Đường Dạ Khê mỉm cười: "Đương nhiên."
Dù thế nào đi nữa, Chu Tư Nam là mẹ kế của Hạ Lăng Tự, Đường Dạ Khê sẽ không để Chu Tư Nam đưa Hạ Lăng Tự đi, nhưng nói chuyện cũng không có vấn đề gì.
Cô vẫy tay với Cố Tần luôn thời thời khắc khắc chú ý về phía bên này của cô.
Cố Tần sải bước tới và chào cô: "Mợ chủ!"
Đường Dạ Khê nói: "Giúp tôi gọi Tiểu Tự đến đây, cảm ơn."
Cố Tần gật đầu nói: "Dạ được, mợ chủ."
Anh ta lon ton chạy đến bên cạnh Hạ Lăng Tự, nói gì đó với Hạ Lăng Tự, cậu bé nhìn về phía Đường Dạ Khê.
Cách nhau quá xa, Chu Tư Nam không thể nhìn thấy biểu hiện trên khuôn mặt của cậu.
Cô ta rất căng thẳng.
Nơi này tốt như vậy, Hạ Lăng Tự có thực sự muốn về nhà với cô ta không?
Nếu như trước khi đến, cô ta tràn đầy tự tin và tin chắc rằng có thể dụ dỗ Hạ Lăng Tự về sống cùng cô ta, khiến Hạ Lăng Tự về nhà với cô ta, thì bây giờ, cô ta hoàn toàn không còn tự tin nữa.
Chẳng bao lâu, Hạ Lăng Tự đã đến chỗ Đường Dạ Khê. Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ cũng đi theo phía sau cậu.
Đường Tiểu Thứ chạy đến bên người Đường Dạ Khê, dựa vào người Đường Dạ Khê, nghiêng cái đầu nhỏ tò mò nhìn Chu Tư Nam và mẹ Chu.
Hạ Lăng Tự gọi Đường Dạ Khê một tiếng "Cô Đường" rồi hỏi: "Cô tìm cháu có việc à?"
"Mẹ kế của cháu đang tìm cháu." Đường Dạ Khê nói: "Cô ấy nói muốn nói chuyện với cháu."
Hạ Lăng Tự nhìn về phía Chu Tư Nam.
Chu Tư Nam lập tức nở một nụ cười dịu dàng và ấm áp nhìn cậu: "Tiểu Tự, mẹ đến đây đón con về nhà!"
"Bà không phải là mẹ của tôi." Hạ Lăng Tự lạnh lùng nhìn cô ta rồi nói: "Mẹ tôi là Lăng Tuyết, tôi chỉ có một người mẹ, bà chỉ là mẹ kế của tôi mà thôi."
Chu Tư Nam có chút xấu hổ: "Tiểu Tự, mẹ biết trước đây là mẹ làm không tốt. Chỉ là mẹ không có kinh nghiệm, trước đây mẹ chỉ cần chăm sóc hai đứa nhỏ là được rồi. Sau khi con đến, mẹ bỗng nhiên phải chăm sóc ba đứa con, cuộc sống bị quấy rầy, mẹ không cẩn thận mới bỏ qua con. Mẹ xin lỗi con. Trong khoảng thời gian này, mẹ đã tự ngẫm lại bản thân và nhận ra lỗi lầm của mình. Mẹ đã cố tình đến đây đón con về nhà, mẹ bảo đảm về sau sẽ chăm sóc cho con thật tốt, được không?"
“Không được.” Hạ Lăng Tự không có chút do dự nào: “Bà nội đã giao tôi cho cô Đường rồi, hiện tại cô Đường đang nuôi tôi. Khi cô Đường về già, tôi sẽ đưa tiền cấp dưỡng cho cô Đường. Hiện tại tôi là đứa bé của cô Đường, không liên quan gì đến bà. Nhà của bà là nhà của bà, không liên quan gì đến tôi, tôi sẽ không cùng bà trở về."
Cậu muốn làm con của Đường Dạ Khê?
Chu Tư Nam tức giận đến chán nản, lồng ngực như muốn nổ tung.
Sao cậu có thể làm con của Đường Dạ Khê được?
Cậu làm con của Đường Dạ Khê, chẳng phải sẽ trở thành cậu chủ của gia đình giàu có sao?
Ngồi xe hơi sang trọng, sống trong một ngôi nhà sang trọng, còn có người hầu và vệ sĩ hầu hạ.
Cô ta còn chưa bao giờ được sống một cuộc sống tốt đẹp như vậy nữa!
Cô ta liều mạng ép bản thân mới có thể duy trì nụ cười dịu dàng và ấm áp trên mặt, dùng giọng điệu của người lớn để dạy Hạ Lăng Tự: "Tiểu Tự, cho dù nơi này có tốt đến đâu cũng không phải là nhà của con. Nhà của chúng ta mới là nhà của con, ở đó có bố con, có em trai em gái của con, dòng máu chảy trên người con và họ giống nhau, là người thân cận nhất trên đời này! Bố con còn khỏe mạnh, làm sao con có thể sống ở nhà người khác? Con ở đây gây thêm phiền phức cho cô Đường thì không tốt đâu, con về với mẹ được không? Mẹ cam đoan, chờ sau khi con trở về, mẹ nhất định sẽ đối xử với con giống như đối xử với em trai, em gái, yêu thương con giống như mẹ ruột của con vậy!"
“Không được.” Hạ Lăng Tự lạnh lùng nói: “Tôi ở đây có thể ăn no. Về nhà với bà, ở nhà bà tôi ăn không đủ no, tôi sẽ không trở về với bà đâu. Bà đừng lãng phí thời gian của tôi nữa. Tôi còn phải tập võ, mời bà rời đi cho."
“Thằng bé này...” Phổi của Chu Tư Nam sắp tức đến nổ tung, nhưng trên mặt lại không dám biểu lộ ra ngoài, muốn cười nhưng không cười nổi, sắc mặt vặn vẹo: “Tiểu Tự, không phải là con cảm thấy nhà của cô Đường tốt hơn nhà của chúng ta nên con mới không muốn về nhà với mẹ chứ? Nhưng Tiểu Tự à, chó không chê nhà nghèo, làm người lại càng không thể chê nghèo yêu giàu! Mặc dù điều kiện của nhà cô Đường rất tốt, nhưng con họ Hạ, không phải Đường, cho dù nhà của cô Đường có tốt đến đâu thì cũng không phải là nhà của con. Con ở nhà của mình mới là danh chính ngôn thuận, ở nhà người khác thì gọi là ăn nhờ ở đậu! Nếu con sống ở đây, chẳng những chính con không được tự nhiên mà con còn gây thêm phiền toái cho cô Đường. Sao con có thể yên tâm ở đây được chứ?"
"Không phải như vậy." Đường Dạ Khê phản bác lại cô ta: "Tôi đã nhận tiền của bà nội Tiểu Tự, tôi đã hứa với bà cụ sẽ chăm sóc Tiểu Tự thật tốt. Tiểu Tự sống ở đây là danh chính ngôn thuận, không phải ăn nhờ ở đậu, cô Hạ nói quá lời rồi."
Chu Tư Nam gượng cười nói: "Nhưng dù thế nào đi nữa, không có lý do gì mà bố mình vẫn còn sống, mình lại bỏ chạy đến sống ở nhà người khác. Tôi thật lòng thật tình đến đây đón Tiểu Tự trở về. Tổ vàng tổ bạc không bằng tổ đất của chính mình. Tôi cảm thấy chỉ khi Tiểu Tự sống bên cạnh bố ruột của nó mới có thể trưởng thành một cách khỏe mạnh. Luật sư Đường, cô nghĩ sao?"
Sự rúng động trước bầu không khí hoành tráng của Tinh Viên, cùng với thái độ kính trọng của vệ sĩ nhà họ Cố đối với Đường Dạ Khê, khiến cô ta không kìm lòng được dùng kính ngữ đối với Đường Dạ Khê.
Đường Dạ Khê cong khóe miệng: "Nếu Tiểu Tự có thể lớn lên khỏe mạnh khi sống bên cạnh bố ruột của mình, bà nội của Tiểu Tự sẽ không phải phí tâm cố sức giao Tiểu Tự cho tôi rồi. Phiếu kiểm tra suy dinh dưỡng của Tiểu Tự, tôi vẫn còn lưu giữ. Bây giờ, cô Hạ có muốn nhìn lại không?"
Nụ cười trên mặt Chu Tư Nam thật sự không gắng gượng nổi nữa, cơ bắp trên mặt cũng giật giật: "Đó là chuyện trước kia rồi. Vừa rồi tôi đã nói, tôi đã nhận ra sai lầm của mình, sau này tôi sẽ thay đổi. Nếu luật sư Đường không tin được lời của tôi thì có thể giám sát tôi. Cô hãy để tôi đưa Tiểu Tự về trước, nếu tôi làm không tốt, cô lại đón Tiểu Tự trở về, cô thấy có được không?”
"Không được." Đường Dạ Khê dứt khoát phủ quyết: "Mặc dù tôi là phụ nữ, nhưng tôi cũng hiểu đạo lý một lời nói đáng giá ngàn vàng. Nếu tôi đã đồng ý với bà nội Tiểu Tự sẽ chăm sóc Tiểu Tự cho đến khi thằng bé mười tám tuổi, tôi sẽ giữ lời. Bất luận như thế nào, tôi cũng sẽ không cho cô đưa Tiểu Tự đi. Nếu cô không có việc gì nữa thì cô về đi, bọn nhỏ sắp vào lớp rồi."
Chu Tư Nam càn quấy, Đường Dạ Khê đã cạn kiệt kiên nhẫn, nói thẳng tiễn khách.
“Sao cô có thể như vậy được?” Chu Tư Nam không kìm lòng được mà lên tiếng chỉ trích một cách đáng khinh: “Tiểu Tự là con ruột của chồng tôi, nào có cái lý bản thân cô không có con trai thì cướp con trai của người khác chứ? Muốn có con trai thì cô tự sinh đi, đừng có chiếm lấy con trai của người khác. Nuôi con của người khác, co có lợi ích gì hả?"
“Cô à, sao cô lại nói mẹ cháu không có con trai?” Đường Tiểu Thứ trong vòng tay của Đường Dạ Khê nhìn Chu Tư Nam, tò mò chớp chớp mắt: “Mẹ cháu có con trai, hai đứa luôn!”
Cậu bé chỉ vào Đường Tiểu Sơ rồi lại chỉ vào bản thân mình: "Anh trai và cháu, chúng cháu đều là con trai của mẹ đó!"
"Cháu... các cháu..." Chu Tư Nam sợ ngây người.
Đường Dạ Khê trông chỉ mới đôi mươi, nhìn thế nào cũng chẳng giống như từng sinh con.
Cô ta còn tưởng rằng hai đứa trẻ chơi với Hạ Lăng Tự là con của người thân của Đường Dạ Khê chứ, nhưng hóa ra... chúng lại là con của cô?