“Bởi vì ông đã làm tổn thương mẹ ruột của tôi.” Vương Ích Thước bình thản nói.
“Mày, mày, mày…” Vương Phái Đông tức giận không nói nên lời.
Ông ta nhìn vào đôi mắt lạnh lẽo của Vương Ích Thước, trong lòng đã nguội lạnh.
Đó là con ruột của ông ta, nhưng lúc này, con trai ruột lại nhìn ông ta như nhìn một người xa lạ.
Vốn dĩ ông ta có một người vợ hiền đức, con cái thông minh hiếu thảo, cuộc sống vô cùng thoải mái nhưng vì thích Ôn An An mà ly hôn với người vợ hiền đức, xa rời những đứa con thông minh hiếu thảo, kết cục lại bị bỏ tù.
Cả đời nở mày nở mặt, khi về già lại hai bàn tay trắng.
Ông ta thật là ngốc nghếch.
Vì đam mê tửu sắc mà đã có những quyết định sai lầm.
Ông ta rất hối hận, hận không thể giết chết dục vọng kia, hận vì đã thích Ôn An An.
Nhưng giờ hối hận thì đã quá muộn.
Giờ phút này, chứng cớ vô cùng xác thực, ông ta không thể trốn tội được, điều chờ đợi ông ta phía trước chính là mấy năm thậm chí là hơn mười năm lao tù.
Tình Viên.
Sau hai ngày dưỡng thương, bệnh tình của Đường Tiểu Thứ cũng đã gần bình phục.
Ở nhà buồn chán được hai ngày, Đường Tiểu Thứ sắp nổ tung rồi, cậu nằm trong lòng Đường Dạ Khê, nũng nịu: “Mẹ, con đã khỏi bệnh rồi, chúng ta đi dạo phố được không? Con rất muốn đi dạo phố với mẹ.”
Quảng Hạ vẫn chưa có chuyện gì làm nên cuộc sống của Đường Dạ Khê đều tập trung vào hai đứa con, Đường Tiểu Thứ muốn ra ngoài chơi, yêu cầu không có gì quá đáng nên cô vui vẻ đồng ý: “Được, chúng ta rủ anh trai và dì Kiều Kiều cùng đi, được không?”
“Được, được!” Đường Tiểu Thứ vui vẻ gật đầu: “Còn anh Tiểu Tự nữa.”
Đường Dạ Khê xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Ừ, còn anh Tiểu Tự nữa.”
“Ôi, tiếc là bố không có ở nhà.” Đường Tiểu Thứ thở dài thất vọng: “Giá như bố ở nhà thì hay quá, có bố đi dạo phố với chúng ta thì thật tuyệt!”
“Bố bận việc. Khi nào bố có thời gian, mẹ sẽ bảo bố đi dạo phố với Tiểu Thứ!” Đường Dạ Khê dỗ dành.
“Đành vậy.” Đường Tiểu Thứ gật gù như ông cụ non: “Chờ bố rảnh, con sẽ đi dạo phố với bố.”
Đường Dạ Khê: “…”
Rốt cuộc ai đi với ai đây?
Cô gọi điện cho Hứa Liên Kiều trước, rủ cô ấy đi dạo phố, sau đó thay quần áo cho ba đứa trẻ, cô cũng thay quần áo rồi đến văn phòng gặp Hứa Liên Kiều.
Đường Tiểu Thứ nắm tay cô, sôi nổi: “Mẹ, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm được không?”
Đường Dạ Khê nắm lấy bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô, trong lòng mềm nhũn, không nỡ từ chối: “Được, nhưng không được ăn đồ ăn vặt.”
Đôi mắt to đen láy của Đường Tiểu Thứ sáng lấp lánh: “Dạ, không được ăn bánh mì kẹp thịt, gà rán và khoai tây chiên đúng không?”
Đường Dạ Khê xoa cái đầu nhỏ của cậu: “Ừ.”
“Thôi được.” Đường Tiểu Thứ suy nghĩ một lát, sau đó nói: “Chúng ta ăn tiệc đứng được không?”
Đường Dạ Khê suy nghĩ: “Được, nhưng mẹ sẽ chọn nhà hàng.”
Có những nhà hàng tiệc đứng giá rẻ nhưng đồ ăn không rõ nguồn gốc, chỉ có đồ ăn vặt mà trẻ con thích ăn.
Nhà hàng mà Cố Thời Mộ chọn lần trước có rất nhiều loại đồ ăn bổ dưỡng, không có đồ ăn vặt, rất thích hợp cho trẻ con, Đường Dạ Khê mới đến một lần đã thích rồi.
Con trai cô thích ăn tiệc đứng, nhà hàng đó rất thích hợp.
“Được!” Đường Tiểu Thứ không phản đối: “Miễn là tiệc đứng thì con đều thích.”
“Tốt.” Đường Dạ Khê quay qua hỏi Đường Tiểu Sơ và Hạ Lăng Tự: “Tiểu Sơ, Tiểu Tự, tối nay chúng ta ăn tiệc đứng nhé!”
Đường Tiểu Sơ gật đầu: “Dạ được, thưa mẹ!”
Hạ Lăng Tự không phản đối.
Đường Dạ Khê lại nhìn Hứa Liên Kiều.
“Nhìn tớ làm gì?” Hứa Liên Kiều xoa đầu Đường Tiểu Thứ: “Tiểu Thứ nhỏ tuổi nhất, đương nhiên phải nghe lời của Tiểu Thứ rồi.”
“Lần sau sẽ nghe lời anh trai.” Đường Tiểu Thứ nắm tay Đường Tiểu Sơ, nhìn Hạ Lăng Tự thăm dò: “Lần sau nữa sẽ nghe theo anh Tiểu Tự nha.”
“Tiểu Thứ của chúng ta thật hiểu chuyện!” Hứa Liên Kiều lại xoa đầu cậu bé, khen ngợi.
Đường Tiểu Thứ lại ngẩng đầu nhìn cô ấy: “Lần sau sau nữa sẽ nghe theo dì Kiều!”
“Ôi, Tiểu Thứ của chúng ta thật đáng yêu! Dì Kiều Kiều yêu con quá đi!” Hứa Liên Kiều không kìm được cúi xuống hôn mạnh lên mặt cậu.
Đường Tiểu Thứ cười khúc khích, đôi mắt to đen láy cong thành vầng trăng khuyết, vui đến mức nhảy tung tăng.
Vẫn còn sớm, chưa đến giờ ăn cơm, hai lớn ba nhỏ cùng đi dạo phố mua sắm trong khu thương mại.
Đi ngang qua một cửa hàng sang trọng, Đường Tiểu Thứ chỉ vào một cái túi xách trong cửa hàng nói: “Mẹ, mẹ nhìn xem, cái túi đó rất đẹp, hợp với mẹ lắm, con tặng mẹ nhé.”
Cậu nắm tay Đường Dạ Khê, kéo vào cửa hàng.
“Con tặng mẹ?” Đường Dạ Khê buồn cười: “Tiểu Thứ, đây là cửa hàng rất sang trọng, toàn đồ đắt tiền đấy.”
“Không thành vấn đề!” Đường Tiểu Thứ tự tin nói: “Con có tiền, bố cho con rất nhiều tiền.”
Đường Dạ Khê: “…”
Sao cô lại quên mất điều này nhỉ?
“Tiểu Thứ, mẹ không thiếu túi xách, mẹ không mua đâu.” Thật ra Đường Dạ Khê không thiếu tiền nhưng cô tiết kiệm quen rồi nên không thích tiêu xài hoang phí.
“Nhưng con muốn mua!” Đường Tiểu Thứ kéo cô vào cửa hàng, chỉ vào một chiếc váy nói: “Mẹ, bộ váy này rất đẹp, mẹ ơi, mẹ mặc vào sẽ rất xinh đấy!”
Nhân viên bán hàng lập tức phụ hoạ: “Cậu bé này thật có con mắt tinh tường. Chiếc váy này là phiên bản giới hạn trong cửa hàng của chúng tôi, mỗi mẫu chỉ có một chiếc, rất phù hợp với khí chất nhã nhặn dịu dàng của cô!”
“Mẹ, mặc thử đi!” Đường Tiểu Thứ nắm tay Đường Dạ Khê: “Nếu thấy đẹp, con sẽ mua làm quà cho mẹ!”
“Không cần đâu.” Đường Dạ Khê nói: “Mẹ có rất nhiều quần áo, con không cần mua thêm nữa đâu.”
“Con muốn, con muốn, con muốn!” Đường Tiểu Thứ gật đầu lia lịa: “Tiểu Thứ bệnh, mẹ đã chăm sóc con rất vất vả, con muốn mua một món quà để cám ơn mẹ.”
Đường Dạ Khê: “…”
Sao con trai cô lại ngoan ngoãn và biết quan tâm đến thế?
Cô chưa bao giờ dạy, cũng không biết con trai được học được cách biết quan tâm đến người khác như thế từ đâu. Cô rất cảm động và tự hào, hận không thể cho cả thế giới biết rằng cậu con trai quý giá của cô là thiên thần nhỏ đáng yêu và chu đáo nhất trên thế giới!
Hứa Liên Kiều ở bên cạnh nhìn đầy thèm muốn: “Ôi, sao đứa bé này lại đáng yêu đến thế? Khê Khê, cô lại lừa tôi muốn kết hôn sinh con rồi này!”
Đường Dạ Khê: “Ai lừa cô chứ? Chính cô bị dụ thì có!”
“Đúng, đúng, là tôi bị dụ! Tôi chỉ ghen tị vì cô may mắn sinh được một cậu con trai đáng yêu như vậy! Đợi tôi gặp được người mình thích, tôi cũngsẽ nhanh chóng kết hôn và sinh con!” Hứa Liên Kiều vừa nói, vừa nhét bộ váy mà Đường Tiểu Thứ chọn vào tay Đường Dạ Khê rồi đẩy cô vào phòng thay đồ: “Tớ cũng thấy bộ váy này rất hợp với cậu, mau mặc thử xem.”