Đường Cẩm Tiêu vội hỏi: “Là ai?”
Đàn em tâm phúc của anh ta liếc nhìn Đường Cẩm Y, sau đó hạ giọng: “Cậu chủ, tôi dẫn theo người đến…”
Anh ta vẫy tay ra hiệu, một thanh niên cao gầy bị đẩy vào.
Người thanh niên trông còn rất trẻ, nhiều nhất ngoài hai mươi tuổi, ngũ quan tinh xảo như chạm khắc, không hề có khuyết điểm, trông rất nổi bật, nhưng sắc mặt lại xanh mét, thân hình gầy gò, trông có vẻ rất yếu ớt.
Đường Cẩm Tiêu cau mày nhìn người thanh niên một lúc, sau đó hỏi Đường Cẩm Y: “Y Y, cậu ta là con cái của nhà ai?”
Đường Cẩm Y vừa tức giận vừa lo lắng, tim đập thình thịch, cô ta hét lên với người cấp dưới của Đường Cẩm Tiêu: “Ai cho anh dẫn anh ta đến đây? Ai nói đứa bé là con của anh ta? Anh ta chính là vệ sĩ do tôi thuê mà thôi, đứa bé không phải là con của anh ta.”
Đường Cẩm Tiêu cau mày.
“Cậu chủ, đứa bé đúng thật là con của anh ta, hơn nữa…” Anh ta đưa điện thoại di động cho Đường Cẩm Tiêu: “Trên mạng đã lan truyền…”
Đường Cẩm Tiêu cầm điện thoại liếc nhìn, chợt choáng váng đầu óc.
Tin tức về Đường Cẩm Y trên mạng đã được cập nhật.
Trên mạng nói rằng Đường Cẩm Y cậy thế ức hiếp người khác, cưỡng đoạt đàn ông nhà lành, ăn chơi quá đà nên mang thai ngoài ý muốn.
Kết quả là một tai nạn đã xảy ra, không chỉ khiến cô ta bị sẩy thai mà còn bị buộc phải cắt bỏ tử cung, có thể nói ác giả ác báo, kết cục của Đường Cẩm Y ngày hôm nay là báo ứng của cô ta.
Tay Đường Cẩm Tiêu run lên vì tức giận, ném điện thoại đến bên cạnh Đường Cẩm Y và hỏi: “Những gì trên mạng nói đều là sự thật đúng không?”
Đường Cẩm Y cầm điện thoại nhìn, vừa hoảng vừa tức giận hét lên: “Bọn họ nói nhảm! Rõ ràng là anh ta tự nguyện mà.”
“Anh ta tự nguyện? Tự nguyện cái gì?” Đường Cẩm Tiêu mặt mày xanh mét chất vấn: “Chẳng phải em nói anh ta chỉ là vệ sĩ mà em thuê thôi sao?”
Đường Cẩm Tiêu tức giận đến mức tay chân lạnh ngắt, giọng nói cũng thay đổi.
Anh ta vẫn biết Đường Cẩm Y rất cao ngạo, cô ta luôn muốn kết hôn với một gia đình giàu có hơn nhà họ Đường, vì vậy anh ta cho rằng đứa bé trong bụng Đường Cẩm Y là của một cậu chủ nhà giàu có nào đó.
Vì vậy, anh ta đã lên kế hoạch bắt người đàn ông đó phải chịu trách nhiệm, kết hôn với Đường Cẩm Y và để Đường Cẩm Y đạt được ước nguyện của mình.
Dù chuyện này nói ra hơi khó nghe nhưng người đàn ông đó đã khiến em gái anh ta có con thì phải có trách nhiệm với em gái mình.
Có nhà họ Đường làm chỗ dựa cho em gái thì tên đàn ông đó không thể chối cãi được.
Anh ta chưa bao giờ nghĩ rằng đứa trẻ trong bụng Đường Cẩm Y lại là của vệ sĩ bên cạnh cô ta!
Không!
Không phải đâu!
Chắc chắn là đã sai ở đâu đó rồi.
Đường Cẩm Y kiêu căng ngạo mạn, cô ta luôn muốn kết hôn với một người đàn ông giàu có và quyền lực, sao lại có thể quan hệ bừa bãi với một vệ sĩ bên cạnh được chứ.
Chắc chắn là tin đồn mà thôi.
Nghĩ đến đây, vẻ mặt của anh ta hơi dịu đi, trong lòng cũng không rối bời nhiều nữa.
Anh ta nhìn về phía người thanh niên đẹp trai đang bị vệ sĩ của mình giữ chặt: “Cậu nói cậu và Y Y có quan hệ gì?”
Người thanh niên trẻ đẹp cúi đầu, nhưng làn da bọc xương vẫn rất đẹp, ngũ quan tinh xảo như được ngòi bút khéo léo miêu tả, làn da trắng như ngọc.
Anh ta chỉ cúi đầu đứng đó, không nói lời nào, trên người tràn đầy phong độ và sức hút khó tả, giống như một ngôi sao chói lọi, chỉ cần đứng lặng lẽ cũng tự tỏa sáng rực rỡ khiến người ta không thể bỏ qua.
Sau khi nhìn anh ta vài lần nữa, Đường Cẩm Tiêu lại đột nhiên cảm thấy không chắc chắn.
Với làn da này thì chắc chắn một cô gái sẽ thích anh ta mà bằng lòng hiến dâng, lén lút quan hệ để có thai rồi.
Đôi mắt anh ta nheo lại và lớn tiếng quát: “Ngẩng đầu lên! Trả lời câu hỏi của tôi! Cậu có quan hệ gì với em gái tôi? Đứa trẻ trong bụng em gái tôi có liên quan gì đến cậu không?”
Vẻ ngoài xuất chúng của người thanh niên trước mặt khiến anh ta rất bất an.
Có lẽ, đứa con trong bụng em gái anh ta thực sự là của người thanh niên này.
Anh ta đã lừa em gái vì gương mặt ưa nhìn của mình, muốn lợi dụng em gái của Đường Cẩm Tiêu để cá chép vượt long môn, bay lên cành cao thành phượng hoàng.
Mặc dù em gái anh ta thích đàn ông giàu có và quyền lực, nhưng có cô gái trẻ nào lại không thích một người đàn ông có khuôn mặt đẹp trai chứ?
Người đàn ông trước mặt đẹp trai như vậy, cho dù là ngoại hình hay khí chất đều không thua kém các tiểu thịt tươi đình đám nhất làng giải trí.
Một người đàn ông đẹp trai như vậy, nếu mồm mép lại ngọt ngào, có lẽ thật sự đã dụ dỗ được em gái mình yêu anh ta và cho anh ta tất cả!
Nghĩ đến điều này, Đường Cẩm Tiêu vừa tức giận vừa lo lắng.
Tất cả là lỗi của anh ta.
Gần đây anh ta quá bận rộn nên đã để Đường Cẩm Y ở trong biệt uyển, lại bố trí cho người giúp việc và vệ sĩ, nghĩ rằng có người chăm sóc cô ta nên đã lơ là, khiến cô ta bị những kẻ xấu lợi dụng lừa tiền và lừa tình.
Trong lòng anh ta cảm thấy rất hối hận, thấy người thanh niên chỉ cúi đầu không nói thì trong lòng bốc lên lửa giận ngùn ngụt, lớn tiếng nói: “Nếu không nói thì đừng trách tôi không khách sáo!”
Tuy rằng hình tượng bên ngoài của anh ta luôn là một người lịch sự, nho nhã, dịu dàng như ngọc nhưng là người thừa kế đầu tiên của nhà họ Đường, làm sao anh ta không có khí phách được chứ?
Là người thừa kế đầu tiên của một dòng họ quyền quý, anh ta có một loại khí phách và uy nghiêm bẩm sinh, khi anh ta đặt câu hỏi giống như một nhát dao lạnh lẽo đâm vào người thanh niên khiến thân thể gầy gò ấy run rẩy mà kinh hãi ngước lên nhìn Đường Cẩm Tiêu.
“Tôi không biết đưa bé đó có phải là con của tôi hay không…” Người thanh niên khàn khàn giọng, trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
Không biết đứa bé có phải là con của anh ta hay không...
Hàm ý của câu này là giữa anh ta và Đường Cẩm Y thực sự đã xảy ra quan hệ.
Trước mắt Đường Cẩm Tiêu như tối sầm lại.
Anh ta còn định tìm ra bố của đứa bé trong bụng Đường Cẩm Y, khiến người đàn ông đó phải chịu trách nhiệm với cô ta, kết hôn với cô ta.
Nhưng bây giờ...
Nhìn quần áo của người đàn ông trước mặt, trông anh ta không giống một cậu chủ nhà giàu có.
Anh ta tức giận đến mức gần như không nói nên lời: “Sao cậu biết em gái tôi? Cậu và em gái tôi có quan hệ gì?”
Đường Cẩm Tiêu nghi ngờ tên đàn ông này dựa vào khuôn mặt đẹp của mình mà dụ dỗ em gái anh ta, bởi vậy vẫn luôn nhìn người thanh niên bằng ánh mắt sắc bén.
Người đàn ông nắm chặt tay, trầm giọng nói: “Tôi tên là Trần Minh Bạn, là tên đứng đầu bảng của Tuý Dạ…”
Đường Cẩm Tiêu: “...?”
Tên đứng đầu bảng của Tuý Dạ?
Anh ta không biết Tuý Dạ ở đâu, nhưng khi nghe đến từ tên đứng đầu bảng cũng đoán được Tuý Dạ là nơi như thế nào.
Tai anh ta ù đi, choáng váng vì tức giận.
“Đường Cẩm Y!” Anh ta nhìn Đường Cẩm Y với vẻ mặt không tin, tức giận hét lên: “Sao em lại đến những nơi như vậy chứ?”
Trần Minh Bạn liếc nhìn anh ta rồi thờ ơ nói: “Tôi biết mấy người coi thường tôi, nhưng không phải tôi thích đến mấy nơi như vậy... Em trai tôi bệnh nặng, nếu không có tiền chữa trị thì sẽ chết. Tôi vẫn chưa tốt nghiệp đại học, làm việc khác thì được rất ít tiền nên chỉ có thể đến Tuý Dạ bán rẻ tiếng cười, nhưng trước khi gặp em gái anh thì chỉ bán rẻ tiếng cười chứ không bán thân. Sau đó, em gái anh đã cưỡng bức tôi, nếu tôi không bán thân cho cô ta thì cô ta sẽ khiến Tuý Dạ đuổi việc tôi. Em trai tôi cần tiền để chữa bệnh, tôi không thể để mất công việc trong Tuý Dạ được nên mới buộc phải bán mình cho cô ta. Tôi bán mình cho em gái anh là dùng lòng tự trọng để đổi lấy tiền, tôi không hề có lỗi với em gái anh, lại càng không hề có lỗi với anh…”