Người bị giam trong cục cảnh sát thì không phải muốn gặp ai là gặp được.
Vất vả nửa ngày đến buổi chiều, Đường Cẩm Quyền mới gặp được Từ Tú Huỳnh.
Mới bị nhốt một đêm thôi, tóc tai Từ Tú Huỳnh đã bù xù, sắc mặt tiều tụy, mặt mũi sưng vù, không còn bộ dạng sống trong nhung lụa ngày xưa nữa.
Nhìn thấy Đường Cẩm Quyền, bà ta giống như nhìn thấy vị cứu tinh, khóc lóc gọi tên anh ta: “A Quyền, cứu mẹ với. A Quyền nhất định phải cứu mẹ ra. Mẹ không muốn ngồi tù, trong tù đáng sợ lắm…”
Thẩm vấn tiến hành đến quá nửa đêm mới kết thúc.
Sau khi kết thúc thẩm vấn, bà ta bị áp giải tới phòng giam.
Một phòng nhốt tám phạm nhân, nói mơ, nghiến răng, ợ, đánh rắm, không khí bốc mùi trong phòng khiến bà ta không thể nào thở nổi.
Căn phòng tối đen như mực, tấm phản cứng chật chội, chăn đệm lại ẩm ướt. Cả đời này bà ta chưa từng qua đêm trong điều kiện kinh khủng như vậy.
Bà ta đã buồn ngủ đến mụ mị nhưng lại không dám nhắm mắt.
Sáng sớm ngủ dậy, phạm nhân chung phòng nhìn bà ta đánh giá với ánh mắt quỷ quái dọa bà ta sởn hết tóc gáy.
Bà ta không muốn sống cuộc sống như vậy, bà ta như phát điên đòi được ra ngoài.
Chỉ cần có thể phán bà ta vô tội, bảo bà ta lấy tất cả tài sản ra cũng bằng lòng.
“Mẹ…” Đường Cẩm Quyền nhìn bà ta, chua xót nói: “Con xin lỗi… Con không giúp được mẹ…”
“A Quyền, con có ý gì?” Từ Tú Huỳnh hoảng sợ trợn mắt: “A Quyền, con không thể mặc kệ mẹ được. Con vẫn luôn mà niềm tự hào của mẹ, con ưu tú như vậy, giỏi giang như thế, nhất định sẽ có thể cứu mẹ ra mà A Quyền…”
“Xin lỗi, con không làm được…” Đường Cẩm Quyền gian nan nói: “Nếu mẹ bị oan, cho dù đặt cược cả tính mạng, cược hết tất cả những gì con có, con cũng sẽ cứu mẹ ra ngoài, nhưng mà mẹ không phải… Chứng cứ vô cùng xác thực, không ai giúp được cả… Luật sư nói với tội này của mẹ sẽ bị phán ít nhất mười năm. Mẹ phải chuẩn bị tâm lý…”
"Không không không..." Từ Tú Huỳnh lắc đầu nguầy nguậy, nước mắt rơi như mưa: "A Quyền, con cứu mẹ với. Đừng nói mười năm, mười ngày mẹ cũng không chịu nổi! Nơi này thật sự đáng sợ, mẹ sẽ chết ở chỗ này mất. A Quyền, bất kể như thế nào, con nhất định phải cứu mẹ ra ngoài. A Quyền, mẹ xin con..."
“Mẹ… Sớm biết có ngày này, cớ gì ngày trước lại làm thế?” Đường Cẩm Quyền nhìn Từ Tú Huỳnh đang hoảng sợ tột độ, dần dần mắt đỏ hoe: “Mẹ, từ nhỏ đến lớn mẹ và bố luôn dạy con và A Sách phải làm một người ngay thẳng lương thiện, không được làm chuyện xấu xa, lại càng không được vi phạm pháp luật. Nhưng tại sao bản thân mẹ lại không làm thế?... Nhà họ Hứa, ba mạng người đã chôn vùi trong tay mẹ và cậu. Những năm qua trong lòng mẹ có áy náy không? Ba người bị mẹ và cậu hại chết kia có báo mộng về cho mẹ không?”
“Đường Cẩm Quyền, con có ý gì?” Từ Tú Huỳnh bỗng nhiên bùng nổ, dùng sức đập bàn quát lớn: “Con đang dạy dỗ mẹ đấy à? Mẹ là mẹ con, là mẹ ruột của con. Là mẹ sinh con ra, nuôi nấng con, khổ cực bao lâu nuôi con lớn ngần này là để con dạy dỗ mẹ lúc mẹ gặp khó khăn ư?”
Đường Cẩm Quyền mỉm cười chua xót, không để ý đến sự phẫn nộ của mẹ, tự lẩm bẩm nói: “Mẹ, mẹ còn nhớ không? Mẹ đã từng hỏi con tại sao không chịu nghe lời mẹ đi xem mắt, có phải con đã có người mình thích rồi không. Hiện tại con có thể nói cho mẹ biết rồi… Đúng, con đã nảy sinh tình cảm với một cô gái, nhất kiến chung tình. Con chỉ gặp cô ấy một lần là con đã thích cô ấy, luôn nhớ về cô ấy, đã từng vô số lần mơ mộng được ngẫu nhiên gặp cô ấy lần hai, chờ đợi được gặp cô ấy. Con thường nghĩ nếu như vận mệnh cho con thêm một cơ hội để con lại gặp cô ấy, con nhất định sẽ nắm bắt cơ hội làm quen với cô ấy, nói với cô ấy rằng con thích cô ấy…”
“Đường Cẩm Quyền, con nói lung tung gì vậy?” Từ Tú Huỳnh như phát điên đập bàn rống giận: “Đừng nói nữa, con đừng nói nữa, mẹ không muốn nghe điều này. Con cứu mẹ ra ngoài, đừng để mẹ ngồi tù. Đường Cẩm Quyền, mẹ là mẹ con, con phải cứu mẹ ra ngoài.”
Đường Cẩm Quyền rũ mắt, tiếp tục nói:" Hôm nay, con đã gặp cô ấy, nhưng con không có dũng khí nói thích cô ấy, mẹ biết vì sao không?"
Anh ta ngước mắt lên nhìn Từ Tú Huỳnh nói: “Bởi vì cô ấy tên là Hứa Liên Kiều. mẹ và cậu của con đã hại chết những người thân của cô ấy. Cô ấy ngồi đối diện với con nhưng ánh mắt nhìn con chỉ có chán ghét và thù hận, con làm sao dám nói mình thích cô ấy?”
Từ Tú Huỳnh sợ ngây người.
Bất chợt linh quang lóe lên, bà ta nghĩ tới điều gì đó.
Cơ thể bà ta nhào lên sát lại Đường Cẩm Quyền, vội vàng nói: “A Quyền, nếu con thích con bé vậy con đi cầu xin nó, đi nói với nó chỉ cần tha cho mẹ, mẹ sẽ đồng ý cưới nó về làm con dâu nhà họ Đường chúng ta. Đợi nó kết hôn với con rồi, nhà họ Đường chúng ta nhất định sẽ bồi thường đầy đủ cho nó. Nó muốn cái gì thì sẽ cho cái đó, trả lại hết những gì nợ con bé.”
“Mẹ…” Đường Cẩm Quyền thất vọng nhìn bà ta, anh ta bỗng nhiên cảm thấy mình chưa từng hiểu mẹ của mình.
Người phụ nữ ngồi trước mặt anh ta rõ ràng là mẹ ruột đã sinh ra anh ta nhưng giờ phút này lại giống như người xa lạ.
“A Quyền, con mau đi đi, mau đi nói với con bé con đồng ý cưới nó.” Từ Tú Huỳnh thúc giục: “Con mau đi nói với con bé, chỉ cần nó đồng ý tha cho mẹ thì nó có thể làm mợ chủ nhà họ Đường. Sau này chúng ta là người một nhà, mẹ sẽ đối xử tốt với con bé, còn tốt hơn cả bố mẹ ruột của nó. Con mau lên, đi nhanh đi.”
“Mẹ, mẹ đừng có nghĩ linh tinh nữa.” Đường Cẩm Quyền đau khổ nhìn bà ta: “Cô ấy hận chúng ta thấu xương, cô ấy sẽ không thích con, càng không lấy con đâu. Con đi nói với cô ấy những lời kia chỉ có thể khiến cô ấy chế nhạo, coi con như một kẻ điên thôi.”
“Không, không đâu.” Từ Tú Huỳnh lắc đầu nguầy nguậy: “A Quyền, con tốt như vậy, giỏi giang như vậy, không biết bao nhiêu cô gái muốn gả cho con. Hứa Liên Kiều chỉ là một đứa mồ côi, nó chẳng có gì cả, nếu như để nó biết được nó có thể làm con dâu cả của nhà họ Đường chúng ta, nó sẽ sướng phát điên đấy. Mới đầu có lẽ nó sẽ làm cao một chút nhưng con đừng sốt sắng, con cứ nói rõ ràng với nó, con bé nhất định sẽ đồng ý thôi.”
“Mẹ, mẹ đang nói bản thân mình sao?” Đường Cẩm Quyền nhìn Từ Tú Huỳnh hỏi: “Nếu như mẹ là Hứa Liên Kiều, mẹ sẽ vì vị trí bà chủ nhà họ Đường mà từ bỏ việc báo thù cho bố mẹ ruột của mình ư?”
“Cô ta sao có thể so được với mẹ?” Từ Tú Huỳnh phẫn nộ rống lên: “Mẹ là cô cả nhà họ Từ, nó chỉ là đứa mồ côi, nó lấy gì để so sánh với mẹ? Mẹ xuất thân cao quý, không thiếu thốn thứ gì, nó là đứa sống ở đáy xã hội, kiến thức hạn hẹp, không hiểu việc đời. Con giỏi giang xuất sắc, đẹp trai hào nhoáng, con chỉ cần dỗ ngon ngọt nó chắc chắn nó sẽ sẵn sàng đồng ý hết với con, ngay cả mạng sống cũng có thể cho con.”
Đường Cẩm Quyền nhìn chằm chằm bà ta hồi lâu, im lặng không muốn nói gì với bà ta.
Không ai có thể đánh thức một người giả vờ ngủ.
Mẹ anh ta đã chìm đắm trong thế giới của mình, dù anh ta có nói gì thì bà ta cũng không nghe lọt.
“A Quyền, con làm gì đó?” Thấy Đường Cẩm Quyền sắp đi, Từ Tú Huỳnh đứng phắt dậy hoảng sợ gọi anh ta: “A Quyền, con đừng đi, con dẫn mẹ ra ngoài đi, dẫn mẹ theo con với.”
Bà ta không muốn trở lại phòng giam âm u khủng bố bốc mùi khó ngửi không thở nổi kia nữa.
Bà ta muốn rời khỏi nơi này.
Nhất định phải rời khỏi đây.