Hạ Lăng Tự khóc rồi liên tục gật đầu: "Bà nội, cháu sẽ nghe lời bà hết, bà đừng nói nữa, bà nghỉ ngơi thật tốt, bà nhất định phải khỏe lại, được không?"
“Bà nội không khỏe lên được đâu…” Bà Hạ thở dài: “Nhân lúc bà nội còn thở được thì bà phải sắp xếp cho cháu thật tốt, nếu không dù bà có chết cũng không nhắm mắt được..."
"Bà nội, bà đừng chết..." Hạ Lăng Tự nhào vào trong vòng tay của bà cụ, bật khóc: "Bà ơi, bà đừng chết, bà đừng chết..."
Bà Hạ âu yếm vỗ về cậu, lại nhìn về phía Đường Dạ Khê: “Luật sư Đường, vợ chồng Hạ Mậu Thịnh không đáng tin cậy. Nếu tôi để thằng cả nuôi dưỡng Tiểu Tự, khi tôi chết, vợ chồng Hạ Mậu Thịnh nhất định sẽ gây ầm ĩ cho thằng cả, khiến gia đình thằng cả không thể bình yên. Cho nên tôi không thể giao Tiểu Tự cho thằng cả, mà tôi cũng không quen người nào có năng lực cả, nên tôi chỉ có thể giao Tiểu Tự cho cô thôi! Tôi không yêu cầu gì khác, chỉ cần xin luật sư Đường cho Tiểu Tự một chốn dung thân, để Tiểu Tự ở trên lầu văn phòng làm việc của cô là được. Ba trăm vạn kia chính là tiền ăn ở của Tiểu Tự, tôi..."
“Bà điên rồi à?” Chu Tư Nam không nhịn được nữa hét lên, tức đến mức nói năng lộn xộn: “Ba trăm vạn tiền ăn ở sao? Nó ăn vàng mỗi ngày hay sao mà tốn nhiều tiền như vậy? Không phải tiền của bà nên bà không tiếc hả? Sao bà hào phóng thế?"
Bà Hạ lạnh lùng nói: "Cả đời Hạ Mậu Thịnh có thể kiếm cho cô rất nhiều cái ba trăm vạn, nhưng cô sẽ không giúp tôi chăm sóc Tiểu Tự! Tôi chỉ đưa cho luật sư Đường một cái ba trăm vạn, cô ấy sẽ cho Tiểu Tự ăn no mặc ấm. Sau này Tiểu Tự có xảy ra tai họa gì thì luật sư Đường cũng giúp tôi trông chừng nó, đó là điều mà bao nhiêu tiền cũng không mua được! Những việc này vốn dĩ nên do cô và Hạ Mậu Thịnh làm, nhưng ai có thể trông cậy vào các cô được chứ, tôi chỉ có thể ủy thác cho người khác!”
Chu Tư Nam sắp bùng nổ.
Ba trăm vạn!
Đó là ba trăm vạn!
Cho dù Hạ Mậu Thịnh kiếm được nhiều hơn thì đó cũng là thu nhập của Hạ Mậu Thịnh trong hai, ba năm, vậy mà lại đưa cho một người ngoài.
Người phụ nữ tên Đường Dạ Khê đó rốt cuộc là ai?
Cô cho bà cụ uống bùa mê thuốc lú gì mà bà cụ lại tin cô đến vậy?
Ba trăm vạn đó!
Nuôi lớn Hạ Lăng Tự chẳng tốn đến ba mươi vạn. Thế chẳng phải người phụ nữ đó sẽ kiếm được hơn hai trăm vạn sao?
Cô ta tức giận đến nỗi khí huyết dâng lên, cả người run run, suýt nữa thì ngất đi.
Bà cụ không còn để ý đến cô ta nữa, tiếp tục nói chuyện với Đường Dạ Khê: "Luật sư Đường, Tiểu Tự nhà tôi giống mẹ của nó, là một đứa bé tốt bụng nhớ ơn báo đáp. Cô giúp nó, nó sẽ nhớ rõ chỗ tốt của cô, chờ nó trưởng thành rồi, nó sẽ hiếu thuận với cô!"
"Cháu biết, cháu biết." Đường Dạ Khê gật đầu lia lịa: "Tiểu Tự là một cậu bé tốt. Tiểu Sơ và Tiểu Thứ đánh nhau với những đứa trẻ khác, chỉ có Tiểu Tự giúp bọn nó. Điểm tốt của Tiểu Tự, cháu cũng nhớ kỹ!"
“Vậy tôi sẽ giao Tiểu Tự cho cô!” Bà Hạ siết chặt tay Hạ Lăng Tự: “Tiểu Tự, đi dập đầu cho cô Đường đi, cảm ơn cô Đường.”
Hạ Lăng Tự không muốn bị bà nội giao phó cho người khác, cậu chỉ muốn có bà nội, nhưng lại không muốn làm trái ý bà nội, khiến cho bà nội lo lắng. Cậu bé khóc đứng dậy, dừng lại trước mặt Đường Dạ Khê muốn quỳ xuống, nhưng bị Đường Dạ Khê ngăn lại.
“Đừng làm thế này.” Đường Dạ Khê ôm Hạ Lăng Tự vào lòng, xoa xoa sau gáy của cậu, nói với bà Hạ: “Bác gái, chỗ chúng cháu không thịnh hành cái này. Bác yên tâm đi, cháu sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Tự."
Dù sao phòng làm việc của cô cũng có rất nhiều người, Hạ Lăng Tự lại hiểu chuyện nên việc nuôi dạy một đứa trẻ không khó.
Huống chi, còn có ba trăm vạn phí ủy thác để đặt cơ sở, bà Hạ còn nói ra từ "cầu xin" rồi, cô thật sự không đành lòng nói lời từ chối.
"Tốt, tốt..." Bà Hạ thở phào nhẹ nhõm nói với Đường Dạ Khê: "Luật sư Đường, tôi còn muốn phiền cô một chuyện."
Đường Dạ Khê gật đầu: "Dạ bác gái, bác cứ nói đi."
Bà Hạ nói: "Cô đi tìm một luật sư khác giúp tôi, một luật sư giỏi của văn phòng chính quy, tôi muốn lập di chúc. Chuyện hôm nay, tôi muốn viết tất cả mọi thứ trong di chúc, miễn cho một ngày nào đó vợ chồng Hạ Mậu Thịnh đi gây chuyện với các cô!"
Đường Dạ Khê do dự vài giây, sau đó gật đầu: "Được, cháu tìm giúp bác."
Thực ra không cần thiết.
Với thân phận và địa vị hiện tại của cô, có cho Hạ Mậu Thịnh và Chu Tư Nam mấy lá gan cũng không dám gây chuyện với cô.
Nhưng nếu bà cụ đã đề cập tới, để làm yên lòng bà cụ, Đường Dạ Khê bèn gọi điện thoại tìm giúp bà cụ tìm hai vị luật sư trung niên, thoạt nhìn đều là người trưởng thành, vững vàng, đặc biệt có kinh nghiệm.
Sau khi luật sư đến, bà cụ yêu cầu luật sư ghi lại tất cả những gì xảy ra ngày hôm nay, kể cả việc Chu Tư Nam đẩy bà khiến bà bị thương đến hấp hối, sau đó yêu cầu Hạ Mậu Thịnh và Chu Tư Nam ký tên.
Chu Tư Nam cảm thấy đây là nhược điểm, là một thanh kiếm treo trên đầu cô ta, ầm ĩ không chịu ký tên.
Bà Hạ nhắm mắt lại, yếu ớt nói: "Nếu không ký thì gọi cảnh sát."
Bố Chu cũng tức giận không chịu được, cảm thấy trong đời chưa bao giờ xấu hổ đến như vậy, bị một bà cụ nông thôn chơi đùa trong lòng bàn tay. Nhưng ông ta thật sự sợ bà cụ họ Hạ gọi cảnh sát.
Nếu thật sự báo cảnh sát rồi, mọi thứ sẽ trở nên tồi tệ hơn, đến lúc đó con gái của ông ta có thể bị bỏ tù, danh tiếng của cả gia đình họ sẽ bị hủy hoại.
Ông ta lớn tiếng quát Chu Tư Nam: "Đừng làm loạn nữa, như vậy còn chưa đủ xấu hổ sao? Ký tên đi!"
Chu Tư Nam thậm chí còn sợ bị cảnh sát bắt và bỏ tù hơn ông ta, vì vậy đành ký tên và ấn dấu vân tay trong tâm trạng tâm không cam tình không nguyện.
Trái tim hận thù của cô ta đang rỉ máu.
Cô ta đã tính toán ổn thỏa hết mọi thứ rồi, nhưng bây giờ, tất cả đều biến thành bọt nước.
Cô ta còn đang nghĩ, chờ bà cụ chết sẽ dỗ dành Hạ Mậu Thịnh, nắm Hạ Lăng Tự trong lòng bàn tay, đòi lại nhà cửa và tiền tiết kiệm về. Nhưng đâu ngờ được bà già chết bầm đã không những không cho Hạ Lăng Tự đi theo bọn họ, còn giao Hạ Lăng Tự cho một người ngoài.
Người ngoài đó lại còn là một luật sư!
Về sau cô ta làm sao còn có thể lấy lại nhà và tiền từ trong tay Hạ Lăng Tự?
Bà già chết bầm đó rõ ràng là một bà cụ nông thôn, nhưng dường như cái gì bà cũng biết, ngay cả di chúc và công chứng cũng biết hết, bảo cô ta và Hạ Mậu Thịnh ký vào những gì luật sư viết, còn công chứng nữa.
Giấy trắng mực đen viết rõ ràng căn nhà là của Hạ Lăng Tự, còn ba trăm vạn tệ thuộc về luật sư tên Đường Dạ Khê. Trong tương lai, Hạ Mậu Thịnh còn phải cho Hạ Lăng Tự một phần tư thu nhập hàng năm!
Một phần tư chính là mấy chục vạn!
Cô ta đau thắt lòng, nhưng không thể làm gì được.
Sau khi cô ta và Hạ Mậu Thịnh ký tên xong, lại đến văn phòng quản lý nhà đất để chuyển nhà sang tên Hạ Mậu Thịnh, sau đó chuyển khoản ba trăm vạn vào tài khoản của Đường Dạ Khê.
Sau khi làm xong tất cả những việc này, thời gian đã trôi qua một ngày một đêm.
Tinh thần của bà cụ càng ngày càng kém, thời gian ngủ ngày càng dài, thời gian tỉnh táo ngày càng ngắn. Hạ Mậu Thịnh và Hạ Lăng Tự canh giữ bên giường bệnh của bà cụ không rời một tấc, còn Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều có thời gian thì cũng sẽ đến đây thăm bà.
Đến buổi tối ngày thứ hai, anh cả, chị dâu của Hạ Mậu Thịnh cùng hai con trai, một con gái đi đường mệt nhọc cũng đến nơi.
Bà Hạ đã ngủ mấy tiếng đồng hồ, nghe thấy tiếng anh cả Hạ gọi bà, như cảm nhận được điều gì đó, bà từ từ mở mắt ra.
"Mẹ..." Anh cả Hạ quỳ gối bên giường bệnh, nắm chặt tay bà cụ rồi bật khóc tu tu.