Cô ta đã mất một căn nhà, ba trăm vạn tiền mặt, ly tâm với Hạ Mậu Thịnh, đổi lại là Hạ Lăng Tự trở thành cậu chủ nhỏ Tiểu Tự!
Làm sao cô ta có thể chấp nhận được điều này?
Cô ta gần như phát điên đẩy Cố Tần, vươn tay kéo Hạ Lăng Tự: "Hạ Lăng Tự, mày không thể là một tên cầm thú ham muốn phú quý mà không nhận bố ruột được. Mày phải về nhà với tao! Về nhà với tao!"
Đường Dạ Khê cau mày dặn dò Cố Tần: "Mời cô ta ra ngoài, nói với bảo vệ ở cửa, sau này nếu cô ta đến thì không cần thông báo nữa. Nơi này không chào đón cô ta."
Nói là "mời" đi ra ngoài, nhưng thực tế mẹ con Chu Tư Nam là bị mấy tên vệ sĩ lôi ra ngoài.
Bọn họ bị mấy tên vệ sĩ lôi ra ngoài cửa, cửa lớn đóng chặt. Chu Tư Nam tức giận đập cửa.
Không ai chú ý đến bọn họ.
Vệ sĩ canh cửa đứng thẳng ở bên trong cổng, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô ta, không hề nhúc nhích.
Chu Tư Nam đập cửa đến nỗi toàn thân không còn sức lực, trượt chân ngã ngồi trên mặt đất, gào khóc nức nở.
Cô ta thua.
Thua thảm hại.
Cô ta một lòng muốn chèn ép Hạ Lăng Tự, hi vọng có thể khiến Hạ Lăng Tự trở thành một kẻ hèn nhát và vô dụng, thậm chí còn hy vọng cậu bị bệnh hiểm nghèo hoặc tai nạn nào đó mà chết, để Hạ Mậu Thịnh chỉ còn lại con trai con gái do cô ta sinh cho anh ta mà thôi.
Trong tương lai, mọi thứ của Hạ Mậu Thịnh đều sẽ là con trai và con gái của cô ta.
Hạ Mậu Thịnh sẽ biết rằng chỉ có những đứa trẻ do hai người họ sinh ra mới là tốt nhất. Còn Hạ Lăng Tự mà Lăng Tuyết sinh cho anh ta là một tên rác rưởi, một đứa đòi nợ.
Nhưng hiện tại, kế hoạch của cô ta đã thất bại thảm hại.
Cô ta không chỉ mất nhà, ba trăm vạn tiền mặt, trái tim của Hạ Mậu Thịnh mà còn đưa Hạ Lăng Tự vào một gia đình giàu có và trở thành con của một gia đình giàu có, được mọi người gọi là "cậu chủ nhỏ Tiểu Tự".
Là tự tay cô ta tạo thành cho Hạ Lăng Tự.
Cho dù lúc trước cô ta đối xử tốt với Hạ Lăng Tự dù chỉ một chút, để Hạ Lăng Tự ăn uống đầy đủ, chăm sóc Hạ Lăng Tự thật tốt, Hạ Lăng Tự sẽ không có cơ hội bị giao cho Đường Dạ Khê, cũng sẽ không có cơ hội được một gia đình giàu có thu giữ và trở thành cậu ấm của một gia đình giàu có.
Cô ta rất hận.
Số phận quá nghiệt ngã.
Cô ta tổn thất chưa đủ sao?
Tại sao lại cho Hạ Lăng Tự một vận mệnh tốt đẹp như vậy, để Hạ Lăng Tự đè bẹp hai đứa con của cô ta?
Chờ sau khi Hạ Lăng Tự lớn lên đắc thế, cậu nhất định sẽ trả thù cô ta. Cô ta và hai đứa con của cô ta phải làm sao?
Càng nghĩ đến đây, cô ta càng không cam lòng. Càng nghĩ đến đây, cô ta càng sợ hãi, ôm đầu khóc đến quặn thắt tim gan.
Mẹ Chu hoảng hốt lại đau lòng, dựa vào bên cạnh cô ta, không ngừng khuyên nhủ cô ta.
Sau khi Chu Tư Nam khóc đến khi mất hết sức lực, bà ta mới đỡ Chu Tư Nam đang hồn bay phách lạc như đã đánh mất linh hồn mà rời đi.
Sau khi Chu Tư Nam rời đi, Đường Dạ Khê an ủi Hạ Lăng Tự rất lâu, bảo Hạ Lăng Tự đừng để tâm đến những điều mà Chu Tư Nam đã nói.
Hạ Lăng Tự nói: "Cô Đường, cháu biết rồi, cháu biết hiện tại là cháu liên lụy đến cô, gây thêm phiền toái cho cô. Cháu sẽ nhanh chóng lớn lên, chờ cháu trưởng thành, cháu sẽ hiếu kính cô!"
Đường Dạ Khê: "..."
Cô còn trẻ tuổi, cứ mãi được một đứa trẻ nói chờ mình lớn thì sẽ hiếu kính cho mình, cứ cảm thấy quái quái thế nào nhỉ!
“Cô biết cháu là một cậu bé ngoan.” Đường Dạ Khê cười xoa xoa đầu tóc của cậu: “Bất cứ lúc nào cháu cũng phải nhớ kỹ, là bà nội cháu trả phí ủy thác, cháu ở chỗ cô là lẽ thường tình. Người khác có nói gì, cháu cũng không cần phải để trong lòng. Nếu có người bắt nạt cháu, cháu nhất định phải nói với cô, đừng giấu trong lòng, có được không?"
Hạ Lăng Tự gật đầu thật mạnh: "Cháu biết rồi ạ."
"Được rồi." Đường Dạ Khê vỗ về cậu, cũng nói với hai đứa Đường Tiểu Thứ và Đường Tiểu Sơ: "Luyện tập một lát nữa đi, mẹ đi ép nước trái cây cho các con. Ép nước trái cây xong mẹ lại gọi các con vào uống, chúng ta không luyện nữa."
“Dạ được!” Đường Tiểu Thứ hiển nhiên là đứa bé thích ăn uống nhất trong ba đứa nhỏ, dùng giọng nói ngọt ngào giòn tan mà nịnh nọt: “Nước trái cây của mẹ ép là ngọt nhất, uống ngon nhất!"
Đường Dạ Khê buồn cười vò đầu cậu bé.
Thằng nhóc kia che trán cười hì hì, lôi kéo Đường Tiểu Sơ đi ra sân tập võ: "Đi thôi, anh trai, anh Tiểu Tự, chúng ta đi luyện võ!"
Đường Tiểu Sơ thấy Đường Tiểu Thứ chỉ cầm tay mình, không cầm tay Hạ Lăng Tự, khóe miệng không khỏi nhẹ nhàng cong lên.
Cậu em trai ngốc nghếch ngây thơ ngọt ngào của cậu thấy ai cũng tốt. Từ sau khi Hạ Lăng Tự đến nhà họ thì cậu em trai của cậu rất nhiệt tình với Hạ Lăng Tự. Cứ anh Tiểu Tự ngắn anh Tiểu Tự dài, trong lòng cậu luôn cảm thấy có chút khó chịu.
Bây giờ, em trai cậu chỉ nắm tay cậu, không nắm tay của Hạ Lăng Tự, trong lòng cậu đột nhiên cảm thấy thoải mái hơn, cũng vẫy tay với Hạ Lăng Tự: "Hạ Lăng Tự, đi cùng đi!"
Tuy còn nhỏ nhưng cậu rất nhạy bén.
Cậu biết đây không phải là nhà của Hạ Lăng Tự, nếu thái độ của cậu đối với Hạ Lăng Tự quá lạnh nhạt, Hạ Lăng Tự sẽ cảm thấy bị bài xích và sẽ cảm thấy trong lòng không thoải mái.
Vì vậy, mặc dù cảm thấy khó chịu khi thấy Tiểu Thứ ngốc nghếch ngây thơ ngọt ngào nhiệt tình vây quanh Hạ Lăng Tự gọi anh Tiểu Tự, cậu vẫn chấp nhận Hạ Lăng Tự và cố gắng hết sức để Hạ Lăng Tự hiểu được, mặc dù cậu không thích nói chuyện, nhưng cậu vẫn chào đón Hạ Lăng Tự sống trong nhà của họ.
Bởi vì Hạ Lăng Tự rất đáng thương.
Còn đáng thương hơn bọn họ khi chưa đoàn tụ với bố.
Khi chưa được đoàn tụ với bố, ít nhất bọn họ vẫn còn có mẹ.
Mẹ là người mẹ tốt nhất trên thế giới, yêu cậu và Tiểu Thứ, coi cậu và Tiểu Thứ như báu vật.
Dù không có bố nhưng cậu và Tiểu Thứ vẫn là những đứa trẻ hạnh phúc nhất thế giới.
Hạ Lăng Tự lại không có gì cả.
Mẹ thì mất, có bố lại như không có.
Ồ.
Cũng không phải cậu ấy không có gì cả.
Cậu còn có một người mẹ kế độc ác bạo hành cậu.
Thật quá thảm!
Vì vậy cậu không bận tâm việc Hạ Lăng Tự sống trong nhà của bọn họ.
Ba người, càng náo nhiệt hơn.
Được rồi.
Kỳ thật cậu không thích náo nhiệt.
Nhưng Tiểu Thứ thích.
Chỉ cần Tiểu Thứ thích là được rồi.
Mặc dù hôm nay là cuối tuần nhưng Cố Thời Mộ vẫn không có ở nhà.
Gần đây, tập đoàn Cố thị đã khởi động dự án mới, Cố Thời Mộ rất bận rộn, đã làm việc tăng ca mấy ngày nay, cuối tuần cũng không được nghỉ ngơi.
Phòng làm việc của Đường Dạ Khê gần đây không có việc gì nên cô tập trung vào ba đứa bé, cả ngày ở bên cạnh chúng, chăm sóc ba đứa nhỏ thật tốt.
Buổi tối, dỗ Đường Tiểu Sơ và Đường Tiểu Thứ đi ngủ xong, Cố Thời Mộ vẫn chưa về.
Đường Dạ Khê đã quen với việc đó, chỉ để lại một ngọn đèn tường, vừa đọc sách vừa đợi anh.
Cô đã quen với việc đợi Cố Thời Mộ trở về rồi mới nghỉ ngơi, cho dù đã rất muộn, nhưng cô vẫn nhất quyết chờ đợi.
Cô không biết làm việc này có ý nghĩa gì, chỉ là trong lòng cô muốn làm như vậy, nên cứ làm thôi.
Rạng sáng điểm mười hai giờ, điện thoại di động của Đường Dạ Khê đột nhiên vang lên.
Cô chạm vào điện thoại và liếc nhìn.
Là Cố Thời Mộ.
Cô bắt điện thoại, đặt bên tai rồi "Alo" một tiếng.
"Khê Khê..." Giọng nói của Cố Thời Mộ giọng nói có chút khàn khàn trầm thấp, nghe vào tai vô cùng gợi cảm: "Anh đang ở phòng làm việc, em qua đây đi."
“Phòng làm việc?” Đường Dạ Khê hơi kinh ngạc: “Có chuyện gì sao?"
"Có việc." Cố Thời Mộ nói: "Em lại đây sẽ biết."
"Được thôi." Đường Dạ Khê nói: "Ngay đây."