Bảo anh ta chăm chỉ thì chi bằng giết thẳng anh ta luôn đi.
Sống phóng túng ăn nhậu vui vẻ không phải tốt hơn sao?
Nếu bảo anh ta giống như tên mặt lạnh Tư Khiêm kia, mỗi ngày không phải làm việc thì cũng là tập văn luyện võ, cuộc đời còn niềm vui gì nữa chứ?
Cố Thời Mộ mỉm cười, không để ý đến anh ta, nói với Cố Lạc Hàn: "Sau khi trở về em nên xem kỹ một lần nữa, anh vẫn nói như vậy, mặc dù anh đã lên kế hoạch mọi thứ, nhưng anh vẫn mong rằng em sẽ vạch rõ giới hạn với Tề Thái Vi, sau này đừng có dây dưa với cô ta nữa, về phần em nghe hay không nghe… Em cứ về nghĩ cho kỹ đi.”
Cố Lạc Hàn gật đầu, trầm giọng nói: "Em biết rồi, anh cả, vậy... Em về trước đây?"
Trước đây, anh ấy sẽ ở lại ăn tối, nhưng hôm nay, anh ấy thực sự không có tâm trạng.
Cố Thời Mộ gật đầu: "Đi đi."
Được sự cho phép của Cố Thời Mộ, Cố Lạc Hàn rời khỏi nhà họ Cố và trở về nơi ở của chính mình.
Sau khi trở lại chỗ ở của chính mình, anh ấy cầm thỏa thuận ngồi ở trên sô pha, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm một điểm, hồi lâu cũng không nhúc nhích.
Anh ấy... muốn gặp Tề Thái Vi.
Suy nghĩ thật điên rồ.
Anh ấy muốn xem cô ta có sao không, muốn xem có ai bắt nạt cô ta không, muốn biết liệu cô ta có khóc trong tuyệt vọng hay không, và xem hình phạt của Tề Thái Vi có thể nhẹ hơn nếu anh ấy can thiệp hay không.
Càng nghĩ về điều đó, anh ấy càng day dứt rồi đột ngột đứng dậy, bước ra cửa, đưa tay nắm lấy tay nắm cửa, nhưng anh ấy lại ngập ngừng.
Không.
Anh ấy không thể làm gì cả.
Không ai có thể thay đổi những gì anh cả đã quyết định.
Dù anh ấy có can thiệp thì cũng không có gì thay đổi.
Bố anh ấy rất ghét những người bẻ cong luật pháp vì lợi ích cá nhân, nếu bố biết rằng anh ấy muốn tìm người để cầu xin cho Tề Thái Vi, bố sẽ rất tức giận, thất vọng vì anh ấy, thậm chí còn đuổi anh ấy ra khỏi nhà họ Cố.
Sức khỏe của bố không tốt, anh ấy không thể làm cho bố tức giận vì chuyện của anh ấy...
Anh ấy chậm rãi dời tay ra, trở lại sô pha, trầm mặc ngồi xuống.
Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, anh ấy không chịu nổi dằn vặt trong lòng, cuối cùng rời khỏi nhà đi đến đồn cảnh sát.
Anh ấy có thể không cầu xin giảm án cho Tề Thái Vi, nhưng ít nhất anh ấy phải gặp Tề Thái Vi và cho cô ta biết rằng không phải ai cũng đã bỏ rơi cô ta.
Anh ấy vẫn ở đó.
Chỉ cần cô ta thay lòng đổi dạ, anh ấy sẽ chấp nhận cô ta.
Chờ khi cô ta ra khỏi trại giam, anh ấy sẽ chăm sóc cô ta chu đáo.
Khi đó, cho dù thân phận của anh ấy không cao quý như trước, nhưng ít nhất anh ấy cũng có thể cho cô ta không lo nghĩ về cơm ăn áo mặc.
Sau khi đến đồn cảnh sát và giải thích mục đích của mình, câu trả lời anh ấy nhận được là Tề Thái Vi không thể gặp bất kỳ ai ngoại trừ luật sư của cô ta bây giờ. Nếu anh ấy muốn gặp Tề Thái Vi, vui lòng quay lại vào ngày mai.
Ngày hôm sau, trước khi đi làm, anh ấy đã đợi bên ngoài đồn cảnh sát.
Anh ấy đợi một ngày, đến khi đồn cảnh sát tan sở vẫn không thể gặp được Tề Thái Vi.
Anh ấy không dám nổi giận, cũng không dám dùng vũ lực, chỉ có thể lo lắng bất lực rời đi.
Đến ngày thứ ba, anh ấy lại đến sớm.
Làm việc chăm chỉ sẽ được đền đáp.
Lần này, cuối cùng anh ấy cũng nhìn thấy Tề Thái Vi.
Chỉ là trong hai ngày qua, Tề Thái Vi trở nên đặc biệt hốc hác, khi nhìn thấy cô ta, anh ấy đã suýt nữa không nhận ra cô ta.
Tề Thái Vi mà anh ấy từng thấy trước đây luôn rạng rỡ và xinh đẹp với lớp trang điểm tinh tế, Tề Thái Vi trong ấn tượng của anh ấy là một vẻ đẹp rạng ngời.
Nhưng Tề Thái Vi lại đang mặc đồng phục tù giam và bị còng tay, nước da khô và vàng, đôi mắt xanh đen, khuôn mặt thanh tú và xinh đẹp vốn có của cô ta dường như vô cùng bình thường, cùng lắm chỉ là thanh tú thôi.
Nếu không nhờ đặc điểm trên khuôn mặt và trí nhớ của anh ấy, anh ấy thậm chí sẽ nghi ngờ rằng cảnh sát đã nhầm lẫn và đưa anh ấy đến trước mặt những người phụ nữ khác.
Khi Tề Thái Vi nhìn thấy anh ấy, giống như nhìn thấy một vị cứu tinh, nước mắt cô tarơi xuống ngay lập tức: "A Hàn, em đến cứu chị đúng không? Chị biết, em nhất định sẽ không mặc kệ chị. A Hàn, mau dẫn chị ra ngoài đi, dẫn chị đi, dẫn chị đi…”
Cố Lạc Hàn rất xấu hổ: "Em xin lỗi, chị Thái Vi..."
"Xin lỗi?" Tề Thái Vi mở to hai mắt: "A Hàn, ý của em là gì? Không phải em đến đưa chị ra ngoài sao? A Hàn, nơi này thật đáng sợ, em mau đưa chị ra ngoài được không?”
“Em xin lỗi, chị Thái Vi, em không thể làm được…” Cố Lạc Hàn cảm thấy đau khổ và tội lỗi: “Chị Thái Vi, nếu chị làm sai điều gì thì chị nên bị trừng phạt, em không thể làm trái pháp luật để cứu chị, em cũng không có năng lực cứu chị ra ngoài, em không làm được… Xin lỗi, chị Thái Vi…”
"Không, không phải..." Tề Thái Vi vội vàng lắc đầu: "A Hàn, em đi van xin dượng đi, ông ấy yêu các em nhất, em nói thì ông ấy nhất định sẽ nghe. A Hàn, chị cầu xin em cứu chị ra ngoài đi, chị không thể bị kết án được. Chị không thể ở trong này, nếu bị người ta biết thì cả đời này của chị coi như kết thúc rồi, chị cầu xin em.”
Cô ta che mặt khóc thảm thiết. Cố Lạc Hàn thông cảm và thương hại cô ta, anh ấy không ủng hộ những gì bố và anh cả đã làm, cảm thấy đây là việc không hợp tình hợp lý, nhưng anh ấy không làm được gì cả.
Nếu người bị tổn thương là anh ấy, anh ấy có thể tha thứ và không quan tâm đến bất cứ điều gì.
Tuy nhiên, chính anh cả của anh ấy là người bị tổn thương, không phải anh ấy.
Anh ấy không thể vô lương tâm với anh cả của mình, khăng khăng rằng Tề Thái Vi không gây ra bất kỳ tổn hại nào cho anh cả, rồi cầu xin anh cả tha cho Tề Thái Vi được.
Anh ấy không làm được.
Anh không thể cho Tề Thái Vi câu trả lời mà cô ta muốn.
“Xin lỗi, chị Thái Vi, em không thể làm những gì chị đã nói.” Anh ấy nói với vẻ đau lòng và tội lỗi: “Nhưng chị yên tâm, chị Thái Vi, chờ khi chị ở bên trong ra, em sẽ không mặc kệ chị đâu… Em có thể nghỉ một thời gian và đưa chị đi du lịch giải khuây? Không phải chị thích hải đảo sao, em sẽ đi cùng chị, được không?”
“Không, tôi không cần!” Tề Thái Vi sụp đổ bật khóc, lắc đầu đập mạnh vào bàn: “Tôi không cần đi du lịch để thư giãn, tôi muốn ra khỏi đây! Nơi này thật kinh khủng, căn phòng vừa nhỏ vừa tối, không khí hôi hám thật khiến người ta kinh tởm… Tôi không chịu được nữa, thật sự không chịu nổi nữa!”
Cô ta khóc rống lên: "A Hàn, coi như chị cầu xin em được không? Em giúp chị, cứu chị ra ngoài, chỉ cần em đồng ý cứu chị, cái gì chị cũng sẽ đồng ý với em.”
Chỉ cần em đồng ý cứu chị, cái gì chị cũng sẽ đồng ý với em...
Câu nói này khiến trái tim của Cố Lạc Hàn lạnh đi.
Chỉ cần anh ấy sẵn lòng cứu Tề Thái Vi ra ngoài, Tề Thái Vi sẽ đồng ý với anh ấy mọi thứ...
Tề Thái Vi nói điều này là vô tình, hay đang ám chỉ điều gì đó?
Anh ấy phải thừa nhận rằng mặc dù mình vẫn thích Tề Thái Vi, nhưng những lời nói của anh cả và Cố Lạc Bạch đã để lại dấu vết trong lòng anh ấy, anh ấy đã không giống như trước kia, toàn tâm toàn ý với Tề Thái Vi mà không có khúc mắc.
Cỏ đã mọc trong tim anh ấy.
Những gì Tề Thái Vi nói, anh ấy không còn đơn giản lắng nghe nữa, anh ấy sẽ suy ngẫm và phân tích.
Sẽ suy nghĩ thật sâu, cô ta nói câu này, là vô tình, hay là tính toán tâm tư?
Chỉ cần anh ấy sẵn lòng cứu Tề Thái Vi ra ngoài, Tề Thái Vi sẽ đồng ý với anh tất cả mọi thứ... Trong đó, nếu anh muốn kết hôn với cô ta, cô ta sẽ sẵn sàng kết hôn với anh sao?
Cho dù không cần đám cưới hay giấy đăng ký kết hôn, chỉ cần anh ấy sẵn sàng cứu cô ta ra ngoài, cô ta có thể nương thân cho anh ấy, mặc cho không có danh phận ư!
Nguyễn Thùy Linh
thêm thằng ngu nữa giống a4 khê khê.mau tỉnh lại coi chừng bị cắt đứt quan hệ cố bây giờ chừng nào tỉnh ngộ.tg xoay quanh nv8 cốt truyện ko giống với tiêu đề gì cả.nói là thiên tài bảo bảo mà toàn là tào lao xàm
4 ngày trước
Khanh Minh
Chắc chắn là cô ta bày mưu tính kế rồi. Đợi cô ta ra tù thì sẽ thất hứa và không ở bên cạnh a hàn nữa, cô ta sẽ hại Khê khê🔪🔪💧🌹🥀🌺
3 ngày trước