“Anh họ, ý của anh là sao? Sao em không hiểu?” Ôn An An trợn to hai mắt, vẻ mặt vô tội trở lại: “Người mua hung thủ giết Đường Dạ Khê, Đường Tiểu Sơ, Đường Tiểu Thứ chính là em gái anh Đường Y Y, liên quan gì đến em? Nếu như Cố Thời Mộ muốn báo thù cho Đường Dạ Khê, anh ta đương nhiên sẽ tìm đến em gái anh, liên quan gì đến em?"
"Tin anh đi, em đã tính toán xong hết thảy, em thông minh, nhưng lại bị sự thông minh đó quật ngược. Cố Thời Mộ nhất định sẽ không bỏ qua cho em, em nên cầu thêm phúc đi!" Đường Cẩm Tiêu không nói nữa mà rời khỏi phòng riêng.
Ôn An An không rời đi, nép vào góc sô pha, ngơ ngác nhìn thẳng một chỗ.
Cô ta nói với Đường Cẩm Tiêu rằng cô ta tình nguyện kết hôn với Vương Phái Đông, nhưng trên thực tế, nếu có sự lựa chọn tốt nhất, ai lại muốn lấy một người đàn ông sắp xuống mồ chứ?
Cô ta trẻ đẹp, thanh tú, xuất thân từ gia đình giàu có, được giáo dục tốt nhất từ nhỏ, là tiểu thư danh giá xuất thân từ gia đình nổi tiếng.
Cô ta đã từng nghĩ rằng mình sẽ có một tương lai rực rỡ nhất, rằng cô ta sẽ gả từ một gia đình giàu có sang một gia đình giàu có quyền quý hơn.
Chồng cô ta sẽ là con nhà quyền quý, xuất thân danh giá, có địa vị cao, trẻ trung và nhiều tham vọng, cao ráo, đẹp trai.
Cô ta sẽ có của hồi môn hậu hĩnh và sinh ra người thừa kế cho anh ấy, cô ta sẽ trở thành nữ chủ nhân của ngôi nhà, lấy chồng dạy con, được vô số người ngưỡng mộ, ghen tị.
Hai mươi năm qua, cô ta luôn tin chắc rằng đó là cuộc đời của mình.
Tuy nhiên, khi cô ta cần thân phận cô chủ nhà họ Ôn nhất thì cô ta lại bị nhà họ Ôn nhẫn tâm bỏ rơi.
Cho dù nhà họ Ôn có chút lương tâm mà nghĩ cho cô ta một chút, thì cũng có thể đợi đến khi cô ta kết hôn với tư cách là cô chủ nhà họ Ôn rồi mới khai ra thân phận của Đường Dạ Khê.
Tuy nhiên, nhà họ Ôn không làm vậy.
Họ không quan tâm đến sự sống chết của cô ta, họ công bố danh tính của Đường Dạ Khê cho thế giới bên ngoài và ném cô ta vào cát bụi.
Mất thân phận cô chủ nhà họ Ôn, cũng mất cả vốn để gả vào một gia đình giàu có.
Những ngày tiếp theo của cô ta, ngày sau tệ hơn ngày trước.
Ngay cả nhà họ Thái đã từng bị cô ta coi thường cũng bỏ rơi cô ta và đuổi cô ta ra khỏi nhà.
Côta mất tất cả và không có nhà để về.
Cô ta tự nhận mình thông minh và xinh đẹp, hiểu biết, đa tài, nhưng có những thứ này nhưng cũng vô dụng.
Cô ta đã cố gắng hết sức để giành được sự ưu ái của những người con trai giàu có và quý tộc, nhưng cô ta đánh bậy đánh bạn và khiến Vương Phái Đông phải lòng cô ta ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Cô ta là một bông hoa mỏng manh được nuôi trong nhà kính, nếu không có ai chăm sóc tốt, côta sẽ không thể chịu đựng được chút nào.
Cô ta kiệt sức và bất lực nên chỉ có thể chấp nhận sự theo đuổi của Vương Phái Đông.
Điểm mấu chốt cuối cùng của cô ta là cô ta không thể làm tình nhân.
Cô ta buộc Vương Phái Đông phải ly hôn với vợ mình, cô ta và Vương Phái Đông đã có giấy đăng ký kết hôn.
Tuy nhiên, cô ta không tổ chức đám cưới với Vương Phái Đông.
Các con của Vương Phái Đông phản đối gay gắt việc Vương Phái Đông cưới cô ta, Vương Phái Đông không dám tổ chức hôn lễ trọng đại, cô ta cũng không muốn mọi người biết chuyện mình lấy một người đàn ông già khụ, nên cả hai chỉ đi lĩnh giấy kết hôn thôi.
Tuy nhiên, cô ta chắc chắn sẽ không nói điều này với Vương Phái Đông, cô ta giả vờ oan ức nhưng sẵn sàng thỏa hiệp vì lợi ích của Vương Phái Đông, và dụ dỗ Vương Phái Đông coi cô ta như báu vật.
Ngoại trừ việc Vương Phái Đông lớn tuổi, hiện tại cô ta đang sống rất tốt.
Ít nhất, cô ta cũng có một khoản thu nhập, có người có thể chu cấp cho cô ta mọi thứ.
Mỗi ngày cô ta không phải làm bất cứ điều gì, chỉ cần ăn, uống và vui chơi, Vương Phái Đông sẽ cho cô ta rất nhiều tiền.
Nhưng tất cả đều dùng cơ thể trẻ trung và một tương lai tươi sáng của cô ta để đổi lấy.
Sau khi kết hôn với Vương Phái Đông, cô ta hoàn toàn mất cơ hội kết hôn với một người trẻ đẹp.
Vương Phái Đông ngày một già đi, cô ta chỉ còn biết chịu đựng sự chán ghét mà ở bên cạnh Vương Phái Đông chỉ vì áo gấm lụa là.
Cô ta đã hy sinh rất nhiều để đổi lấy một cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc, ngược lại Đường Cẩm Y lại vô cùng đáng ghét.
Mặc dù Đường Cẩm Y bị Đường Lẫm Nhiên và Đường Cẩm Địch vứt bỏ, nhưng cô ta đã có Đường Cẩm Tiêu ủng hộ hết lòng.
Rõ ràng cô ta tốt hơn Đường Cẩm Y ở mọi khía cạnh, nhưng lại sống không tốt bằng Đường Cẩm Y, làm sao cô ta có thể cam tâm được chứ?
Vì vậy, cô ta đã cẩn thận tính kế để Đường Cẩm Y rơi vào bẫy của cô ta, giết Đường Dạ Khê.
Cô ta nhanh chóng thuyết phục đồ ngốc Đường Cẩm Y đó, và đồ ngốc đó đã thực sự ra tay.
Bây giờ, như cô ta mong muốn, Đường Cẩm Y đã bị cảnh sát bắt vào tù, cả đời này đừng mong trở ra.
Cuối cùng cô ta đã dẫm lên Đường Cẩm Y, và cả đời này Đường Cẩm Y đừng mong sẽ hơn cô ta nữa!
Tuy nhiên, điều đáng tiếc duy nhất là kế hoạch của cô ta không hoàn toàn thành công, Đường Dạ Khê và hai đứa hoang dã không bị giết.
Chỉ khi Đường Dạ Khê và hai loài hoang dã kia chết, cô ta mới có thể giải tỏa nỗi hận trong lòng.
Hơn nữa, nếu Đường Dạ Khê và hai loài hoang dã chết đi, nhà họ Ôn cũng sẽ không nghĩ tới chuyện bám lấy nhà họ Cố. Vào lúc đó, nếu cô ta nghĩ ra thêm một số cách để gây ấn tượng với Ôn Minh Viễn và Đường Thủy Tinh, có lẽ, cô ta sẽ có thể trở về nhà họ Ôn và trở thành cô chủ của nhà họ Ôn.
Cô ta bất giác nắm chặt tay, đôi mắt thâm thúy như màn đêm... Đường Dạ Khê và hai loài hoang dã kia sao lại không chết chứ?
…
Ngày hôm sau.
Tình Viên.
Đường Tiểu Thứ ngủ đến hơn mười giờ sáng mới tỉnh lại, sau khi tỉnh lại, hai mắt mờ mịt, hơi ngẩn người.
Đường Dạ Khê quan tâm hỏi: "Bé con, con vẫn cảm thấy không ổn sao?"
Đường Tiểu Thứ rúc vào trong lòng cô lắc đầu, "Mẹ, con không còn cảm thấy khó chịu nữa, chỉ là con không còn sức mà thôi..."
Cậu cảm thấy toàn thân mềm nhũn, không còn chút sức lực nào.
"Không sao đâu, Tiểu Thứ đang đói, đói thì không có năng lượng thôi. Ăn no thì sẽ khỏe lại liền." Đường Dạ Khê nhẹ giọng hỏi: "Tiểu Thứ muốn ăn gì? Mẹ sẽ nấu cho con."
Đường Tiểu Thứ lắc đầu: "Mẹ, con không muốn ăn cái gì cả..."
"Nếu không ăn thì sẽ không thể khỏe được." Đường Dạ Khê dỗ dành cậu: "Mẹ làm chút cháo cho Tiểu Thứ được không?"
Đường Tiểu Thứ bất đắc dĩ gật gật đầu: "Được ạ... Mẹ, bố và anh đâu?"
Đường Dạ Khê nói: "Bố vào phòng làm việc, còn anh trai đi vệ sinh."
Vừa dứt lời, Đường Tiểu Sơ đã từ phòng tắm đi ra.
Thấy Đường Tiểu Thứ tỉnh lại, cậu bé rất vui mừng, chạy tới sờ trán Đường Tiểu Thứ: "Không còn nóng nữa..."
Cậu ngẩng đầu nhìn Đường Dạ Khê: "Mẹ, em trai khỏe rồi đúng không?"
Cậu nhìn chằm chằm Đường Dạ Khê thật kỹ, vẻ mặt rất căng thẳng.
Vừa rồi em trai vẫn ngủ, cậu thật sự rất sợ.
Cậu sợ em trai mình sẽ mãi không thức dậy như trên TV.
"Đúng rồi," Đường Dạ Khê cười gật đầu: "Em trai ăn chút gì đó là khỏe thôi, chúng ta cùng em trai xuống lầu ăn gì đó nhé, được không?"
“Được ạ!” Đường Tiểu Sơ cầm tay Đường Tiểu Thứ: “Em trai, em phải ăn nhiều một chút, anh sẽ ăn với em!”
"Tốt quá, tốt quá," Rúc vào trong vòng tay của mẹ và lại được anh trai ôm, Đường Tiểu Thứ rất vui vẻ, nhìn Đường Tiểu Sơ mỉm cười ngọt ngào: "Anh trai là tốt nhất, Tiểu Thứ thích anh trai nhất!"
“Thích anh trai nhất à?” Cố Thời Mộ vừa đẩy cửa vào, nghe thế thì nói: “Còn bố thì sao?