Đường Dạ Khê cực kỳ bất ngờ nhìn anh ta: “Anh cả, anh đã xin lỗi em rồi.”
Không chỉ một lần mà là rất nhiều lần.
Cô không hiểu, tại sao Đường Cẩm Tiêu lại đột ngột chạy tới đây để xin lỗi cô?
“Không...” Đường Cẩm Tiêu lắc đầu, suy nghĩ sâu tận đáy lòng nhưng lại hơi khó để mở miệng.
Quả thật lúc trước anh ta đã xin lỗi Đường Dạ Khê, nhưng anh ta không áy náy sâu đậm như ngày hôm nay.
Anh ta cũng không biết mình bị gì nữa...
Anh ta cảm thấy... rất thất bại.
Anh ta muốn làm một người hoàn hảo có tình có nghĩa, nhưng trên thực tế, chuyện anh ta làm lại đang nối giáo cho giặc.
“Anh cả, anh sao thế? Trông tâm trạng anh có vẻ rất bất ổn, đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đường Dạ Khê ân cần hỏi.
Đường Cẩm Tiêu lắc đầu, lời nói đã tới bên miệng nhưng lại không thốt ra được.
“Anh cả, chúng ta vào nhà nói chuyện đi.” Đường Dạ Khê dẫn Đường Cẩm Tiêu đi vào phòng khách, rồi đích thân pha trà cho Đường Cẩm Tiêu.
Đường Cẩm Tiêu không thích uống cà phê, mà chỉ thích uống trà, hơn nữa còn thích nhất là trà xanh.
Cô cố ý chọn hộp trà xanh tốt nhất, rồi tự tay pha trà, trà thơm nức mũi.
Đường Cẩm Tiêu thấy cô không dò hỏi mình, mà chỉ lo pha một ấm trà xanh cho mình thì trong lòng càng khó chịu hơn.
Anh ta che chở bảo bọc Đường Cẩm Y, nhưng chưa chắc gì Đường Cẩm Y đã biết anh ta thích gì và không thích gì.
Anh ta chỉ tốn một phần mười tâm tư về Đường Cẩm Y lên người Đường Dạ Khê, nhưng Đường Dạ Khê lại biết rất rõ anh ta thích và ghét cái gì.
Anh ta... có lỗi với Đường Dạ Khê.
“Anh cả, rốt cuộc đã làm sao vậy?” Đường Dạ Khê ân cần nhìn anh ta nói: “Sắc mặt anh xấu lắm.”
“Không có gì...” Đường Cẩm Tiêu uống tách trà nóng, rồi mới khó khăn kể lại chuyện của Đường Cẩm Y cho Đường Dạ Khê nghe: “Anh tới là để nói với em một tiếng, sau này Đường Cẩm Y không còn quan hệ gì với nhà họ Đường nữa, anh đã phái người tới Cục Dân chính để đổi tên cho cô ta rồi, qua ngày hôm nay, cô ta sẽ là Hình Cẩm Y...”
“Vâng...” Đường Dạ Khê đáp, tỏ ý mình đã biết, chứ không nói chuyện gì khác.
Bởi vì thân phận của cô khá lúng túng, nên cô có nói gì cũng không thích hợp.
Đường Cẩm Tiêu nhìn cô rồi nở nụ cười cay đắng: “Khê Khê... Nếu cô ta lương thiện hiểu chuyện bằng một nửa em thì cô ta cũng chẳng đến nỗi làm ra chuyện khiến người khác căm phẫn như vậy.”
“...” Đường Dạ Khê nghĩ nát óc cũng không nghĩ ra bây giờ cô phải đáp thế nào.
Cô chỉ có thể an ủi Đường Cẩm Tiêu: “Chuyện đã trôi qua rồi, anh cả hãy nghĩ thoáng chút đi, người anh không được khỏe, nên đừng nóng giận, chỉ cần mọi chuyện đã giải quyết xong là được.”
“Đúng vậy, giải quyết xong rồi.” Đường Cẩm Tiêu cười tự giễu: “Là do anh ngốc... Lúc cần quyết đoán lại không quyết đoán ắt sẽ loạn, anh không quyết đoán như bố và Tiểu Địch, nên đã hại Trần Minh Bạn. Nếu không phải tại anh cho cô ta nhiều tiền như vậy, thì Trần Minh Bạn sẽ không bị cô ta ức hiếp tổn thương.”
Đường Dạ Khê gật đầu hỏi Đường Cẩm Tiêu: “Trần Minh Bạn vẫn ổn chứ?”
Cô rất đồng tình với Trần Minh Bạn.
Một khi con người không chịu nổi nữa sẽ chia thành hai kiểu, một là đắm mình trong trụy lạc, ví dụ như Đường Cẩm Y, hai là cực chẳng đã, ví dụ như Trần Minh Bạn.
Làm trai bao bị người khác khinh bỉ, nhưng em trai duy nhất lại cần một khoản tiền lớn để chữa bệnh, tiền đâu tự rơi từ trên trời xuống, vì bị ép đến mức bất đắc dĩ, nên anh ta chỉ có thể vứt bỏ thể diện và tôn nghiêm để đi kiếm tiền.
Chắc chắn sẽ có rất nhiều người mắng Trần Minh Bạn là không biết liêm sỉ, nhưng Trần Minh Bạn có thể làm gì đây?
Anh ta không kiếm được tiền thì chỉ có thể trơ mắt nhìn em trai mình chết.
Có lẽ sẽ có người nói, trên đời này có rất nhiều cách để kiếm tiền, bất luận thế nào, Trần Minh Bạn cũng không nên vứt bỏ tôn nghiêm và giới hạn trái ngược với cách làm người. Nếu Trần Minh Bạn đã chọn làm trai bao thì chắc chắn anh ta sẽ không biết xấu hổ, bằng không, nhất định anh có thể tìm cách khác để kiếm tiền.
Anh ta lựa chọn làm trai bao chẳng qua là không muốn chịu khổ, muốn nằm không kiếm tiền mà thôi.
Đa số người nói ra câu này đều không đặt mình vào vị trí người khác để suy xét.
Mục đích chính cô mở văn phòng Quảng Hạ là để giải quyết khó khăn giúp người khác, Đường Dạ Khê vẫn còn nhỏ tuổi, nhưng đã chứng kiến muôn kiểu cuộc đời, cũng biết đồng tiền không dễ kiếm như vậy.
Một đồng tiền cũng làm khó anh hùng hảo hán.
Trai bao là hai chữ khiến người khác khinh bỉ, nhưng cô không kỳ thị Trần Minh Bạn, ngược lại còn đồng tình với anh ta.
“Cậu ta không được ổn cho lắm, người thì gầy như người giấy, trạng thái tinh thần cũng không được tốt...” Đường Cẩm Tiêu khó khăn nói: “Anh sẽ sai người chú ý đến cậu ta, rồi sẽ bồi thường cho cậu ta.”
Đường Dạ Khê gật đầu nói: “Vậy thì tốt.”
Dứt lời, hai người bỗng im lặng, phòng khách cũng trở nên yên tĩnh.
Một lúc sau, Đường Cẩm Tiêu chỉ vào mấy chiếc vali trong góc phòng khách rồi hỏi: “Em đang thu dọn đồ đạc à?”
“Hả?” Đường Dạ Khê quay đầu nhìn lại: “Cái đó à... Đó là đồ do nhà họ Tôn mang tới, để nhận tội thay cho Cao Thanh Kỳ và con trai của cô ta.”
Đường Cẩm Tiêu: “...Ồ.”
Trong lòng anh ta vốn đã rất khó chịu, lại càng khó chịu hơn.
Nếu Đường Dạ Khê không gặp được Cố Thời Mộ, chắc chắn kết cục cuối cùng sẽ không thế này.
Mà sẽ dựa vào quan hệ giữa nhà họ Tôn và nhà họ Đường, cuối cùng chắc chắn kết quả xử lý sẽ là Đường Dạ Khê thay mặt cho hai đứa trẻ xin lỗi nhà họ Tôn. . Truyện Điền Văn
Anh ta cực kỳ có lỗi với Đường Dạ Khê và hai đứa trẻ...
Trong lòng anh ta vô cùng khó chịu, định mở miệng xin lỗi lần nữa thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Lời nói đã tới bên miệng lại nuốt về, rồi anh ta lấy điện thoại ra.
Trên màn hình điện thoại hiện tên người gọi là Nhậm Vũ Huy – trợ lý của anh ta, cũng là một trong những thân tín mà anh ta tin tưởng nhất.
Anh ta ấn nghe máy rồi áp vào tai.
“Cậu chủ.” Giọng nói của Nhậm Vũ Huy vang lên bên tai anh ta ngay: “Tôi đã tra ra người ném tiền bôi đen cô chủ ở trên mạng rồi...”
“Cậu đừng gọi cô ta là cô chủ nữa.” Đường Cẩm Tiêu uốn nắn: “Cô ta đã không còn là cô chủ của nhà họ Đường nữa, hơn nữa, mấy chuyện lan truyền trên mạng đều là sự thật, mặc dù đáng hận, nhưng đó lại là chân tướng, chứ không phải là bôi đen.”
Nhậm Vũ Huy: “... Vâng, cậu chủ, tôi biết rồi.”
Đường Cẩm Tiêu hỏi: “Là ai?”
“Là Bách Lí Tùy Băng.” Nhậm Vũ Huy đáp: “Cậu chủ, tôi có thể tra ra dễ dàng như vậy không phải là vì bản lĩnh tôi cao cường, mà là vì Bách Lí Tùy Băng chẳng hề giấu giếm, như thể anh ta hoàn toàn không sợ bị chúng ta tra ra. Ngược lại còn giống như cố ý để lại manh mối, dụ chúng ta tra ra.”
“Bách Lí Tùy Băng...” Đường Cẩm Tiêu đau đầu ấn huyệt Thái dương: “Đây là phong cách của anh ta...”
Bách Lí Tùy Băng đã xử lý mẹ kế mình, từ khi trở thành cậu hai cao quý nhà giàu có nhất Băng Thành, Bách Lí Tùy Băng đã nhiều lần gây sự với anh ta.
Mặc dù anh ta cũng không phải là người dễ bắt nạt, cũng không bị Bách Lí Tùy Băng chiếm quá nhiều lợi lộc, nhưng anh ta hoàn toàn không muốn tiếp xúc với kẻ điên này.
“Tôi biết rồi.” Anh ta căn dặn Nhậm Vũ Huy: “Chuyện này cậu đừng xen vào nữa, mà chỉ cần khống chế người bên dưới là được, cố gắng đừng tiếp xúc với anh ta.”
Bách Lí Tùy Băng là kẻ điên không hơn không kém.
Mà kẻ điên thì chuyện nào cũng có thể làm.
Anh ta là người thừa kế của nhà họ Đường, thân mang vinh nhục và thịnh suy của nhà họ Đường, nên anh ta không thể làm ra chuyện gì để so đo với kẻ điên.
Huống hồ, Bách Lí Tùy Băng công khai toàn bộ chuyện của Đường Cẩm Y lên mạng, mặc dù đáng giận, nhưng anh ta chẳng hề nói dối.
Bởi vì mọi thứ đều là sự thật.
Nhà họ Đường bọn họ đuối lý, nếu thật sự đối đầu với Bách Lí Tùy Băng thì người bị thua thiệt chỉ có thể là nhà họ Đường bọn họ.
Bây giờ, cách tốt nhất là xử lý lạnh, có thể dùng tiền đè được bao nhiêu thì đè, nếu tốn tiền mà cũng không đè nổi thì chỉ có thể để mặc nó, bởi vì tin tức trên mạng trôi qua nhanh như sự trao đổi chất, nên tin tức về Đường Cẩm Y sẽ nhanh chóng bị thay thế bằng tin tức mới.
Cư dân mạng đều chóng quên, chỉ cần đợi có tin tức mới hơn thì chuyện của Đường Cẩm Y sẽ bị bọn họ lãng quên.