Đường Tiểu Thứ nhìn cô ta rồi lại nhìn về phía Đường Dạ Khê, có chút khó xử.
Nhìn thấy vẻ mặt không muốn nói gì của Đường Tiểu Thứ, Cao Thanh Kỳ nhất thời tỉnh táo tinh thần.
"Nhìn thấy chưa? Con của cô không muốn nói, khẳng định là con nhà cô đuối lý!" Cao Thanh Kỳ cúi đầu hỏi con trai mình: "Hàng Hàng, nói cho mẹ biết, tại sao các con và hai đứa..."
Từ "súc sinh" đến bên miệng, nghĩ đến thân phận hiện tại của Đường Dạ Khê, Cao Thanh Kỳ lại nén giận nuốt xuống, sửa miệng: "Bạn học đánh nhau?"
"Con cũng không biết tại sao." Tôn Tĩnh Hàng khóc thút tha thút thít mà nói: "Con chỉ chơi với Dương Sĩ Diên và Cao Quảng Trạch như thường lệ, nhưng Cố Thừa Giác đột nhiên lao đến đánh con, bọn con mới bắt đầu đánh nhau."
"Nghe đi, các người nghe đi! Rốt cuộc là ai gây chuyện tranh chấp trước?" Cao Thanh Kỳ càng thêm tin tưởng, vẻ mặt đầy phẫn nộ, giơ tay lên chỉ vào mũi Đường Dạ Khê mà nói: "Con trai tôi được nuông chiều từ bé, ngay cả một sợi tóc tôi cũng không nỡ động đến. Vậy mà con trai cô đánh con trai tôi thành như vậy, nếu hôm nay cô không cho tôi một lời giải thích, tôi sẽ cho cô biết tay!"
“Cậu ta nói dối!” Đường Tiểu Thứ hất tay Hứa Liên Kiều ra, nhào vào trong vòng tay Đường Dạ Khê, ôm eo cô, vùi mặt vào trong lòng cô: “Mẹ, cậu ta nói dối! Là cậu ta mắng con và anh trai trước! Bọn họ mắng con và anh trai là con hoang, nói bọn con là con ngoài giá thú, là đồ bẩn thỉu, còn nói bố nhất định không thích bọn con..."
Đường Tiểu Thứ càng nói càng ấm ức. Cậu nâng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn về phía Đường Dạ Khê: "Mẹ, bọn họ đã nói dối. Tiểu Thứ và anh trai không phải con hoang, cũng không phải là con ngoài giá thú. Tiểu Sơ và Tiểu Thứ là bảo bối của bố và mẹ, là kết tinh tình yêu của bố và mẹ..."
Nói xong, đôi mắt cậu bé đỏ hoe, nước mắt chảy dài, giọng nói nghẹn ngào nhưng vẫn kiên quyết nói: "Bố thích Tiểu Thứ và anh trai, bố sẽ không phải không cần Tiểu Thứ và anh trai. Tiểu Thứ và anh trai không phải đồ bẩn thỉu, không phải nỗi sỉ nhục của bố..."
Nhìn thấy con trai mình bị thương, sống mũi Đường Dạ Khê đau nhức, vô cùng muốn khóc, nhưng cô cảm thấy khóc ra thì quá xấu hổ nên đành cố gắng chịu đựng.
Nhưng giờ phút này, cô không thể nhịn được nữa, trong phút chốc nước mắt chảy dài trên mặt.
Cô có lỗi với con trai.
Khi ở nước W, luôn có một số người hơi lắm mồm nói mấy thứ nhảm nhí trước mặt hai đứa trẻ.
Lúc bọn trẻ không nhịn được mà hỏi cô rằng bố của chúng đang ở đâu, cô đã tìm đủ mọi lý do để dỗ dành chúng.
Các con vô cùng hiểu chuyện, hễ nhắc đến bố là mẹ liền buồn rầu, sau đó bọn trẻ không tiếp tục nhắc đến nữa.
Nghe thấy những lời đàm tiếu bên ngoài, khi về nhà cũng không nói với cô.
Nếu không phải vì đứa nhỏ đó quá đáng, nói dối trước mặt nhiều người như vậy, oan uổng cho hai đứa nhỏ, con trai cô nhất định sẽ không nói ra.
Bị người khác mắng là con hoang, con ngoài giá thú, đồ bẩn thỉu, các con cũng không muốn nói với cô, sợ cô buồn.
Vừa nghĩ như vậy, lòng cô đau thắt lại, đồng thời cũng kéo luôn Đường Tiểu Sơ vào lòng, ôm chặt hai đứa con, nghẹn ngào nói: “Cục cưng, chúng ta đừng nghe những kẻ độc miệng nói những lời vu khống ác ý với các con. Các con không phải con hoang, không phải con ngoài giá thú. Mẹ là vợ của bố con, các con là đứa con trong giá thú của bố mẹ. Cả nhà bốn người chúng ta là người một nhà đường đường chính chính, quang minh chính đại. Về sau có ai lại mắng chửi các con nữa, các con cứ về nhà nói cho mẹ biết, mẹ giúp các con xé nát miệng của bọn họ!"
"Mẹ các con nói rất đúng." Hứa Liên Kiều nổi giận đùng đùng nói: "Lần sau nếu ai nói những lời như thế này, các con cứ đánh không thương tiếc. Giống như mẹ các con đã nói vậy, xé nát miệng của bọn họ!"
Nếu không phải bởi vì ba đứa nhỏ kia còn quá nhỏ, bây giờ Hứa Liên Kiều thật sự muốn xông tới, xé nát mồm bọn chúng!
Con nít còn nhỏ không hiểu chuyện, một người lớn như cô ấy đương nhiên không thể chấp nhặt với bọn chúng.
Nhưng mà, không thể chấp nhặt với con nít, không phải còn có người lớn ở đây à?
Cô ấy lạnh lùng nhìn Cao Thanh Kỳ: "Cô có nghe thấy không? Con trai cô mắng đứa trẻ nhà chúng tôi là con hoang, đừng nói là bị đánh sưng mặt, cho dù bị rút răng cũng đáng đời!"
Cao Thanh Kỳ không kìm được sắc mặt, mạnh miệng nói: "Con nhà các cô nói con trai tôi mắng bọn nó thì là thật hả? Tôi còn nói bọn nó nói dối đó thì sao!"
"Con không nói dối! Tiểu Thứ là một cậu bé ngoan, Tiểu Thứ không nói dối!" Đường Tiểu Thứ vòng tay qua eo Đường Dạ Khê, quay mặt lại nhìn Cao Thanh Kỳ: "Tôn Tĩnh Hàng đúng là mắng bọn con đó, rất nhiều bạn học trong lớp đều nghe được! Không tin thì chúng ta đi hỏi các bạn trong lớp đi, các bạn có thể làm chứng cho con, cậu ta đúng là đã mắng con và anh trai!"
Cậu lại nhìn về phía Tôn Tĩnh Hàng: "Cậu dám làm mà không dám nhận, cậu là đồ nhát gan, tôi khinh thường cậu!"
Con trai tám chín tuổi là độ tuổi không muốn bị người ta coi thường nhất, Tôn Tĩnh Hàng nhất thời quên lời nói dối, lớn tiếng quát Đường Tiểu Thứ: "Đúng, tao chửi mày đó, vậy thì sao? Người tao chửi chính là mày đó! Mày là đồ con hoang, đồ con riêng! Tao nghe mẹ tao nói rằng mẹ mày không biết xấu hổ, chưa kết hôn với bố mày đã sinh con bố mày! Mẹ tao còn nói..."
“Con nói bậy bạ gì đó?” Cao Thanh Kỳ vội vàng che miệng của cậu ta.
Tôn Tĩnh Hàng gỡ tay cô ta ra, hét lớn: "Con không nói bậy, con chính tai nghe thấy, đúng là mẹ nói như vậy!"
Cao Thanh Kỳ chột dạ mà vỗ Tôn Tĩnh Hàng hai cái: "Không được nói bậy, nói bậy nữa thì tao sẽ đưa mày đến cô nhi viện!"
“Con không nói bậy!” Tôn Tĩnh Hàng tức đến giậm chân: “Rõ ràng chính là mẹ nói, tại sao mẹ lại không thừa nhận?"
"Ồ." Hứa Liên Kiều cười lạnh nhìn Cao Thanh Kỳ: "Tôi cũng muốn biết, nếu chính là cô nói thì tại sao cô lại không thừa nhận?"
Cao Thanh Kỳ bị ánh mắt giễu cợt của Hứa Liên Kiều khơi dậy cơn tức, đẩy Tôn Tĩnh Hàng ra sau lưng, ngạo nghễ nâng cằm lên: "Đúng, là tôi nói đó! Sao nào? Tôi nói sai sao?"
Cô ta nhìn Đường Dạ Khê: "Cô vuốt lương tâm của chính cô mà nói đi, con trai cô không phải là con hoang ư? Không phải là con ngoài giá thú sao? Không phải được sinh hạ lúc cô và Cố Thời Mộ còn chưa kết hôn à?"
Đường Dạ Khê mở miệng định nói thì chợt giọng nói của Cố Thời Mộ vang lên sau lưng cô: "Con trai tôi chào đời như thế nào, chỉ bằng cô mà cũng xứng hỏi ư?"
Đường Tiểu Thứ nghe thấy giọng nói của Cố Thời Mộ thì nhất thời hai mắt sáng lên, thăm dò quay đầu nhìn về phía sau Đường Dạ Khê, mừng rỡ kinh ngạc thốt lên: "Bố!"
Cậu bé buông bàn tay đang ôm eo Đường Dạ Khê rồi chạy về phía Cố Thời Mộ, đâm sầm vào trong lòng của Cố Thời Mộ như một khẩu đạn pháo nhỏ: "Bố! Bố!"
Giọng nói phấn khích của cậu bé run lên, hai cánh tay nhỏ bé ôm chặt lấy Cố Thời Mộ.
Cố Thời Mộ ngồi xổm xuống, nhìn chằm chằm vào cục u trên trán một lúc, sau đó lại sờ tay chân của cậu rồi kiểm tra toàn bộ trên dưới cơ thể của cậu một lần.
Dù không thấy có gì bất thường ngoại trừ cục u trên trán, nhưng anh vẫn lo lắng hỏi: "Con trai, ngoài trán có chỗ nào khó chịu không?"
"Dạ không có." Đường Tiểu Thứ lắc đầu, quay đầu chỉ Đường Tiểu Sơ: "Anh trai có. Anh trai bảo vệ con, ba người họ đánh anh trai, nắm đấm đánh vào trên người anh trai. Bốp bốp bốp, anh trai đau lắm đau lắm!"
Cố Thời Mộ nhìn về phía Đường Tiểu Sơ.
Đường Tiểu Sơ lắc đầu: "Con không đau."
Cố Thời Mộ đứng dậy, nắm tay Đường Tiểu Thứ đi tới bên cạnh Đường Tiểu Sơ, lại ngồi xổm xuống, cẩn thận kiểm tra Đường Tiểu Sơ từ trên xuống dưới một lần.
Sau khi xác nhận hai đứa trẻ không bị thương gân động cốt, anh ôm hai đứa trẻ vào lòng, ngước mắt lên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng bắn về phía Cao Thanh Kỳ.