Sau khi Hứa Liên Kiều rời đi, Cố Thời Mộ và Đường Dạ Khê cũng bỏ đi cùng hai con của họ.
Trở lại Tình Viên, Đường Dạ Khê và Cố Thời Mộ đưa hai đứa trẻ trở lại phòng ngủ, sau khi dỗ bọn trẻ ngủ, Đường Dạ Khê để Cố Thời Mộ ngủ cùng bọn trẻ, cô đi tìm Hứa Liên Kiều.
Hứa Liên Kiều đang uống rượu.
So với trước đây, Văn phòng Nghiễm Hạ đã xa xỉ gấp mấy lần, chiếm toàn bộ tòa nhà, Đường Dạ Khê lại giàu có, chuẩn bị kỹ càng chỗ ở cho mọi người trong văn phòng của cô.
Mỗi người đều có căn hộ hai phòng ngủ và một phòng khách, căn nhà ban đầu được trang trí đẹp đẽ, rộng rãi và sạch sẽ, bài trí thoải mái, Đường Dạ Khê đã bổ sung những đồ dùng cần thiết hàng ngày cho mọi người.
Hứa Liên Kiều không có yêu cầu gì khác đối với nơi ở, miễn là sạch sẽ, sau khi dọn đến, cô ấy không hề chuyển thứ gì ngoại trừ tủ rượu.
Khi Đường Dạ Khê gõ cửa bước vào, cô ấy đang nằm trên sô pha, tự mình rót một ly.
Thấy Đường Dạ Khê đi vào, Đường Dạ Khê không nói lời nào, cô ấy đã nói: "Ở với chồng con đi, tớ không sao."
“Thật sự không sao chứ?” Đường Dạ Khê ngồi xuống bên cạnh nhìn cô ấy.
"Thực sự không sao," Hứa Liên Kiều lười biếng đáp, nghiêng người dựa vào cô: "Người trong văn phòng của chúng ta, thân thế người nào cũng đáng thương nhỉ? Không phải mồ côi thì lại là có bố mẹ cũng như không, tớ của ngày trước với bây giờ có gì khác nhau đâu nhỉ?"
"..." Đường Dạ Khê suy nghĩ một chút: "Vẫn có khác biệt, vế sau có vẻ tệ hơn."
Hứa Liên Kiều: "..."
Cô ấy vỗ vỗ vai Đường Dạ Khê: "Chị em, cậu thật biết cách tán gẫu!"
Đường Dạ Khê bật cười: "Không dám."
Hứa Liên Kiều liếc mắt nhìn cô nhấp một ngụm rượu: "Trước kia người của phòng làm việc của chúng ta đều là nấm mốc, bây giờ đã khác, cậu đã phản bội tổ chức, bắt đầu đổi vận rồi."
"..." Đường Dạ Khê tát cô ấy một cái, tức giận nói: "Cậu nói cái gì? Lung tung!"
“Đúng mà!” Hứa Liên Kiều nói: “Nhìn cậu xem, trước đây cậu xui xẻo như bọn tớ, nhưng bây giờ có chỗ nào xui xẻo chứ?”
Hứa Liên Kiều nắm chặt các ngón tay đếm từng cái một: "Nhìn này, trước hết là bố mẹ cậu! Bố mẹ cậu đều xuất thân từ gia đình giàu có. Bố cậu là người hiền lành, nho nhã, còn mẹ của cậu thì nhân hậu, đoan trang, yêu thương cậu, đúng không?"
Đường Dạ Khê: "... Tại sao cậu lại nói về điều này?"
Cô sợ rằng Hứa Liên Kiều sẽ ngày càng thất vọng.
“Uống rượu, còn có thể làm gì chứ?” Hứa Liên Kiều uống thêm một ngụm rượu, tiếp tục tính: “Thứ hai, chồng của cậu, Cố Thời Mộ, thái tử nhà họ Cố, người thừa kế duy nhất của nhà họ Cố, đã đến, có tiền có quyền, có thế lực, có năng lực, còn toàn tân toàn ý yêu thương cậu và Tiểu Sơ Tiểu Thứ, đúng không?”
Nhắc đến Cố Thời Mộ, khuôn mặt Đường Dạ Khê không khỏi đỏ bừng, ngượng ngùng gật đầu: "Cố Thời Mộ... anh ấy thật sự rất tốt."
Chắc cô đã tu tám kiếp nên ông trời mới cho cô gặp được Cố Thời Mộ.
Cố Thời Mộ là bố ruột của Tiểu Sơ Tiểu Thứ, cả cô và những đứa trẻ đều quá may mắn!
"Còn có Tiểu Sơ Tiểu Thứ." Hứa Liên Kiều tiếp tục nói: "Tiểu Sơ Tiểu Thứ là những đứa trẻ đáng yêu nhất mà tớ từng thấy trên thế giới này! Chúng là con trai của cậu, cậu nói xem, hạnh phúc nhỉ?"
“Ừ!” Nghĩ đến cục cưng của mình, Đường Dạ Khê nở nụ cười ngọt ngào: “Tiểu Sơ Tiểu Thứ là tốt nhất!”
Hứa Liên Kiều chọc vào thái dương của cô: "Không khiêm tốn chút nào, không biết xấu hổ!"
Đường Dạ Khê: "... Cậu uống nhiều quá à?"
"Không," Hứa Liên Kiều nói: "Nhìn tớ này, tớ đếm một hai ba lưu loát như thế, sao có thể say được chứ? Tớ chỉ nghĩ, tớ sẽ dành nhiều thời gian hơn ở với cậu hơn, cọ xát với sự may mắn của cậu, biết đâu được tớ sẽ có người chồng tốt, sinh hai đứa con đáng yêu như Tiểu Sơ Tiểu Thứ, tớ sẽ cảm thấy rất hài lòng.”
“Đúng vậy!” Đường Nhu nhéo nhéo mặt cô ấy: “Bắt đầu từ ngày mai, cậu có thể làm trợ lý của tớ, đừng chạy ra ngoài, mỗi ngày ở bên tớ, tớ đảm bảo mấy tháng nữa cậu sẽ tìm được người đàn ông tốt!”
"Xùy…" Hứa Liên Kiều vỗ vỗ tay cô, trợn mắt: "Lại dỗ tớ đừng ra ngoài nữa! Trời đất bao la như thế mà cậu cứ bắt tớ ở trong nhà, lương tâm của cậu thật tồi tệ mà!"
"Cậu mới không phân biệt tốt xấu, không nhìn ra lòng tốt của người ta đấy." Đường Dạ Khê tức giận nói: "Cậu nói muốn cọ xát vận may của tớ, tớ cho cậu cọ xát, cậu còn nói tớ không có lương tâm."
"Haizzz." Hứa Liên Kiều thở dài: "Cậu xem, chúng ta có một văn phòng, ngoại trừ cậu phải chăm sóc Tiểu Sơ Tiểu Thứ nên không thể không ở lại văn phòng, có ai lại nguyện ý quay về chứ? Không phải bọn họ đều chạy ra bên ngoài sao?"
"Thay đổi từ ngữ," Đường Dạ Khê nói: "Tớ nghĩ rằng việc điên cuồng bên ngoài phản ánh tâm trạng của tớ hơn."
"Hahaha.." Hứa Liên Kiều cười ha hả: "Khê Khê, cậu thật là oan ức, giống như một oán phụ vậy."
Đường Dạ Khê: "..."
Hứa Liên Kiều dựa vào người cô, đổi tư thế thoải mái hơn rồi rót rượu vào miệng ô: “Không biết Vi Vi thế nào rồi nhỉ? Gần đây cô ấy có liên lạc với cậu không?”
"Ừ, thỉnh thoảng cũng có liên lạc qua WeChat," Đường Dạ Khê nói:"Tâm trạng của cô ấy không tốt lắm, hỏi mười câu thì đáp có một hai câu thôi.”
“Haizz.” Hứa Liên Kiều thở dài một tiếng: “Nói về thảm thì Vi Vi là thảm nhất. Người có tiền có thế, cứ mười người thì có tám người con nuôi, con nuôi của những gia tộc khác đều thành thật ngoan ngoãn, trung thành và có hiếu, con nuôi của bọn họ thì muốn hủy hoại gia đình. Bố mẹ Vi Vi đã mất, bố của Vi Vi không cho cô ấy báo thù, lại bảo Vi Vi gả cho tên con nuôi bất nghĩa đó.”
Hứa Liên Kiều chậc lưỡi hai lần, lắc đầu thở dài: "Tớ nghĩ trước khi chết, bố của Vi Vi đầu óc không minh mẫn rồi, cho dù có lỗi với con nuôi cũng không thể để Vi Vi gả cho con nuôi phải không? Ông ấy có lỗi với con nuôi là chuyện của ông ấy, đối với Vi Vi, giữa cô ấy và con nuôi kia có thù giết cha, sao Vi Vi có thể gả cho hắn được chứ?”
“Đúng vậy..." Đường Dạ Khê cũng cảm thấy u sầu: "Có lẽ là vì Giản Minh Triệt và Vi Vi vốn dĩ là một cặp nhỉ? Bố của Vi Vi biết rằng Vi Vi thích Giản Minh Triệt, không đành lòng khiến Vi Vi khó xử, cho nên mới để lại lời trăn trối như vậy, bảo Vi Vi kết hôn với Giản Minh Triệt.”
“Nhưng làm sao Vi Vi có thể chấp nhận Giản Minh Triệt?” Hứa Liên Kiều nói, “Nếu bố Vi Vi cũng là một kẻ cặn bã như bố tớ, vậy thì chẳng ảnh hưởng gì, nhưng Vi Vi là ngọc bội trong tay bố Vi Vi, Giản Minh Triệt hại chết bố Vi Vi, sao Vi Vi có thể chấp nhận anh ta mà không có khúc mắc chứ?"