Ông cụ Diệp nhất thời không nói nên lời.
Ông ta đã nhìn ra được chi thứ đã hạ quyết tâm, cho dù có dùng đến thủ đoạn phi thường nào thì cũng không ích lợi gì.
Bây giờ, những gì ông ta có thể làm là làm dịu cơn giận của chi thứ trước, sau đó nói chuyện với chi thứ để xem liệu ông ta có thể khiến chi thứ thay đổi ý định của mình hay không.
Sau khi quyết định, ông ta nhìn Diệp Lâm Đông: "Lâm Đông, con biết sai chưa?"
"Vâng, ông nội, cháu biết sai rồi," Diệp Lâm Đông cúi đầu nói: "Cháu xin lỗi chú thím hai, cũng xin lỗi Bắc Bắc. Cháu sẵn sàng chấp nhận mọi hình phạt từ chú thím hai."
"Vậy phạt cháu theo gia pháp hai mươi lần," Ông cụ Diệp lạnh lùng hỏi: "Cháu phục không?"
Diệp Lâm Đông gật đầu: "Ông nội, cháu phục."
"Bố, không cần," Tần Ánh Dung mềm lòng ngăn lại: "Bố, con vừa nói Lâm Đông luôn yêu thương Bắc Bắc. Bắc Bắc bị thương là điều ngoài ý muốn, con không trách thằng bé, bố không cần phạt đâu.”
"Bố trừng phạt nó không phải vì nó vô tình làm Bắc Bắc bị thương," Ông cụ Diệp nói: "Bố trừng phạt nó bởi vì thân là cháu đích tôn của nhà họ Diệp, nó lại hành động bốc đồng. Nếu hôm nay người bị thương không phải Bắc Bắc mà là người khác, vậy thì tiền đồ của nó sẽ ra sao nữa chứ?"
Ông ta nhìn Diệp Lâm Đông và nói: "Bài học hôm nay là để cháu nhớ rằng sự bốc đồng là nguồn gốc của mọi tai họa! Sau này dù có chuyện gì xảy ra, cũng phải bình tĩnh, lập kế hoạch và sau đó hành động. Lâm Đông, cháu có hiểu không?"
"Vâng, ông nội," Diệp Lâm Đông cúi đầu nói: "Cháu hiểu rồi."
Ông cụ Diệp gật gật đầu, cao giọng nói: "Mời gia pháp!"
Gia pháp nhà họ Diệp là một tấm ván mun rộng bằng lòng bàn tay, hiện được lưu giữ trong nhà thờ Tổ, gỗ mun đen tuyền, bóng, rộng, trông khá nặng.
Tiểu bối nhà họ Diệp phạm sai lầm, nhiều nhất là quỳ ở từ đường, chưa từng trải qua gia pháp. Theo lời bà nội, chú bác của bọn họ đều đã trải qua gia pháp, ai cũng bị hơn mười lần, mấy ngày cũng không thể xuống giường.
Khi ông cụ ngày càng già, nỗi tức giận không còn lớn như thuở còn trẻ, lại còn đau lòng cho con cháu nên không nỡ đánh cháu mình một trận nhừ tử.
Hôm nay là lần đầu tiên.
Diệp Lâm Đông bước đến ghế dài trong sân, nằm úp xuống, hai vệ sĩ đè vai anh ta, một vệ sĩ khác thực hiện gia pháp, trong miệng đếm "một, hai, ba, bốn".
Tấm ván đập vào mông Diệp Lâm Đông, từng tiếng "bộp" nghe mới đau đớn làm sao.
Diệp Lâm Đông cắn chặt môi, nuốt lại tiếng kêu đau đớn sắp không kìm được.
Anh ta biết rằng các vệ sĩ đã thủ hạ lưu tình, nếu không thì tấm gỗ mun nặng nề sẽ khiến anh ta da tróc thịt bong trong vài cái.
Vệ sĩ biết nếu đánh chậm thì sẽ đau hơn, nên họ đánh rất nhanh, hai mươi cái đã nhanh chóng kết thúc.
Diệp Lâm Đông tuy không bị da tróc thịt bong, nhưng sắc mặt tái nhợt vì đau đớn, trên mặt đầy mồ hôi, quần áo cũng bị mồ hôi lạnh thấm ướt.
Ông cụ Diệp không cho anh ta trở lại phòng, lệnh cho hai thuộc hạ đỡ anh ta: "Lâm Đông, cuộc họp tiếp theo cháu không thể vắng mặt, cháu ở một bên nghe đi, đợi lát nữa họp xong thì quay về chữa trị."
Diệp Lâm Đông gật đầu đáp: "Vâng, ông nội."
Ông cụ Diệp nhìn Diệp Tri Nam: "Đến phiên cháu."
Diệp Tri Nam sợ hãi đến mức cố gắng trốn sau lưng Vương Tư Như.
Vương Tư Như mỉm cười: "Bố, Nam Nam là con gái..."
“Con gái thì sao?” Ông cụ Diệp lạnh lùng hỏi: “Con gái phạm pháp có thể thoát tội mà không chấp hình phạt sao?”
“Nhưng mà Nam Nam đã bị thương rồi!” Vương Tư Như lo lắng đổ mồ hôi trên trán: “Bố, nhìn mặt Nam Nam này, đã thành bộ dạng gì rồi.”
Ông cụ Diệp đang cực kỳ gai mắt với bà ta, không thèm trả lời bà ta, nhìn Diệp Tri Nam và nói: "Diệp Tri Nam, cháu chạy đến nhà Diệp lão gia tử và bóp cổ con mèo do Bắc Bắc nuôi. Thủ đoạn tàn nhẫn, ông phạt cháu năm mươi gậy, cháu phục không?"
"Năm mươi?" Diệp Tri Nam sợ tới mức lắc đầu nguầy nguậy: "Không! Ông nội, không được, ông không thể đối xử với cháu như thế!"
Cô ta là con gái, sao có thể bị đánh vào mông trước mặt nhiều người như vậy?
Nếu như truyền ra ngoài, sau này cô ta biết phải làm sao?
Hơn nữa, làm năm mươi cái!
Anh trai cô ta là một người đàn ông to lớn, chỉ bị đánh hai mươi cái, được người ta đỡ mới có thể miễn cưỡng đứng thẳng được.
Cô ta là một cô gái nhỏ, đánh cô ta năm mươi lần, chẳng phải sẽ khiến cô ta mất nửa mạng sao?
Ông nội có bị điên không?
Ông cụ Diệp lười nói chuyện với cô ta, liền ra lệnh cho thuộc hạ của mình: "Thi hành gia pháp."
"Không! Biến đi, cút đi!" Diệp Tri Nam đẩy người tới bắt cô ta, nấp ở phía sau Vương Tư Như, nắm chặt lấy quần áo của Vương Tư Như, vừa khóc vừa kêu: "Mẹ, cứu con, cứu con! Năm mươi gậy thì con chết mất."
Vương Tư Như bảo vệ Diệp Tri Nam, chất vấn ông cụ Diệp với đôi mắt đỏ hoe: "Bố, bố muốn đánh chết Nam Nam sao? Nam Nam là một cô gái, đánh năm mươi cái, không phải là lấy mạng nó sao? Sao bố có thể đối xử với nó như thế chứ?”
"Mạng của nó là mạng, mạng của con mèo Bắc Bắc không phải là mạng sao?" Ông cụ Diệp lạnh lùng nói: "Không trân trọng tính mạng, chỉ vì trút giận mà đi bóp chết con mèo cưng của em gái họ ư? Tâm địa độc ác biết bao nhiêu?"
Ông cụ Diệp lạnh lùng nhìn Vương Tư Như và nói: "Cô nên mừng vì tôi đã dùng gia pháp dạy cô ta. Nếu cô ta vẫn không phục thì tôi sẽ trục xuất cô ta khỏi nhà họ Diệp! Nhà họ Diệp chúng tôi không chứa chấp loại người rắn rết như vậy."
Vương Tư Như choáng váng.
Nhà mẹ đẻ của bà ta ở Dạ Đô cũng được coi là có địa vị, nhưng hoàn toàn không thể so sánh với nhà họ Diệp.
Là con dâu của nhà họ Diệp, bà ta đi đâu cũng được nể trọng.
Nhưng một khi bà ta ly hôn với Diệp Mộc Giản, không biết bao nhiêu người sẽ cười nhạo bà ta.
Bà ta chưa bao giờ nghĩ đến việc ly hôn với Diệp Mộc Giản, nhưng bà ta không thể chịu được khi Diệp Tri Nam bị đánh.
Bà ta nghiến răng, khuỵu gối, quỳ xuống đất rồi bật khóc: "Bố, Nam Nam không cố ý bóp cổ con mèo của Bắc Bắc, là do nó say rượu thôi, Nam Nam đã biết sai rồi, con cầu xin bố tha cho Nam Nam lần này, Nam Nam biết mình đã sai và sẽ không bao giờ dám làm vậy nữa, bố, con xin bố!"
Bà ta quỳ trên mặt đất dập đầu trước mặt ông cụ Diệp mấy cái.
Diệp Lâm Đông đứng một bên nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng ớn lạnh.