Bà Hạ căm phẫn nhìn Chu Tư Nam: “Lúc cô chưa gả cho Hạ Mậu Thịnh, cô nói Tiểu Tự còn quá nhỏ, không thể không có mẹ được. Đợi sau khi cô gả cho Hạ Mậu Thịnh cô sẽ chăm sóc thằng bé như mẹ ruột của nó, đối xử tốt với nó. Nhưng sau khi cô và Hạ Mậu Thịnh kết hôn, cô nhanh chóng có thai, cô nói cô đang mang thai nên không thể chăm sóc cho Tiểu Tự, không chịu cho Hạ Mậu Thịnh đưa Tiểu Tự đến Dạ Đô. Đợi con trai cô lớn hơn một chút, tôi bảo Hạ Mậu Thịnh đón Tiểu Tự đến Dạ Đô đi học mẫu giáo thì cô lại mang thai, cô vẫn không chịu đón Tiểu Tự... Nói thực, lúc đó tôi đã nhìn thấu được con người cô rồi, cho dù cô chịu đón Tiểu Tự đến ở cùng thì tôi cũng không thấy vui. Miệng cô chỉ toàn những lời nói dối, nói cái gì mà sẽ đối xử tốt với Tiểu Tự đều là lừa tôi thôi. Tiểu Tự còn nhỏ như thế, nếu tôi giao thằng bé cho cô, cô chỉ lơ là một chút thôi là đứa nhỏ sẽ mất mạng luôn!”
Chu Tư Nam bị mắng đến đỏ mặt: “Những gì con nói đều là sự thật, con vừa gả cho anh Thịnh không lâu đã sinh liền hai đứa con. Con chăm sóc cho hai đứa nó sẽ rất vất vả rồi, làm sao con chăm sóc cho cả Tiểu Tự được.”
“Không chăm sóc được thì năm đó đừng thề thốt, hứa hẹn mới đúng.” Bà Hạ vặn lại: “Năm đó lúc cô muốn gả cho con trai tôi, tôi đã nói rõ ràng rồi. Hạ Mậu Thịnh đã có vợ trước, có con trai, nếu cô gả cho nó thì phải chăm sóc cho con trai nó. Năm đó là miệng lưỡi ai ngọt ngào như đường, luôn mồm đồng ý sẽ coi Tiểu Tự là con trai ruột, đối xử công bằng như nhau. Tội nghiệp một bà già như tôi đã sống một đời người mà vẫn bị những lời ngon ngọt của một người phụ nữ mặt người dạ thú như cô lừa. Năm đó, để gả cho Hạ Mậu Thịnh mà cô còn nói hay hơn hát, vừa gả cho nó một cái đã trở mặt không nhận rồi. Cô xúi giục Hạ Mậu Thịnh chỉ nhận hai đứa con do cô sinh ra, để một đứa trẻ đáng thương vừa mất mẹ như Tiểu Tự lại mất thêm cả bố. Cô và Hạ Mậu Thịnh đều giống nhau, đều là loại súc sinh không bằng con chó con lợn. Đúng là vật họp theo loài, chẳng trách hai người lại đến được nhau, hai người đúng là một đôi trời sinh, vô liêm sỉ và đê tiện như nhau!”
Hạ Mậu Thịnh bị mắng đến mức thần trí cũng trở nên hốt hoảng, ngẩn ngơ.
Anh ta nghĩ người mà mẹ mình mắng không phải mình.
Anh ta đâu có xấu xa như thế.
Nhưng những gì bà Hạ nói là sự thật.
Bà Hạ không thêu dệt bịa đặt, tất cả những chuyện đó đều là những chuyện anh ta đã từng làm.
Lúc đầu khi Hạ Mậu Thịnh làm những chuyện đó, có quá nhiều chuyện ảnh hưởng đến tinh thần và sức lực của anh ta khiến anh ta không suy nghĩ sâu sắc, vì thế anh ta đã làm một cách rất hùng hồn, cứ nghĩ là mình đã làm đúng.
Nhưng bây giờ, bị bà Hạ nói từng chuyện từng chuyện ra trước mặt bao nhiêu người như thế, anh ta mới chợt tỉnh ngộ. Bà Hạ nói đúng, anh ta đã làm sai quá nhiều chuyện.
Anh ta có lỗi với mẹ mình, có lỗi với con trai mình.
Mẹ anh ta mắng rất đúng, anh ta là loại súc sinh heo chó cũng không bằng.
Lúc đầu anh ta còn để ý đến thanh danh của mình, tiếc nuối tiếng tăm của mình nên cảm thấy bà Hạ mắng mình trước mặt bao nhiêu người như vậy quá mất mặt.
Nhưng dần dần, anh ta đã trở nên tê liệt.
Mẹ anh ta nói rất đúng, trước đây những chuyện anh ta không phải là chuyện một con người có thể làm, anh ta đáng bị mắng.
Đáng đời bản thân anh ta!
“Con không lừa mẹ, năm đó những gì con nói là lời thật lòng.” Chu Tư Nam đỏ mặt tía tai, cố gắng phân biện: “Chỉ là ai ngờ con vừa kết hôn với anh Thịnh đã mang thai. Con muốn giúp anh Thịnh chăm sóc Tiểu Tự, nhưng sau khi con mang thai bị nghén quá nặng, con thực sự lực bất tòng tâm mà.”
“Vậy còn chuyện cô không cho Tiểu Tự ăn no thì sao? Là vì lý do gì?” Nhắc đến chuyện này, bà Hạ lại chỉ muốn đâm từng nhát dao lên người cô ta: “Sức khỏe của tôi thực sự không thể chống đỡ được nữa, Tiểu Tự cũng đến lúc phải đi học tiểu học rồi, tôi mới bảo Hạ Mậu Thịnh đón thằng bé đến Dạ Đô. Thu nhập hàng năm của Hạ Mậu Thịnh lên đến tiền triệu, Tiểu Tự sống ở nhà các người mà đến cơm cũng ăn không đủ no. Cô đã ngược đãi nó, dung túng cho hai đứa con của cô đánh mắng nó. Cô là loại súc sinh! Năm đó là tôi đã bị mù hai mắt rồi nên mới để Hạ Mậu Thịnh cưới cô. Đời này chuyện tôi làm sai nhất, thứ nhất là sinh ra Hạ Mậu Thịnh, thứ hai là để cô bước vào cửa nhà họ Hạ!”
Bà Hạ tức giận đến nỗi hai mắt hoa lên, thân thể lảo đảo.
Hạ Lăng Tự sợ hãi chảy cả nước mắt, khóc: “Bà nội ơi, chúng ta đừng nói nữa, con muốn về nhà. Con không muốn nhìn thấy bọn họ nữa, con chỉ muốn bà khỏe mạnh thôi. Bà nội ơi chúng ta về nhà thôi.”
“Con không ngược đãi nó, cũng không cho nó ăn không no.” Chu Tư Nam giải thích: “Lời trẻ con nói có thể tin tưởng sao? Từ nhỏ nó đã ở sát bên mẹ một bước cũng không rời, sau khi đến Dạ Đô nó luôn nói nhớ bà nội, muốn quay về bên cạnh mẹ. Những lời nói đó chỉ là những lời nói dối mà nó nghĩ ra để được quay về bên cạnh mẹ thôi.”
“Những gì tôi nói là thật hay giả, có thần minh, có Trời cao chứng giám, trong lòng cô tự biết rõ.” Bà Hạ nắm lấy tay Lăng Tiểu Tự, nhìn Chu Tư Nam bằng ánh mắt giận dữ: “Nhưng, loại phụ nữ lòng dạ độc địa như loài rắn rết như cô ấy có lẽ cũng không kính sợ thần minh đâu! Tâm địa cô thối nát hết cả rồi, đến một đứa trẻ cũng ngược đãi, loại người như cô làm sao có thể biết kính sợ thần linh chứ?”
“Tôi đã kiểm tra cho Lăng Tiểu Tự.” Hứa Liên Kiều lên tiếng, rồi lấy một xấp kết quả kiểm tra ra, ném xuống trước mặt Hạ Mậu Thịnh: “Con trai anh không được ăn no trong thời gian dài, bị suy dinh dưỡng. Một đứa trẻ bảy tuổi chỉ cao bằng một đứa trẻ năm tuổi, vợ anh là người thông minh, trên người thằng bé không có vết thương rõ ràng nào, nhưng tôi chắc chắn sẽ tận tay tống cô ta vào tù.”
Hạ Mậu Thịnh cầm xấp kết quả kiểm tra mà Hứa Liên Kiều ném cho, ngón tay anh ta run rẩy lật mở từng trang một.
Càng nhìn, mắt anh ta càng mờ nhờ đi.
Hai chân anh ta mềm nhũn, không đứng nổi nữa ngã khuỵu xuống đất, ôm đầu cắn chặt môi mình mới để bản thân không bật khóc thành tiếng.
Anh ta có lỗi với Lăng Tuyết.
Anh ta biết mình nợ Lăng Tuyết rất nhiều, anh ta cũng rất yêu Lăng Tuyết, chỉ vì vậy nên anh ta mới không muốn đối diện với Hạ Lăng Tự.
Mỗi lần nhìn thấy thằng bé, bên tai Hạ Mậu Thịnh lại như có một âm thanh nhắc nhở anh ta rằng, anh ta đã ruồng bỏ Lăng Tuyết, phản bội cô ấy mà cưới một người phụ nữ khác, còn sinh ra hai đứa con với người phụ nữ khác.
Mỗi lần không nhìn thấy thằng bé, anh ta có thể tự lừa dối bản thân, rằng mình rất hạnh phúc, có vợ hiền con ngoan, gia đình đủ nếp đủ tẻ, cuộc đời viên mãn.
Nhưng khi nhìn thấy Lăng Tiểu Tự, sự tồn tại của cậu bé sẽ nhắc nhở anh ta rằng, tất cả mọi thứ anh ta có đều là do anh ta đã bỏ rơi Lăng Tuyết mà có được.
Lăng Tuyết chỉ mất tích chứ không phải qua đời.
Hơn nữa, cô ấy còn thay anh ta về quê chăm sóc mẹ già, vì anh ta mà sinh bệnh rồi mất tích trên đường vội vã trở về Dạ Đô.
Sau khi Lăng Tuyết mất tích, Hạ Mậu Thịnh đã như phát điên, đi tìm cô ấy ở khắp nơi nhưng không tìm được.
Lăng Tuyết mất tích, nhưng anh ta vẫn phải làm việc.
Sau khi Lăng Tuyết mất tích một năm, bị mọi người ngầm nhận định là đã chết. Chu Tư Nam đã điên cuồng theo đuổi Hạ Mậu Thịnh, còn nói với anh ta rằng, Hạ Lăng Tự cần có mẹ, cần có người chăm sóc, cô ta sẵn lòng coi thằng bé như con của mình mà chăm sóc tốt cho nó.
Lúc đầu anh ta không đồng ý, nhưng có một ngày, anh ta uống say nên đã phát sinh quan hệ với Chu Tư Nam.
Đó là lần đầu tiên của cô ta, bố của Chu Tư Nam còn là thầy giáo hướng dẫn của Hạ Mậu Thịnh, anh ta phải có trách nhiệm với cô ta.
Cứ như thế, anh ta đã cho Lăng Tuyết một tờ “giấy chứng tử” và kết hôn với Chu Tư Nam.
Trước khi kết hôn, cô ta luôn mồm thề thốt rằng sẽ chăm sóc tốt cho Hạ Lăng Tự.
Nhưng cô ta đã làm gì?
Sau khi lấy Chu Tư Nam, anh ta không về quê thăm con trai lấy một lần.
Sau khi Hạ Lăng Tự đến Dạ Đô, lúc đó anh ta phải vào tổ dự án không thể để mắt đến cậu bé. Lúc được nghỉ phép, nhìn thấy Hạ Lăng Tự là anh ta lại nhớ đến Lăng Tuyết, trong lòng cũng tự nhiên mà cảm thấy chột dạ và áy náy nên anh ta không dám đối mặt với Hạ Lăng Tự, luôn trốn tránh cậu bé.
Cứ như thế, lúc anh ta không để mắt tới con trai mình, người luôn mồm nói sẽ thay anh ta chăm sóc tốt cho Hạ Lăng Tự lại hành hạ đứa con trai duy nhất của Lăng Tuyết, khiến cậu bé bị suy dinh dưỡng.