“Ông cụ Tôn bắt bố mẹ Tôn Tĩnh Hàng ly hôn ư?” Đường Dạ Khê nhíu mày: “Tại sao?”
“Tự cắt đuôi để sống sót.” Đường Cẩm Tiêu thản nhiên nói: “Nếu người đắc tội với nhà họ Cố là mẹ con Tôn Tĩnh Hàng thì chỉ cần đuổi mẹ con họ ra khỏi nhà họ Tôn, vạch rõ ranh giới với họ thì có thể bảo vệ được nhà họ Tôn rồi.”
“Ồ… Em biết rồi.” Đường Dạ Khê gật đầu: “Anh cả, em không ngờ nhà họ Tôn lại làm như vậy… Em cũng không muốn nhìn thấy bố mẹ Tôn Tĩnh Hàng ly hôn, nhưng chuyện này là do Cố Thời Mộ xử lý, anh ấy làm việc này vì hai đứa con trai, cũng đã hao tâm tổn trí lắm nên em không thể khoa tay múa chân trước mặt anh ấy được. Em chỉ có thể khuyên anh ấy, còn những chuyện khác em cũng đành bó tay thôi.”
“Đương nhiên là anh hiểu.” Đường Cẩm Tiêu gật đầu và nói: “Dù Tôn Tĩnh Hàng có phạm sai lầm, nhưng chỉ cần trừng phạt nho nhỏ là đủ rồi, không đến mức chỉ vì bọn trẻ đánh nhau mà khiến cậu ta trở thành một đứa trẻ có bố mẹ ly hôn, em nói đúng chứ?”
“Khê Khê, có khách quý đến đây, sao lại không nói cho anh biết vậy?” Một giọng nói trong trẻo và êm tai vang lên, Cố Thời Mộ bước xuống cầu thang.
Anh giơ tay nhấc chân vô cùng tao nhã, khuôn mặt tuấn tú trong trẻo đẹp như tranh vẽ, uyển chuyển bước từng bước đến bên cạnh Đường Dạ Khê, khoé miệng hơi nhếch lên cười mà như không cười nhìn Đường Cẩm Tiêu: “Là khách quý, còn là khách hiếm nữa. Tổng giám đốc Đường bận rộn như vậy mà cũng nhín chút thời gian đến đây, chắc chắn không có chuyện gì thì không đến tận cửa đâu nhỉ, để tôi đoán xem…”
Anh không để Đường Cẩm Tiêu có cơ hội mở miệng, lập tức nói luôn: “Tổng giám đốc Đường tới vì chuyện nhà họ Tôn phải không?”
Giọng anh tươi cười và rất êm tai, chỉ cần nghe giọng nói ấy là thấy mê ly rồi, có điều… những lời nói này giống như có gai vậy.
Đường Cẩm Tiêu là người lịch sự tao nhã, là người có tính tình tốt nhất trong những người nhà họ Đường, anh ta đứng dậy nhìn Cố Thời Mộ nói: “Đúng vậy, tôi đến đây là vì nhà họ Tôn, mẹ của Tôn Tĩnh Hàng là chị họ của tôi. Sau khi tôi nghe kể lại mọi chuyện thì cảm thấy tuy Tôn Tĩnh Hàng có sai nhưng nếu cứ tiếp tục ồn ào như vậy thì họ sẽ phải chịu mức phạt quá nghiêm khắc, cho nên tôi mới đến đây giúp họ nói chuyện tình cảm, hy vọng cậu Cố có thể nể mặt mà giơ cao đánh khẽ.”
“Chúng ta ngồi xuống nói chuyện đi?” Đường Dạ Khê bảo hai người ngồi xuống, rồi nói với Cố Thời Mộ: “Nhà họ Tôn muốn bố mẹ của Tôn Tĩnh Hàng ly hôn để bảo vệ nhà họ Tôn, nhưng em cảm thấy làm vậy hơi quá…”
Mặc dù Tôn Tĩnh Hàng đã mắng Tiểu Sơ và Tiểu Thứ bằng những lời hết sức khó nghe nhưng như anh trai cô nói, nếu Tôn Tĩnh Hàng chỉ vì chuyện này mà trở thành đứa con của một gia đình đơn thân thì có vẻ bọn họ hơi quá quắt rồi.
“Anh hiểu ý của em, chính vì em quá mềm lòng nên mới bị người ta dắt mũi.” Cố Thời Mộ cười nhạt: “Là nhà họ Tôn muốn bố mẹ của Tôn Tĩnh Hàng ly hôn, không phải chúng ta. Nhà họ Tôn còn không cảm thấy áy náy, sao em lại thấy áy náy chứ?”
Đường Dạ Khê sững sờ.
Hình như…
Hình như là như vậy thì phải…
Từ đầu đến cuối cô không hề bắt bố của Tôn Tĩnh Hàng phải ly hôn với Cao Thanh Kỳ!
Đó là quyết định của người nhà họ Tôn.
Cho nên cô áy náy cái gì chứ?
“Cũng không thể nói vậy.” Đường Cẩm Tiêu nhìn Cố Thời Mộ nói: “Là bởi vì cậu Cố đã ra tay quá mạnh khiến nhà họ Tôn chịu quá nhiều áp lực, ông cụ Tôn vì muốn bảo vệ cả nhà họ Tôn nên mới dùng chiêu cắt đuôi để được sống, muốn dùng cuộc ly hôn của bố mẹ Tôn Tĩnh Hàng đổi lấy sự thông cảm của cậu và Khê Khê. Bởi vì chuyện này là do cậu và Khê Khê dựng lên, chỉ cần cậu Cố lên tiếng tha thứ cho họ thì nhất định ông cụ Tôn cũng không muốn nhìn thấy cháu mình ly hôn, để đứa chắt của mình trở thành con của gia đình đơn thân, ông ta cũng sẽ không còn ép cháu nội, cháu dâu ly hôn nữa.”
“Tổng giám đốc Đường đang nói rõ đầu đuôi ngọn nguồn với tôi phải không?” Cố Thời Mộ gật đầu: “Được, vậy chúng ta sẽ nói rõ mọi chuyện. Xin hỏi tổng giám đốc Đường, tại sao Tôn Tĩnh Hàng lại mắng con trai tôi là đồ con hoang?”
Đường Cẩm Tiêu sững người một lúc, rất khó để mở miệng nhưng đành phải trả lời: “Trẻ con không hiểu chuyện nên chắc chắn đã nghe người lớn nói.”
“Đúng.” Cố Thời Mộ gật đầu nói: “Tôn Tĩnh Hàng đã tự nhận những lời đó đều là do cậu ta nghe Cao Thanh Kỳ nói. Không những thế, Cao Thanh Kỳ còn mắng con tôi bằng những lời lẽ cực kỳ khó nghe, tổng giám đốc Đường có muốn nghe không?”
Đường Cẩm Tiêu rất xấu hổ: “Không cần, đó chắc chắn là lỗi của Cao Thanh Kỳ. Tôi sẵn lòng dẫn họ đến trước mặt Khê Khê và bọn trẻ để nhận lỗi.”
“Bây giờ vẫn còn quá sớm để nói về chuyện này.” Cố Thời Mộ khoát tay: “Chẳng phải tổng giám đốc Đường muốn nói rõ ngọn ngành với tôi sao? Chúng ta hãy nói rõ mọi chuyện trước đã! Những lời Tôn Tĩnh Hàng đã mắng con trai tôi là do nghe Cao Thanh Kỳ nói, vậy những lời Cao Thanh Kỳ đã mắng con tôi là do nghe ai nói đây?”
Đường Cẩm Tiêu tái mặt.
Nghe ai nói đây?
Còn có thể là ai được chứ?
Chắc chắn là đã nghe Đường Cẩm Y nói rồi!
Đường Cẩm Y... cô ta đúng là!
“Nhìn vẻ mặt của tổng giám Đường, có lẽ anh đã biết ai là người nói những lời đó với Cao Thanh Kỳ.” Cố Thời Mộ khẽ cười: “Tổng giám đốc Đường muốn lý luận ngọn nguồn với tôi, bây giờ ngọn nguồn đã được tìm ra. Tổng giám đốc Đường đã nói trẻ con vô tội, không đành lòng nhìn một đứa trẻ mới có mấy tuổi chỉ vì một chuyện nhỏ mà trả giá quá đau đớn như thế, tôi đồng ý. Tôi sẵn sàng buông tha cho nhà họ Tôn và chấp nhận lời xin lỗi của mẹ con Cao Thanh Kỳ, nhưng tổng giám đốc Đường, anh nói xem có phải ngọn nguồn này cũng cần phải được xử lý hay không đây?”
Sắc mặt của Đường Cẩm Tiêu càng thêm tái nhợt.
Từ nhỏ đến giờ anh ta chưa từng lúng túng như thế.
Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ là vì cứu anh ta mà mới được sinh ra, thế mà em gái ruột của anh ta lại nhục mạ sau lưng họ là đồ con hoang, thậm chí còn mắng mỏ những lời rất khó nghe.
Còn anh ta, từ trước tới giờ đều nuôi dưỡng cung phụng cô ta hết mức, còn cử vệ sĩ, người giúp việc đi theo hầu hạ cô ta…
Làm sao anh ta có thể xứng với Đường Dạ Khê và hai đứa con trai của cô được chứ?
“Thứ cho tôi nói thẳng, nhiều người nói tổng giám đốc Đường là người lịch sự tao nhã, quân tử như lan, trong sáng hoàn mỹ như bạch ngọc, nhưng tôi lại cho rằng da mặt của tổng giám đốc Đường rất dày.” Cố Thời Mộ hơi nhếch miệng, ánh mắt lạnh nhạt khiến người ta cảm thấy giọng nói thật mỉa mai: “Khê Khê từng ở nhà mấy người bị hai mẹ con Hình Bội Trân đánh đập mình đầy thương tích, vì cứu tính mạng của anh mà đã bị cưỡng bức mang thai trước khi cưới, sinh hạ hai đứa con… Tôi biết ơn Khê Khê đã sinh ra Tiểu Sơ và Tiểu Thứ cho tôi, nhưng hễ nghĩ đến một người chưa từng kết hôn, bên cạnh lại chẳng có ai thật lòng yêu thương và giúp đỡ mà phải một mình nuôi nấng hai đứa con trong sự bẽ bàng và đau đớn, cô ấy đã trải qua những ngày tháng đó như thế nào thì đã thấy thật khó khăn gian khổ. Thế mà mấy người lại cảm thấy đó là những điều hết sức bình thường mà cô ấy đáng phải bị như vậy.”
“Không, tôi không có!” Đường Cẩm Tiêu kích động đáp lại: “Tôi luôn biết ơn Khê Khê, tôi cũng cảm thấy xấu hổ với Tiểu Sơ và Tiểu Thứ. Tôi đã cố gắng hết sức để chăm sóc và đền bù cho họ…”
“Thật sao?” Cố Thời Mộ nhướng mày nhìn anh, lạnh nhạt nói: “Cái mà anh gọi là chăm sóc đền bù cho họ là nuôi dưỡng cung phụng cho đám người đã từng ngược đãi hành hạ Khê Khê đến chết đi sống lại đó à?”
Anh lắc đầu cười nhạo: “Tổng giám đốc Đường, xin lỗi cho tôi nói thẳng, sự đền bù này của anh đúng là trong sạch thoát tục, không phải chuyện mà một người phàm tục như tôi có thể hiểu được.”
“Nếu không thì sao?” Cảm xúc của Đường Cẩm Tiêu rất kích động, trước giờ anh ta luôn dịu dàng mềm mỏng, nói năng nhẹ nhàng chứ hiếm khi cao giọng: “Cô ấy là em gái ruột của tôi! Chẳng lẽ tôi lại không quan tâm đến sống chết của nó mà để nó tự sinh tự diệt ư?”
“Đúng, cô ta là em gái ruột của anh, anh lo cho cô ta cũng không có gì đáng trách. Nhưng nếu anh muốn chăm lo cho cô ta thì phiền anh dạy dỗ cho đàng hoàng tử tế, hãy dạy cô ta cái gì đúng, cái gì sai, ai là kẻ hại người và ai là kẻ vô tội chứ đừng để cô ta nói xấu sau lưng hãm hại vợ con tôi.” Giọng nói của Cố Thời Mộ không cao nhưng lại rất có khí phách, anh nhìn Đường Cẩm Tiêu không chớp mắt và hỏi từng chữ: “Tổng giám đốc Đường, yêu cầu này của tôi không quá đáng chứ?”