“Mẹ...” Hạ Mậu Thịnh nhìn bà Hạ bằng vẻ mặt không thể tin được, anh ta nghĩ mẹ mình điên rồi.
Chắc chắn là mẹ anh ta điên rồi nên mới làm vậy với anh ta.
Nếu không, một người mẹ luôn yêu thương anh ta, coi anh ta là niềm kiêu hãnh của cả gia đình như bà sao lại có thể mắng anh ta bằng những từ ngữ khó nghe đến như vậy?
“Con đừng phí lời thêm nữa, mẹ không muốn nghe thêm một chữ nào hết!” Bà Hạ xua tay: “Có một câu con đã nói đúng, mẹ mệt rồi, nếu con không có ý định chọc cho mẹ tức chết thì mau chóng tìm vợ con về đây, nghĩ cách giải quyết chuyện này cho mẹ. Đây đã được coi là chút tình nghĩa cuối cùng giữa mẹ con ta rồi.”
Môi Hạ Mậu Thịnh run lên, nhưng không thể thốt ra lời.
Cao Trí Tường bất lực, trách móc: “Cậu còn ngây ra đó làm gì? Còn không mau nhanh chóng bảo Chu Tư Nam đến đây.”
Quả thực sắc mặt bà Hạ không được tốt cho lắm, làn da vàng vọt, dáng người liêu xiêu như sắp ngã. Nếu bà Hạ thật sự bị Hạ Mậu Thịnh chọc cho tức chết ở đây thì anh ta sẽ bị nhấn chìm bởi nước bọt của người đời.
Dù sao ông ta cũng là cấp trên của Hạ Mậu Thịnh, từng dạy dỗ anh ta, là một trong những thầy giáo của anh ta.
Lời ông ta nói, Hạ Mậu Thịnh không thể không nghe.
Hạ Mậu Thịnh run rẩy rút điện thoại ra, bấm số gọi cho Chu Tư Nam, bảo cô ta mau chóng đến đây.
Hơn một tiếng đồng hồ sau, Chu Tư Nam gõ cửa bước vào.
Khoảnh khắc nhìn thấy cô ta, lửa giận trong người Hạ Mậu Thịnh lập tức bùng lên, anh ta chỉ muốn giáng cho cô ta một cái bạt tai mới có thể hả được cơn giận.
Anh ta nhắm mắt lại, siết chặt nắm đấm, dùng hết sức lực mới có thể kìm nén lửa giận trong lòng.
Chu Tư Nam ăn mặc khá chỉnh tề, trang điểm kỹ, cô ta nở nụ cười dùng giọng điệu khách sáo chào hỏi Cao Trí Tường: “Chào chú Cao.”
Cao Trí Tường sầm mặt xuống, khẽ gật đầu.
Lúc này, ấn tượng của ông ta về Chu Tư Nam cực kỳ tệ.
Mặc dù Hạ Mậu Thịnh không nói, nhưng ông ta có thể đoán ra chuyện chi tiền hẳn là Hạ Mậu Thịnh giao cho Chu Tư Nam làm.
Viện của bọn họ có rất nhiều công nhân từ các nơi đến, công việc của bọn họ khá đặc thù nên chuyện gia đình phải do nửa còn lại lo lắng, sắp xếp nhiều hơn.
Vẻ kinh ngạc tột độ của Hạ Mậu Thịnh khi nhìn thấy giao dịch của tài khoản ngân hàng không giống như đang giả vờ.
Nói cách khác, việc chi cho bà cụ và đứa trẻ hai nghìn tệ một tháng không phải là chủ ý của Hạ Mậu Thịnh, mà là Chu Tư Nam.
Mặc dù Cao Trí Tường không biết nhiều về mấy món đồ hàng hiệu, nhưng chỉ đánh giá bằng mắt thường thôi ông ta cũng có thể nhìn ra đồ Chu Tư Nam đang mặc trên người chắc chắn không hề rẻ.
Vẻ thời thượng và sành điệu của Chu Tư Nam là một sự tương phản mạnh mẽ với sự giản dị và mộc mạc của bà Hạ.
Hơn nữa, sau khi Chu Tư Nam bước vào, cô ta chỉ chào mỗi Cao Trí Tường, thậm chí còn không chào mẹ chồng mình lấy một tiếng.
Sao bà Hạ lại lấy được một cô con dâu như vậy về nhà cơ chứ?
Không phải.
Là rước một “tổ tông” về nhà mới đúng.
Cao Trí Tường cũng có con trai, ông ta biết nuôi một đứa trẻ không hề dễ dàng.
Theo những gì ông ta được biết thì bố Hạ Mậu Thịnh đã mất ngay từ khi anh ta còn rất nhỏ, một mình bà Hạ nuôi hai cậu con trai, khổ cực thế nào không cần nói cũng biết. Nhưng con trai lớn rồi lại đi nuôi Chu Tư Nam, sau khi Hạ Mậu Thịnh lấy Chu Tư Nam, bà Hạ chỉ mới gặp con dâu một lần. Chu Tư Nam sinh con con trai con gái cho Chu Tư Nam mà bà Hạ chưa từng gặp mặt cháu lấy một lần.
Đây là chuyện mà một con người có thể làm ư?
Cũng may con trai Cao Trí Tường không như vậy, nếu con trai ông ta mà như vậy thì ông ta cũng sẽ làm giống bà Hạ, chỉ thẳng vào mặt con mà mắng sau đó đuổi nó ra khỏi nhà, bảo nó cút đi cho khuất mắt.
Ông ta thấy Chu Tư Nam chẳng phải loại phụ nữ tốt đẹp gì, thái độ đối với cô ta cũng không mấy tốt đẹp.
Cao Trí Tường và bố của Chu Tư Nam là anh em đồng môn. Trước đây Cao Trí Tường cũng coi Chu Tư Nam là con cháu trong nhà, hiền từ hòa nhã. Bây giờ thái độ của ông ta đột nhiên thay đổi như vậy, Chu Tư Nam thấy rất kỳ lạ, nhìn sang Hạ Mậu Thịnh bằng vẻ mặt khó hiểu.
Hạ Mậu Thịnh nhìn khuôn mặt trẻ trung xinh đẹp của cô ta, trước đây cảm thấy dễ nhìn bao nhiêu thì bây giờ anh ta lại cảm thấy ghê tởm bấy nhiêu.
Anh ta đã từng rất thích Chu Tư Nam, nếu không sẽ không cưới cô ta về làm vợ.
Nhưng lúc này nhìn Chu Tư Nam, anh ta chỉ thấy buồn nôn.
Hạ Mậu Thịnh không ngờ, nhìn bề ngoài trông Chu Tư Nam xinh đẹp dịu dàng như vậy, nhưng lòng dạ bên trong lạ độc địa như loài rắn rết.
Cô ta đã từng hứa với anh ta vô số lần là sẽ quản lý tốt chuyện trong nhà, để anh ta không phải bận lòng.
Nhưng cô ta đã quản lý thế nào?
Anh ta sầm mặt ném ghi chép về giao dịch của thẻ ngân hàng cho Chu Tư Nam.
Cô ta ngạc nhiên hỏi lại: “Có chuyện gì vậy? Sao sắc mặt anh lại khó coi như thế?”
Vừa hỏi, cô ta vừa mở đám giấy nhàu nát mà Hạ Mậu Thịnh ném cho mình ra xem.
Sau khi đọc rõ nội dung bên trong, trong lòng cô ta có chút bất an: “Anh Thịnh... chuyện gì thế này?”
“Chuyện gì ư?” Cả người Hạ Mậu Thịnh run lên: “Tôi bảo cô gửi tiền cho mẹ, cô liền gửi hẳn cho mẹ tôi hai nghìn tệ một tháng? Hai nghìn tệ đủ mua cái gì chứ?”
“Hai nghìn tệ mà còn ít ư?” Chu Tư Nam cau mày nói: “Em đã đi hỏi thăm rồi, một nơi nhỏ bé như quê anh tiền lương của một người chỉ khoảng hai ba nghìn tệ thôi. Mỗi tháng em đều gửi cho mẹ tiền lương của một người rồi, không ít đâu.”
“Cô đang nói cái gì nhảm nhí vậy?” Hạ Mậu Thịnh tức đến run lên: “Mẹ tôi không có thu nhập, sức khỏe lại không tốt, còn giúp tôi nuôi dưỡng Tiểu Tự, mỗi tháng cô gửi cho bà hai nghìn tệ làm sao mà đủ được?”
“Em cũng chẳng còn cách nào khác.” Chu Tư Nam tỏ ra khó xử, nói: “Anh Thịnh, sức khỏe của Thần Thần và Lộ Lộ nhà chúng ta cũng không tốt, em không có công việc, thu nhập của một mình anh chi tiêu cho một nhà bốn người chúng ta, áp lực quá lớn, thực sự không thể có nhiều hơn để kính hiếu với mẹ được.”
Cô ta liếc mắt sang nhìn bà Hạ, tỏ ra hổ thẹn, nói: “Mẹ, trước đây sức khỏe Thần Thần và Lộ Lộ không tốt, mỗi tháng chúng con đều phải đưa hai đứa nó đến bệnh viện, phải tiêu nhiều tiền, tiền chúng con gửi cho mẹ phải bớt đi một chút. Bây giờ Thần Thần và Lộ Lộ đã lớn rồi, sức khỏe cũng ổn hơn, không phải tốn nhiều tiền nữa. Sau này chúng con nhất định sẽ gửi cho mẹ nhiều hơn, mẹ thấy có ổn không?”
“Cô đừng gọi là mẹ, tôi chịu không nổi.” Bà Hạ nhìn cô ta, lạnh lùng nói: “Cô là người Dạ Đô, là thiên kim của nhà giáo sư, là người của tầng lớp trên. Một bà già thôn quê như tôi làm sao xứng để được cô gọi một tiếng mẹ? Cô đừng khiến tôi phải thấy xấu hổ, chúng ta nói chuyện chính đi. Cô và Hạ Mậu Thịnh lôi hết tài sản trong nhà ra xem được bao nhiêu thì đưa cho tôi một phần, cho Tiểu Tự một phần. Đưa bao nhiêu thì tùy tâm các người, nếu các người không có lương tâm, giấu hết tài sản đi nói các người không có tiền thì chúng ta hãy gặp nhau ở tòa, ra tòa cũng dễ nói chuyện hơn.”
“Mẹ, mẹ bị làm sao vậy? Sao mẹ có thể nói với con như vậy?” Chu Tư Nam kinh ngạc nhìn bà Hạ, tỏ ra ấm ức, nói: “Mẹ, con làm gì sai thì mẹ cứ nói thẳng, con chắc chắn sẽ sửa. Con đã sinh và dạy dỗ con trai con gái cho anh Thịnh, mỗi tháng còn gửi cho mẹ tiền dưỡng già, con không có công lao thì cũng có khổ lao chứ? Mẹ mắng con xa xả như vậy thì tủi thân con quá.”
“Cô tủi thân ư?” Bà Hạ cười khẩy, bất thình lình đứng dậy tóm lấy cổ tay Chu Tư Nam, mở cửa phòng ra kéo cô ta ra ngoài.
Trên hàng lang cách đó không xa đang có vài nhân viên y tế túm tụm lại nói chuyện phiếm.
Thấy bà Hạ tóm cổ tay Chu Tư Nam kéo cô ta ra khỏi phòng làm việc của viện trưởng, bọn họ liền tò mò nhìn về phía đó.
Bà Hạ nắm chặt cổ tay Chu Tư Nam, kéo cô ta đến trước mặt những người đó, nói: “Chào mọi người, tôi là mẹ của Hạ Mậu Thịnh, là mẹ chồng của Chu Tư Nam. Tôi đến đây là muốn nhờ mọi người cho tôi vài lời đánh giá. Trước khi con trai tôi lấy Chu Tư Nam đã từng có một đời vợ, con dâu cũ của tôi tên là Lăng Tuyết. Nhà chúng tôi ở trên núi, rất nghèo. Năm đó Hạ Mậu Thịnh lên cấp ba, tôi không đóng được tiền học phí, là Tiểu Tuyết đã dùng tiền học bổng của mình đóng học phí cho nó. Tiền đi học năm cấp ba của Hạ Mậu Tịnh đều do Tiểu Tuyết phụ trách...”