Cố Lạc Hàn nhìn Cố Thời Mộ, sau đó nhìn Cố Lạc Bạch, cúi đầu xuống, nhẹ nhàng nói: "Em hiểu rồi, anh cả..."
Điều đó có nghĩa là, bất kể điều gì xảy ra trong tương lai, anh cả của anh ấy sẽ không bao giờ thừa nhận rằng Tề Thái Vi là người nhà họ Cố.
Ngay cả khi anh ấy thực sự kết hôn với Tề Thái Vi, Tề Thái Vi cũng đừng nghĩ đến việc lấy thân phận người nhà họ Cố để đi vào cổng chính nhà họ Cố.
Nếu anh ấy kết hôn với Tề Thái Vi, vài năm sau, vào đêm giao thừa, anh cả và hai em trai của anh ấy sẽ ngồi quây quần bên vợ con, chia sẻ niềm vui với bố, trong khi anh ấy chỉ có thể bước vào cổng nhà họ Cố một mình…
Nếu anh ấy khăng khăng muốn kết hôn với Tề Thái Vi, đó là những gì anh ấy sẽ phải đối mặt trong tương lai...
Anh ấy có thực sự muốn kết hôn với Tề Thái Vi không?
Không.
Tại sao bây giờ anh ấy lại nghĩ về điều này?
Người mà chị Thái Vi yêu là anh cả.
Cô ta sẽ không muốn kết hôn với anh ấy!
Đúng!
Anh ấy không cần phải lo lắng về những điều này, chị Thái Vi sẽ không kết hôn với anh ấy đâu.
Anh không thể biết mình đang thất vọng hay cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ biết cúi đầu tự cười nhạo bản thân.
“Anh vẫn chưa nói hết lời,” Cố Thời Mộ tiếp tục: “Mặc dù anh sẽ không thực sự cắt đứt quan hệ với em, nhưng nếu sau này em cứ cố chấp và kết hôn với Tề Thái Vi, thì thỏa thuận bằng văn bản mà anh đưa ra sẽ không có thời hạn, tức là nói, bất cứ khi nào anh muốn nhận lại em thì anh sẽ nhận lại, trước đó em và nhà họ Cố không có bất kỳ quan hệ gì, những gì em trả lại cho nhà họ Cố cũng sẽ mãi mãi ở trong tay anh, có lẽ cả đời này em cũng không thể lấy lại được.”
Cố Lạc Hàn sửng sốt một chút, sau đó vội vàng gật đầu: "Không thành vấn đề, anh cả, chỉ cần trong lòng anh thật sự không giận em, không đoạn tuyệt quan hệ với em thì những vật ngoài thân kia em không cần, những thứ đó vốn thuộc về bố và anh cả mà.”
"Anh hai, anh còn không hiểu sao? Anh cả làm chuyện này là vì tốt cho anh. Anh ấy sợ anh bị Tề Thái Vi lừa gạt!" Cố Lạc Bạch khịt mũi và vỗ vai Cố Lạc Hàn: "Có lẽ không bao lâu nữa bố và anh cả sẽ tha thứ cho anh, nhưng cuối cùng có một ngày cô ta sẽ không chịu được cảnh khốn cùng và sẽ rời bỏ anh. Nếu cô ta có thể sống với anh trong cảnh nghèo khó mười, hai mươi năm, có lẽ cô ta đã hồi tâm chuyển ý, đến lúc đó, em tin anh cả sẽ chấp nhận cô ta thôi.”
“Không có thời hạn,” Cố Thời Mộ kiên quyết nói: “Không có mười năm hay hai mươi năm, tất cả đều là tùy tâm, có lẽ năm sau anh sẽ đổi ý, lấy hết mọi thứ cho riêng mình và không bao giờ trả lại cho em."
“Hiểu rồi,” Cố Lạc Bạch lại vỗ vai Cố Lạc Hàn, dịch lại: “Còn có thời hạn, nếu Tề Thái Vi phát hiện ra, có lẽ cô ta sẽ cắn răng đếm ngày, không có thời hạn và không có hy vọng, đó là điều tuyệt vọng nhất, cô ta nhất định sẽ bỏ rơi anh sau một thời gian thôi.”
"..." Cố Lạc Hàn bất lực nói: "Anh cả, Tiểu Bạch, mọi người thật sự nghĩ quá nhiều rồi, chị Thái Vi sẽ không gả cho em đâu."
Cố Lạc Bạch khịt mũi và đảo mắt: "Sao nào? Anh có muốn cá với em không? Nếu em thua, sau này em sẽ giặt giũ nấu cơm cho anh hai, nhưng nếu anh hai thua… Về sau đừng gọi em là Tiểu Bạch, phải gọi là anh A Bạch.”
"..." Cố Lạc Hàn không chịu nổi nữa, đánh anh ta một cái: "Cút đi!"
“Ai ui!” Cố Lạc Bạch xoa xoa chỗ mình vừa bị đánh, lẩm bẩm nói: “Lần nào cũng đánh vào đầu em, em nghĩ anh ghen tị với việc em thông minh hơn anh, nhưng với sự ngốc nghếch của anh thì có đánh em bao nhiêu lần, em cũng thông minh hơn anh thôi.”
Cố Lạc Hàn: "... Em có thể im lặng được không? Em nói nhiều quá! Không hiểu sao anh cả lại giữ em ở bên cạnh, ồn ào hết sức! Anh sẽ không đánh cược với em, bởi vì anh không cần em làm gì cho anh hết, em quá ồn ào, anh ước gì em cách ra anh một tí đấy."
Cố Lạc Bạch cười hì hì và nói: "Tất nhiên là vì em thông minh và khéo mồm hơn anh rồi, em hoạt bát lại còn ngàn chén không say đấy. Em có thể xử lý tất cả các bữa tiệc uống rượu, khiêu vũ và bữa tiệc từ thiện mà anh cả không thích đi đấy, anh làm được không?"
Cố Lạc Hàn: "..."
Đi ư.
Anh ấy thực sự không thể đi được.
Không thể so sánh với lão Tam về phương diện này rồi.
Mặc dù là lão tam ở trong làng giải trí, nhưng đúng là một thiếu niên đẹp trai khéo léo, gặp người nói tiếng người, gặp chuyện ma quỷ sẽ nói chuyện ma quỷ, chỉ cần anh ta muốn lừa ai thì không ai có thể thoát khỏi tay anh ta.
Tiếc là bản tính anh ấy lại vụng về, nếu không chỉ cần có một hai phần bản lĩnh như Tiểu Bạch thì đã chiếm được trái tim của chị Thái Vi rồi, sẽ không để chị Thái Vi phải lòng anh cả đâu, và sẽ không thể rơi vào tình huống như ngày hôm nay.
Nghĩ đến Tề Thái Vi, trái tim anh ấy vốn có chút nhẹ nhõm vì bị Cố Lạc Bạch trêu đùa lại trở nên nặng trĩu.
Anh ấy cảm thấy buồn khi Tư Khiêm đến.
Cố Thời Mộ đã cho Tư Khiêm một vài lời dặn dò đơn giản về yêu cầu, là một luật sư đỉnh cao nên mấy chuyện này chỉ là chuyện nhỏ, Tư Khiêm đã nhanh chóng soạn ra được thỏa thuận rồi.
Cố Lạc Hàn ký tên của mình ở cuối trang cuối cùng mà không cần nhìn, sau đó ấn dấu tay của mình vào.
Thỏa thuận có ba phần, một cho Cố Thời Mộ, một cho Cố Lạc Hàn và một cho Tư Khiêm.
Nội dung của thỏa thuận khiến bất cứ ai cũng rất kinh ngạc, nhưng Tư Khiêm nhất quyết không nói lời nào, sau khi làm xong mọi thứ thì lặng lẽ xin tạm biệt.
Cố Lạc Bạch nhìn vào tấm lưng thẳng của anh ta và nói: "Em đã huấn luyện anh ta lâu như vậy, nhưng bộ mặt lạnh lùng này vẫn khiến em không có cảm giác thành tựu, thật nhàm chán!"
Cố Thời Mộ cười tủm tỉm: "Em kiềm chế chút đi, cẩn thận đừng khiêu khích anh ta, anh ta thật sự có thể đánh chết em đấy."
“Sợ anh ta sao?” Cố Lạc Bạch nhướng mày: “Ai thắng ai thua còn chưa biết đâu!”
Cố Thời Mộ mỉm cười: "Anh không biết ai thắng ai thua, nhưng nếu em thật sự động thủ thì em chắc chắn sẽ chết trong tay anh ta.”
"..." Cố Lạc Bạch sờ sờ mũi, bướng bỉnh nói: "Không giống nhau! Nếu không địch sức được, em có thể dùng trí, không nhất định làm em sẽ chết.”
“Em có chắc không?” Cố Thời Mộ bắt chước điệu bộ của anh ta, nhướng mày và hỏi: “Em có chắc mình có thể chơi tâm cơ với anh ta không?”
Cố Lạc Bạch: "..."
Anh ta ngẩn người một lúc, sau đó xua tay: "Được, được rồi, vậy nên em ghét nhất là mấy tên luật sư mà!"
Đặc biệt là ghét Đại Ma Vương Tư Khiêm!
Toàn bộ tập đoàn Cố thị, khi anh cả, anh hai vắng mặt… Ồ, không đúng, phải nói là cho dù anh cả có ở đó hay không, tất cả mọi người đều phải nghe lời anh ta.
Tất cả mọi người đều biết anh cả cưng chiều anh ta nhất, lời anh ta nói chưa từng bị anh cả bác bỏ, duy chỉ có tên mặt lạnh Tư Khiêm này thích đối chọi với anh ta, cho dù là vũ lực hay trí lực thì anh ta đều không làm gì được tên đó.
Luật sư đúng là đồ đáng ghét nhất.
Cố Thời Mộ vỗ vai anh ta: “Đừng nản lòng, tư chất của anh ta có thể không bằng em, nhưng nếu em có ba phần chăm chỉ của anh ta thì cũng sẽ không bị đánh mỗi khi anh ta tức giận.”
"... A?" Cố Lạc Bạch chớp mắt: "Vậy thì quên đi!"