Sự chú ý của Đường Dạ Khê lập tức bị con trai mình hấp dẫn: "Chuyện gì vậy, Tiểu Sơ?"
"Mẹ, con có một người bạn vì giúp con đánh nhau với bọn Tôn Tĩnh Hàng mà bị bọn Tôn Tĩnh Hàng đánh. Nhưng cậu ấy không bị thương, giáo viên không dẫn cậu ấy đến phòng y tế." Đường Tiểu Sơ thương lượng với Đường Dạ Khê: " Chúng ta có thể dẫn cậu ấy về nhà không? Con muốn cảm ơn cậu ấy."
"Đương nhiên có thể." Không đợi Đường Dạ Khê nói chuyện, Cố Thời Mộ đã nói: "Cậu ấy tên gì? Bố cho người đi đón."
“Con tự đi!” Đường Tiểu Sơ đẩy Cố Thu Vũ với khuôn mặt nhỏ nhắn nghiêm nghị: “Làm ơn thả em xuống.”
Cố Thu Vũ thấy Đường Tiểu Sơ thật sự không thích để mình ẵm, đành phải tiếc nuối thả cậu xuống.
“Con đi đón cậu ấy!” Đường Tiểu Sơ chạy về phía tòa nhà dạy học.
“Con cũng đi!” Đường Tiểu Thứ sốt ruột nói với Cố Thời Mộ: “Bố, con cũng muốn đi!"
“Được rồi, đi thôi!” Cố Thời Mộ không nói hai lời, ôm Đường Tiểu Thứ đuổi theo Đường Tiểu Sơ.
Đường Dạ Khê không còn lòng dạ nào để ý tới Cao Thanh Kỳ, cũng đuổi theo Đường Tiểu Sơ, hét lên với Đường Tiểu Sơ: "Tiểu Sơ, chạy chậm một chút, cẩn thận té ngã."
"Mợ Cố, cô đừng đi! Cô hãy nghe tôi nói đã!" Cao Thanh Kỳ lo lắng đổ mồ hôi đầy đầu, muốn đuổi theo Đường Dạ Khê, nhưng lại bị vệ sĩ của nhà họ Cố ngăn lại.
Cô ta bị vệ sĩ của nhà họ Cố chặn lại không thể di chuyển được, trong lòng có cảm giác hốt hoảng vì tai họa sắp xảy ra, liều lĩnh hô to với Đường Dạ Khê: "Mợ Cố, van xin cô, tha thứ cho tôi đi. Chỉ là trẻ con cãi nhau thôi, không có chuyện gì lớn đâu, van xin cô đừng quá coi trọng, van xin cô đó..."
Đường Dạ Khê nghe thấy tiếng hét của cô ta, nhưng không quay đầu lại.
Tất cả những gì cô quan tâm bây giờ là con trai của mình.
Đường Tiểu Sơ chạy trở lại phòng học, chạy đến trước mặt một cậu bé, nói với cậu bé đó: "Hạ Lăng Tự, không phải cậu muốn về nhà sao? Cậu đi cùng tớ đi, mẹ tớ có thể giúp cậu về nhà."
Cậu bé chỉ do dự một lúc rồi đứng lên: "Cảm ơn cậu."
"Không có gì." Đường Tiểu Sơ nhìn cậu bé, nghiêm túc nói: "Cậu giúp tớ và em trai, tớ cũng muốn giúp cậu!"
“Còn có tớ, còn có tớ nữa!” Đường Tiểu Thứ ở phía sau mạnh mẽ vẫy vẫy cánh tay nhỏ bé về phía Hạ Lăng Tự.
Đường Tiểu Sơ quay đầu lại, cau mày nhìn cậu bé: "Không nên cho bố ẵm!"
Đường Tiểu Thứ nhìn cậu, lại nhìn Cố Thời Mộ, lưu luyến vòng tay qua cổ Cố Thời Mộ, dán khuôn mặt nhỏ của mình lên má Cố Thời Mộ, nhẹ nhàng nói: "Nhưng em thích cho bố ẵm..."
Cậu bé muốn nghe lời anh trai nói, nhưng cậu không nỡ để bố thả cậu xuống dưới.
Vậy phải làm sao bây giờ chứ?
Cậu nhướng mày lên, trên khuôn mặt thanh tú xinh đẹp tràn đầy vẻ rối rắm.
Toàn bộ trái tim của Cố Thời Mộ đã bị cậu bé làm cho tan chảy rồi.
Anh hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của Đường Tiểu Thứ: "Không sao đâu, Tiểu Thứ của chúng ta còn nhỏ mà, có thể để cho bố ẵm mà."
“Bố!” Đường Tiểu Thứ lập tức vui mừng, ôm cổ Cố Thời Mộ, cọ cọ vào hõm vai Cố Thời Mộ mà làm nũng.
Cố Thời Mộ cảm thấy con trai anh chính là một chú mèo con nhỏ mềm mại và dễ thương. Ôm cậu bé vào lòng, mềm mại, còn mang theo mùi thơm sữa ngọt ngào, khiến trái tim anh cũng mềm nhũn đến tan chảy.
Anh ôm chặt cơ thể bé bỏng thơm thơm mềm mềm trong lòng, không nỡ buông tay.
Các học sinh trong lớp cũng tò mò nhìn bọn họ.
Có mấy đứa thích nói chuyện rầm rĩ, không khỏi thì thào: "Tôn Tĩnh Hàng nói dối! Bố của Cố Thừa Khuyết và Cố Thừa Giác đối xử với bọn họ rất tốt mà. Bố tớ cũng không tốt với tớ như vậy đâu. Bố chỉ biết la tớ thôi!"
"Đúng vậy, hơn nữa bố của Cố Thừa Khuyết và Cố Thừa Giác thật trẻ, thật đẹp trai!"
"Đó là bố của Cố Thừa Khuyết và Cố Thừa Giác sao? Có lẽ không phải đâu?"
"Cậu bị điếc à? Cậu không nghe thấy Cố Thừa Giác gọi bố à?"
"Cậu mới điếc á!"
Tiếng xì xào của đám trẻ nhỏ càng lúc càng lớn, vo ve như hàng trăm con ruồi.
Cố Thời Mộ ôm cậu con trai nhỏ, nhìn lại cậu học sinh nghi ngờ thân phận anh: "Tôi là bố của Cố Thừa Khuyết và Cố Thừa Giác."
Khuôn mặt cậu học sinh kia nhất thời đỏ bừng, cúi đầu, hận không thể giấu mặt xuống gầm bàn.
Tất nhiên Cố Thời Mộ sẽ không so đo gì với một đứa trẻ cả.
Anh chỉ muốn những đứa trẻ này biết rằng con anh không phải là con hoang, con ngoài giá thú, mà con anh là máu thịt của anh, là nối dõi huyết mạch của anh, là trách nhiệm của anh.
Anh nhìn về phía Hạ Lăng Tự, ôn hòa nói: "Cảm ơn cháu đã giúp con trai chú. Hoan nghênh cháu đến nhà bọn chú làm khách."
Hạ Lăng Tự lễ phép nói lời cảm ơn với anh: "Cảm ơn chú."
Đường Tiểu Thứ vòng tay ôm cổ Cố Thời Mộ, đã quên mất chuyện mình bị Tôn Tĩnh Hàng mắng, vui vẻ nói với Hạ Lăng Tự: "Nhà chúng tớ rất xinh đẹp, cơm mẹ tớ làm vô cùng vô cùng ngon, chúng tớ mời cậu ăn cơm!"
Cố Thời Mộ mỉm cười sờ lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu: "Bé cưng nhà chú nói đúng, chúng ta mời bạn Hạ Lăng Tự ăn cơm."
Các bạn trong lớp đều nhìn đoàn người Cố Thời Mộ, giờ này khắc này tất cả đều nhất trí cho rằng Tôn Tĩnh Hàng đang nói dối. Bố của Cố Thừa Khuyết và Cố Thừa Giác thoạt nhìn rất yêu thương họ, chẳng giống như Tôn Tĩnh Hàng nói là tương lai sẽ để bọn họ làm nô lệ, thậm chí không cần bọn họ.
Khó trách Cố Thừa Khuyết và Cố Thừa Giác lại đánh nhau với cậu ta, cậu ta là kẻ lừa gạt nói dối!
Sau khi Cố Thời Mộ giúp các con trai của mình chứng minh những gì Tôn Tĩnh Hàng mắng con trai mình đều là lời nói dối thì dẫn Hạ Lăng Tự rời đi.
Trên xe, Đường Tiểu Sơ hỏi Đường Dạ Khê: "Mẹ, mẹ có thể giúp bạn học của con về nhà không?"
“Giúp bạn học con về nhà?” Đường Dạ Khê liếc nhìn Hạ Lăng Tự một cái, khó hiểu hỏi: “Nhà của bạn học con rất xa ư?"
“Dạ, rất xa rất xa!” Đường Tiểu Sơ nói: “Ở trong núi.”
“Con biết, con biết!” Mặc dù đã lên xe nhưng Đường Tiểu Thứ vẫn dựa trong lòng Cố Thời Mộ như trước. Cậu bé giơ cánh tay nhỏ bé lên, giành trả lời: "Nhà của Hạ Lăng Tự ở trong ngọn núi rất xa rất xa. Hạ Lăng Tự muốn về nhà, nhưng cậu ấy không có tiền, cho nên không thể quay về."
Đường Dạ Khê nghe mà hoang mang hơn: "Nếu nhà ở nơi rất xa thì tại sao lại cùng đi học với các con chứ?"
"Bố cháu đưa cháu đi." Hạ Lăng Tự giải thích: "Nhà ở đây là nhà của bố và mẹ kế cháu, nhà trên núi là nhà của bà nội cháu. Nhà của bà nội cháu mới là nhà của cháu, cháu muốn về nhà."
Nghe thấy từ "mẹ kế", Đường Dạ Khê trong giây lát đã nhận ra điều gì đó: "Mẹ kế cháu đối xử tệ với cháu sao?"
"Dạ." Hạ Lăng Tự gật đầu: "Bà ấy mắng cháu, còn đánh cháu."
Đường Dạ Khê cau mày: "Bố cháu đâu? Bố cháu mặc kệ sao?"
“Bố cháu bận công việc, rất lâu mới có thể về nhà một lần.” Hạ Lăng Tự nói.
“Vậy khi ông ấy trở về nhà thì sao?” Đường Dạ Khê nói: “Cháu có nói cho ông ấy biết là mẹ kế cháu đánh cháu không?"
"Có nói, bố không tin." Hạ Lăng Tự nói: "Trên người cháu không có bị thương."
Đường Dạ Khê không biết phải nói gì.
Hạ Lăng Tự mím môi, ngẩng đầu nhìn Đường Dạ Khê, đôi mắt đen như mực, trong mắt hiện lên ánh sáng lạnh, giống như suối nước trong lạnh như băng: "Cô à, xin cô đưa cháu về nhà. Chờ sau khi cháu lớn lên, cháu nhất định báo đáp cô!"
Cậu bé trông không quá sáu, bảy tuổi, nhưng vẻ mặt và giọng điệu của cậu bé lại hoàn toàn trưởng thành và điềm tĩnh không phù hợp với tuổi.
Cậu bé yên lặng nhìn Đường Dạ Khê, trong mắt đầy vẻ nghiêm túc, khiến người ta cảm thấy những lời này là kết quả của việc cậu bé đã cân nhắc rất kỹ càng.
"Mẹ, khi Tôn Tĩnh Hàng, Dương Sĩ Diên và Cao Quảng Trạch đánh con và em trai, Hạ Lăng Tự đã giúp con và em trai." Đường Tiểu Sơ nhìn Đường Dạ Khê hỏi: "Mẹ, làm người phải tri ân báo đáp. Vậy chúng ta cũng giúp Hạ Lăng Tự, được không?"