ Tú Huỳnh thì bà ta đã nhìn thấy và giãy dụa khóc lóc thảm thiết: “A Quyền, cứu mẹ, A Quyền, cứu mẹ…”
Kể từ lúc nhìn thấy cảnh sát, bà ta đã bật khóc đến mức hai mắt sưng tấy lên.
Bà ta chưa bao giờ sợ hãi như vậy.
Vào tù còn đáng sợ hơn việc Đường Du Nhiên đề nghị ly hôn với bà ta.
Bà ta chưa bao giờ nghĩ rằng kiếp này mình sẽ dính dáng gì đến nhà tù.
Đường Cẩm Quyền chạy đến chỗ Từ Tú Huỳnh, nhưng không biết phải nói gì hay làm gì.
Cảnh sát đang áp tải Từ Tú Huỳnh đưa tay ra chặn Đường Cẩm Quyền lại, anh ta bị đẩy sang một bên, cứ thế trơ mắt nhìn mẹ mình bị cảnh sát còng tay áp giải đi.
Bà ta tuyệt vọng quay đầu gọi tên anh ta: “A Quyền, cứu mẹ, mẹ không muốn ngồi tù, mẹ bị oan. A Quyền, con nhất định phải cứu mẹ.”
Anh ta đuổi theo vài bước thì thấy mẹ mình bị dẫn vào phòng thẩm vấn.
Luật sư của anh ta từ xa hấp tấp chạy tới, vội vàng báo cáo với anh ta: “Tổng giám đốc Đường, tình hình không tốt cho mẹ anh lắm... Cảnh sát hỏi cậu anh, khi mẹ anh đưa tiền cho ông ta thì bà ta có biết ông ta lấy tiền đi làm gì không, cậu anh trả lời có biết…”
“Ông ta điên rồi sao?” Đường Cẩm Quyền khẽ gầm gừ: “Ông ta lôi mẹ tôi theo thì có lợi gì chứ? Mẹ tôi đối xử với ông ta chưa đủ tốt à? Tại sao ông ta lại muốn hại mẹ tôi chứ?”
“Ông ta…” Luật sư cười gượng: “Nghe nói hình như ông ta… uống say rồi…”
“Say rượu?” Đường Cẩm Quyền tức giận run lên: “Rượu vào mới nói thật ư?”
Luật sư gật đầu: “Phải…”
Đường Cẩm Quyền tức giận đến mức ánh mắt tối sầm lại, giọng nói run run: “Lời nói say rượu có thể dùng làm bằng chứng không? Khi ông ta tỉnh lại, có thể phản cung không?”
“Vô ích thôi.” Luật sư lắc đầu: “Người lái xe đâm chết ông Hứa cũng đã nhận tội rồi. Cậu của anh đã cho ông ta một trăm vạn để mua mạng của ông cụ Hứa, còn thu xếp cho ông ta ra nước ngoài để cùng con gái đi du học. Tôi nghe nói cuộc sống của ông ta ở nước ngoài không tốt lắm, con gái thì bị tai nạn, vợ ly hôn với ông ta rồi về nước. Ông ta ở nước ngoài lẻ loi một mình, người không ra người, quỷ không ra quỷ. Sau khi bị người nhà họ Cố tìm được, vừa nhìn thấy cảnh sát đã khóc lóc đến nỗi nước mắt nước mũi tèm lem, nói ông ta có tội, không nên tham tiền. Trong bản khẩu cung của ông ta cũng đã kể chi tiết chuyện năm đó cậu của anh đã mua chuộc ông ta như thế nào. Cậu của anh cũng đã khai rồi, hai bên đã khớp khẩu cung nên có phản cung cũng vô ích…”
“Rác rưởi! Chỉ có phá là giỏi!” Đường Cẩm Quyền tức giận đấm vào tường: “Mẹ tôi thì sao? Mẹ tôi đã gặp mặt người tài xế đã đâm chết ông cụ Hứa chưa?”
“Chưa gặp.” Luật sư thở dài tiếc nuối: “Nhưng mẹ anh đã quá bất cẩn. Số tiền bà ta đưa cho cậu anh không phải tiền mặt mà là chuyển khoản, ngày mai ngân hàng mở cửa, cảnh sát sẽ điều tra rõ ngọn ngành thôi, tổng giám đốc Đường…”
Luật sư nhìn anh ta đầy bất lực nói: “Anh phải chuẩn bị tâm lý...”
Đường Cẩm Quyền tuyệt vọng nhắm mắt lại.
Tất nhiên anh ta biết luật sư bảo anh ta chuẩn bị chuyện gì.
Lần này, mẹ anh ta thực sự không thể trốn thoát.
Mẹ anh ta vẫn luôn sống trong an nhàn sung sướng, từ nhỏ đến lớn vẫn chưa từng chịu khổ, giờ sắp phải ngồi tù.
Đường Cẩm Quyền nghĩ đến sự quan tâm chăm sóc dịu dàng của mẹ dành cho mình từ nhỏ đến giờ mà lòng đau như cắt.
Không.
Anh ta không thể bỏ cuộc như thế.
Phận làm con, anh ta không thể trơ mắt nhìn mẹ ngồi tù được, dù chỉ có một phần vạn hy vọng thì nhất định phải cố gắng hết sức để cứu mẹ!
Anh ta hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại di động ra, tìm số điện thoại di động của Đường Dạ Khê rồi gọi.
Nhưng điện thoại đã tắt máy.
Đường Cẩm Quyền nhìn đồng hồ, đã sắp rạng sáng rồi.
Lý trí nói với anh ta rằng tốt nhất là ngày mai hãy liên lạc lại với Đường Dạ Khê nhưng cảm xúc thôi thúc khiến anh ta không thể đợi thêm một phút giây nào nữa.
Đường Cẩm Quyền lái xe rời khỏi đồn cảnh sát và lao đến nơi ở của Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê.
Anh ta điều khiển xe với tốc độ nhanh như vũ bão, mười phút sau đã đến nơi ở của Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê.
Anh ta tưởng rằng khi đến chỗ ở của Đường Dạ Khê sẽ có thể gặp được cô, nhưng bảo vệ ở cổng nói rằng cậu chủ và mợ chủ nhà họ đã nghỉ ngơi nên không đi thông báo cho anh ta.
Mặc cho anh ta nói hết lời, nhẹ nhàng có mà cứng rắn cũng có nhưng bảo vệ nhất quyết không cho vào, cũng không chịu đi thông báo cho anh ta.
Trong lòng anh ta nóng như lửa đốt, như là kiến bò trong chảo lửa, lại chẳng có cách gì, mắt thấy thời gian cứ trôi qua từng phút, phía đông dần dần hừng sáng.
Mỗi ngày Đường Dạ Khê thức dậy lúc bảy giờ sáng, đưa hai đứa trẻ xuống dưới nhà, cùng chúng ăn sáng, sau đó đưa chúng đến trường.
Ngay khi cô vừa xuống nhà dưới thì quản gia đã chào hỏi cô và báo cáo: “Mợ chủ, tổng giám đốc Đường Cẩm Quyền của tập đoàn Đường thị đã tới đây. Tôi nghe bảo vệ ở cổng nói rằng anh ta đã đến từ lúc hơn một giờ sáng, đứng ở cổng gần cả đêm rồi, nói là muốn gặp cô.”
Đường Dạ Khê sửng sốt, sau đó nói: “Mau mời anh ta vào.”
“Đợi hai mươi phút nữa hãy cho anh ta vào.” Cố Thời Mộ đứng ở cửa nhà ăn dặn dò người quản gia.
Quản gia không hỏi tại sao mà chỉ cung kính đáp rồi xoay người rời đi.
Đường Dạ Khê đi về phía Cố Thời Mộ khó hiểu hỏi: “Tại sao anh lại muốn anh họ đợi thêm hai mươi phút nữa?”
“Bởi vì đồ ăn đã bày sẵn trên bàn rồi.” Anh bạn nhỏ Đường Tiểu Sơ hờ hững nói.
“Đúng rồi, mẹ, chúng ta ăn cơm trước rồi mới gặp cậu Quyền sau!” Đường Tiểu Thứ nắm tay cô, ngước khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp đẽ và nói với giọng cực kỳ đáng yêu: “Cậu Quyền đến đây thì mẹ sẽ không ăn cơm được, bố vì muốn tốt cho mẹ nên mới để mẹ ăn cơm xong rồi kêu cậu Quyền vào. Bố thật biết quan tâm, bố là người đàn ông tốt nhất trên thế giới này.”
Đường Dạ Khê: “...”
Mới sáng sớm tinh mơ mà con trai của cô đã rót những lời đường mật vào tai Cố Thời Mộ rồi.
Cố Thời Mộ mỉm cười và xoa cái đầu nhỏ nhắn của hai cậu con trai yêu quý, lắc đầu và nói đùa: “Xem ra vẫn là gien của bố trội hơn rồi, con của bố đều theo bố hết.”
Đường Dạ Khê: “...?”
Đường Tiểu Sơ nói: “Bố đang khen chúng con thông minh.”
“Mẹ cũng thông minh, chẳng qua là bố thông minh hơn thôi.” Đường Tiểu Thứ cười: “Nhưng con gái không cần phải quá thông minh đâu, con gái chỉ cần đẹp người đẹp nết là được. Mẹ không những xinh đẹp mà còn đức hạnh nữa, mẹ có giá trị về sức mạnh vũ lực cao, nấu ăn ngon, chẳng những được điểm tối đa mà còn được cộng thêm điểm nữa, mẹ là người phụ nữ tốt nhất trên thế giới này!”
Đường Dạ Khê: “...”