Mãi cho đến khi xe của Đường Cẩm Tiêu đi xa, vệ sĩ của Đường Cẩm Tiêu mới buông Đường Cẩm Y ra, sau đó lên xe rời đi.
Chớp mắt, trong sân chỉ còn lại Đường Cẩm Y.
Đường Cẩm Y vừa giận vừa sợ, hai chân mềm nhũn ngồi phịch xuống đất.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ rằng Đường Cẩm Tiêu sẽ đưa ra quyết định như vậy.
Từ nhỏ đến lớn, Đường Cẩm Tiêu luôn răm rắp nghe lời cô ta và rất yêu thương cô ta.
Cô ta không thể tin rằng Đường Cẩm Tiêu lại sẵn sàng ép buộc cô ta đến mức này.
Cô ta là em gái duy nhất của Đường Cẩm Tiêu, làm sao anh ta lại có thể đối xử với cô ta như thế này?
Rõ ràng bọn họ là đều con của bố, vậy tại sao Đường Cẩm Tiêu và Đường Cẩm Địch lại có thể thừa kế tài sản, trở thành cậu chủ, mà cô ta lại phải cay đắng rời xa quê hương ra nước ngoài du học?
Cô ta không cần!
Cô ta hận vô cùng!
Hận bố, hận anh cả và anh hai không quan tâm đến tình cảm gia đình, trái tim lạnh như sắt đá.
Nhưng trong thâm tâm cô ta cũng hiểu rõ dù có hận anh cả và anh hai đến đâu thì cô ta cũng không thể làm gì được hai người anh của mình.
Anh cả và anh hai của cô ta đều có tiền, có vệ sĩ, nhưng cô ta không có gì cả.
Trước đây sự tồn tại của Đường Cẩm Tiêu và Đường Cẩm Địch là niềm tự hào của cô ta.
Cô ta có hai người anh trai vĩ đại yêu thương cô ta hết mực, đó là sức mạnh và niềm tự hào của cô ta.
Nhưng bây giờ...
Chợt một ý tưởng điên rồ xuất hiện trong đầu cô ta... Nếu Đường Cẩm Tiêu và Đường Cẩm Địch đều chết thì tốt biết bao?
Nếu cả Đường Cẩm Tiêu và Đường Cẩm Địch đều chết, cô ta sẽ là con gái duy nhất của bố.
Nếu cô ta trở thành con gái duy nhất của bố, cô ta có thể thừa kế tất cả tài sản của ông ta và chắc chắn ông ta sẽ không thể không thừa nhận cô ta.
Tuy nhiên, cô ta chỉ có thể tưởng tượng mà thôi.
Cả hai anh trai của cô ta đều đang sống khỏe mạnh, cô ta không thể nào khiến bọn họ chết được.
Từ một cô chủ yêu kiều được cưng chiều hết mực của nhà họ Đường đi đến ngày hôm nay, cô ta thật không cam tâm.
Là Cao Thanh Kỳ!
Tất cả đều là Cao Thanh Kỳ hại cô ta!
Nếu không phải Cao Thanh Kỳ chọc tức Đường Dạ Khê, anh cả của cô ta sẽ không tức giận và sẽ không đuổi cô ta ra nước ngoài.
Cô ta trút hết sự tức giận lên Cao Thanh Kỳ, coi Cao Thanh Kỳ là thủ phạm đã hại cô ta, hận đến mức ánh mắt đỏ rực và răng cắn chặt vào nhau nghe trèo trẹo.
Cô ta đột ngột đứng dậy lao vào xe, lái xe xông ra khỏi sân như một kẻ điên.
Chiếc xe phi như bay chạy về phía nhà họ Tôn.
Lúc này trong đầu cô ta chỉ có một suy nghĩ... Cô ta sắp bị anh cả của mình đuổi ra nước ngoài chịu khổ, Cao Thanh Kỳ, kẻ đã hại cô ta đến nông nỗi này cũng đừng hòng sống sung sướng.
Vì Cao Thanh Kỳ, cô ta đã bị anh cả của mình ghét bỏ, không có lý do gì mà cô ta sắp phải nhận hình phạt nghiêm khắc, trong khi Cao Thanh Kỳ vẫn ung dung mà làm mợ chủ của nhà họ Tôn được.
Chính Cao Thanh Kỳ đã hại cô ta thành như bây giờ, cô ta sống chẳng sung sướng gì thì Cao Thanh Kỳ cũng đừng hòng sống tốt, cô ta tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con nhỏ khốn nạn kia.
Cô ta sợ Đường Cẩm Tiêu và Đường Cẩm Địch nên không thể làm gì được hai người họ, nhưng cô ta không hề coi Cao Thanh Kỳ ra gì.
Dù hai người là chị em họ nhưng khi hai người ở cạnh nhau thì Cao Thanh Kỳ luôn tâng bốc nịnh hót cô ta.
Trong lòng cô ta, Cao Thanh Kỳ chỉ là một tên đầy tớ hèn hạ, phủ phục trên mặt đất để mặc cô ta đánh mắng.
Bây giờ, trong lòng cô ta tràn ngập lửa giận không còn nơi nào để trút ra, cô ta không dám đến gặp Đường Cẩm Tiêu và Đường Cẩm Địch để trút giận, cho nên tất cả đều đổ dồn về phía Cao Thanh Kỳ.
Khi đến nhà họ Tôn, vừa nhìn thấy Cao Thanh Kỳ, Đường Cẩm Y đã lập tức chạy đến không nói một lời, một tay túm tóc Cao Thanh Kỳ, một tay tát cô ta thật mạnh: “Đồ khốn nạn! Đồ chết tiệt! Tại mày mà anh cả mới nổi giận với tao, tại mày chọc tức Đường Dạ Khê, dựa vào cái gì mà bắt tao đi du học? Đồ chết tiệt này, tại sao mày lại muốn làm hại tao?”
Cao Thanh Kỳ bị đánh bất ngờ không kịp phòng bị đã ăn liên tiếp mấy bạt tai, lúc này cô ta mới giật mình hét lên và vùng vẫy: “Y Y, cô bị sao vậy? Cô điên rồi à? Cô buông tôi ra, buông ra.”
Đường Cẩm Y làm ngơ trước tiếng hét của cô ta.
Cô ta rất tức giận, cô ta cần một nơi để trút hết nỗi bực tức này.
Cô ta hận Đường Cẩm Tiêu, hận nhất là Đường Dạ Khê.
Nếu có thể, cô ta hận không thể giẫm nát Đường Dạ Khê dưới gót chân, khiến cho Đường Dạ Khê vĩnh viễn không thể trở mình.
Nhưng cô ta không dám làm gì Đường Cẩm Tiêu, và cô ta cũng không dám làm gì Đường Dạ Khê đang được Cố Thời Mộ che chở, cho nên trong suy nghĩ của cô ta, Cao Thanh Kỳ là tầng thấp nhất của chuỗi thức ăn, có thể tuỳ ý cho cô ta bắt nạt, tuỳ ý cho cô ta trút giận.
Cô ta như phát điên mà liều mạng đánh Cao Thanh Kỳ tới tấp.
Lúc đầu, Cao Thanh Kỳ kiêng kị Đường Cẩm Y là con gái rượu của nhà họ Đường nên không dám đánh lại, nhưng Đường Cẩm Y vẫn không chuyển biến tốt mà còn đánh mắng cô ta như điên.
Cao Thanh Kỳ bị tát liên tiếp hơn mười cái, miệng chảy đầy máu, cô ta bị tát đến mức nổ đom đóm mắt, dùng hết sức đẩy Đường Cẩm Y ra rồi hét lên: “Đừng đánh nữa, cô điên rồi à?”
“Mày mới là đồ điên, tao phải đánh đồ khốn mày! Ai cho mày hại tao? Tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu, đồ khốn, đồ khốn, đồ khốn kiếp!” Đường Cẩm Y vừa chửi vừa xông tới.
Cao Thanh Kỳ nhìn thấy Đường Cẩm Y vừa mắng vừa xông lên, cô ta phản kháng theo bản năng, giơ chân lên đá vào bụng dưới của Đường Cẩm Y.
Đường Cẩm Y lảo đảo lùi lại vài bước rồi ngã phịch xuống đất.
“Mày dám đánh tao?” Đường Cẩm Y kinh ngạc mở to hai mắt định đứng dậy đánh trả, nhưng lại đột nhiên ôm bụng kêu lên đầy đau đớn.
Một cơn đau như xé lòng đột ngột bùng lên trong bụng cô ta.
Một khi cơn đau này bắt đầu, nó dâng lên như thủy triều, khiến cô ta ôm bụng đau đớn lăn lộn trên mặt đất.
Một dòng máu đỏ tươi từ thân dưới của cô ta chảy ra, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Cao Thanh Kỳ sợ ngây người.
Cô ta hoảng sợ lắc đầu: “Không đâu, không đâu... Không liên quan đến tôi, tôi chỉ mới đạp cô một cái thôi mà…”
Tôn Tĩnh Hàng nghe thấy tiếng động vội chạy ra ngoài thì thấy Đường Cẩm Y người bê bết máu đang nằm lăn lộn trên mặt đất, ôm bụng và hét lên thảm thiết.
Nghe thấy tiếng hét của cô ta, người giúp việc đang trốn trong phòng không dám ló mặt mới lấy hết can đảm chạy ra, run rẩy nói với Cao Thanh Kỳ: “Mợ chủ, chúng ta gọi cấp cứu đi, chảy nhiều máu như vậy sẽ chết đấy.”
Cao Thanh Kỳ sợ hãi gật đầu: “Đúng, gọi xe cấp cứu! Gọi xe cấp cứu!”
Người giúp việc gọi xe cấp cứu, xe cấp cứu nhanh chóng chạy đến rồi đưa Đường Cẩm Y lên xe đến bệnh viện.
Cao Thanh Kỳ hoảng sợ đến mức gọi điện cho chồng khóc lóc kể lại chuyện vừa xảy ra với anh ta: “Em không cố ý, em thực sự không cố ý, em chỉ tự vệ… Em chỉ mới đạp cô ta một cái mà cô ta đã ngã lăn ra đất, chảy rất nhiều máu, em không cố ý đâu, em chỉ tự vệ mà thôi…”
Chồng cô ta vô cùng sợ hãi và suy sụp.
Sau khi xin lỗi nhà họ Cố thì nhà họ Cố đã lan truyền tin tức rằng việc kiểm tra của nhà họ Tôn không liên quan gì đến nhà họ Cố, áp lực của nhà họ Tôn coi như đã giảm mạnh. Tuy rằng sẽ tổn hại nhiều nhưng chắc chắn có thể tai qua nạn khỏi.
Anh ta nghĩ rằng mọi chuyện đã kết thúc, nhưng không ngờ lại xảy ra chuyện này.
Anh ta sợ đến mức trái tin run cầm cập.
Cao Thanh Kỳ phải chịu trách nhiệm vì đã làm tổn thương người ta chỉ là chuyện nhỏ, anh ta sợ cả nhà họ Tôn và Cao Thanh Kỳ sẽ gặp chuyện chẳng lành.
Bây giờ mọi người trong dòng họ đang nhìn anh ta bằng ánh mắt căm phẫn, nếu như dòng họ phải chịu thêm tổn thất vì vợ anh ta thì chắc chắn anh ta sẽ trở thành kẻ tội đồ của dòng họ Tôn.