"Đương nhiên," Hứa Liên Kiều gật đầu nói: "Nếu các người có thời gian, hiện tại tôi có thể đi cùng các người luôn."
“Có, có thời gian!” Tần Ánh Dung kích động đến mức suýt bật khóc: “Bác sĩ Từ, cảm ơn, cảm ơn…”
Bá ấy lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng đưa cho Hứa Liên Kiều: "Bác sĩ Từ, đây là quà tặng và phí khám chữa, còn mật khẩu là sáu chữ số cuối của số thẻ... Cảm ơn cô đã cứu mạng Bắc Bắc... Tôi không biết phải làm sao để biểu đạt lòng cảm ơn sâu sắc với cô. Nói chung là sau này, nếu bác sĩ Hứa có gì cần nhà chúng tôi hỗ trợ, cứ việc nói, chỉ cần chúng tôi có thể làm thì tất nhiên sẽ cố gắng hết sức, tuyệt đối không chối đẩy.”
Hứa Liên Kiều không khách sáo với bà ấy, cầm thẻ ngân hàng đưa cho Đường Dạ Khê: "Chuyển cho chồng cậu, lúc trước đã nói xong rồi, phí khám chữa thì anh ấy lấy bảy phần, tớ lấy ba phần, ba phần kia cậu gửi tới thẻ lương của tớ là được.”
Đường Dạ Khê: "..."
“Chia chiến lợi phẩm” trước mặt người nhà bệnh nhân liệu có ổn không?
Diệp Mộc Phồn và Tần Ánh Dung hoàn toàn không bận tâm.
Bản thân Tần Ánh Dung là một thiên tài, bà ấy cũng đã từng gặp rất nhiều thiên tài, hầu hết những người tài giỏi đều cậy tài khinh người, Hứa Liên Kiều còn trẻ mà có thể chữa khỏi những căn bệnh mà người khác không thể chữa khỏi, dù cô ấy có thế nào thì người ta cũng sẽ nguyện ý lấy lòng cô ấy.
"Khê Khê..." Hứa Liên Kiều nắm lấy cánh tay của Đường Dạ Khê, nghiêm nghị nói: "Cậu rảnh không? Rảnh thì đi với tớ nhé, tớ đi một mình chán lắm!"
Đường Dạ Khê: "..."
Cố Thời Mộ nói rằng mặc dù Hứa Liên Kiều đã ký hợp đồng với anh, nhưng nếu tiền chữa bệnh mà Hứa Liên Kiều kiếm được sẽ được chuyển vào tài khoản dưới tên của Tiểu Sơ và Tiểu Thứ.
Nói cách khác, bảy phần số tiền mà Hứa Liên Kiều kiếm được từ việc đi khám bệnh là dành cho con trai cô.
Vậy cô còn có thể làm gì?
Đường Dạ Khê đi cùng Hứa Liên Kiều rời khỏi biệt thự.
Trước khi lên xe, Hứa Liên Kiều hỏi Diệp Mộc Phồn: "Đi gặp bố ông trước, hay gặp con gái ông trước?"
Diệp Mộc Phồn lễ phép nói: "Nếu bác sĩ Từ không phiền, hãy cùng tôi về nhà cũ để chăm sóc cho bố tôi trước."
"Không thành vấn đề," Hứa Liên Kiều cười nói: "Chỉ cần có đủ tiền chữa bệnh thì nói gì cũng dễ, ông nói đi đâu trước thì chúng tôi sẽ đến nơi đó.”
Diệp Mộc Phồn: "..."
Trong suốt chặng đường không ai nói chuyện cả.
Sau khi đến nhà cũ của nhà họ Diệp, Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều được vợ chồng Diệp Mộc Phồn dẫn vào phòng khách.
Ông cụ Diệp đang ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách chơi cờ với Diệp Miểu.
Nước da của ông ta rất xấu, sắc mặt xám xịt, mắt xanh đen và thần thái uể oải.
Hứa Liên Kiều ngồi xuống bên cạnh Ông cụ Diệp: "Mời đưa tay ra, tôi sẽ kiểm tra mạch cho ông."
Ông cụ Diệp đưa tay trái ra.
Hứa Liên Kiều rũ mắt xuống, ngưng thần tĩnh khí, khuôn mặt rất lạnh lùng uy nghiêm.
Ông cụ Diệp hơi sững sờ nhìn cô ấy.
Đêm qua, sau khi Hứa Liên Kiều rời đi, ông ta đã liên lạc với phó viện trưởng của Bệnh viện số 1, người đã cùng với Hứa Liên Kiều tiến hành phẫu thuật cho cháu gái nhỏ của mình.
Chuyên gia y tế nổi tiếng đã hết lời ca ngợi y thuật của Hứa Liên Kiều.
Nghe thấy sự ngưỡng mộ và tán thưởng của người ta dành cho Hứa Liên Kiều, ông ta suýt chút nữa không thể kìm lòng và nói rằng Hứa Liên Kiều là cháu gái của mình.
Nhưng nghĩ đến thái độ của Hứa Liên Kiều đối với nhà họ Diệp, ông ta lại kìm lòng xuống.
Khi ông ta tiết lộ danh tính thực sự của Hứa Liên Kiều, đó chỉ là một sự sỉ nhục của bản thân và khiến mọi người cười nhạo mình.
Sau khi cúp điện thoại, trời đã tối, nhưng ông ta không hề cảm thấy buồn ngủ.
Ông ta tức giận, lo lắng, hối hận.
Một hạt giống tốt như vậy, một thiên tài xuất chúng, nếu cô ấy lớn lên trong nhà họ Diệp và được ông ta dạy dỗ, thì cô ấy sẽ trở nên nở mày nở mặt như thế nào nữa chứ?
Có lẽ, có thể sánh vai cùng Cố Thời Mộ, con trai của thủ lĩnh năm xưa!
Vì sự tồn tại của cô ấy, nhà họ Diệp có thể lên một tầm cao hơn và trở nên rực rỡ hơn.
Chỉ tiếc…
Chỉ trách con trai cả của ông ta vì tham lam sắc đẹp mà đem lòng yêu Vương Tư Như vừa ngu ngốc vừa thâm độc.
Nói như vậy cũng không đúng...
Nếu không có Vương Tư Như, nhà họ Diệp sẽ không thể sinh ra cô cháu gái Hứa Liên Kiều này.
Nói cũng lạ, con trai lớn của ông ta ngu ngốc, Vương Tư Như cũng ngu xuẩn, làm thế nào mà một cặp bố mẹ ngu ngốc lại sinh ra một cô con gái thông minh như Hứa Liên Kiều chứ?
Chỉ có thể được giải thích là sự di truyền cách một bậc.
Dù sao thì ông ta cũng thông minh...
Thật đáng tiếc, thế hệ thứ ba của nhà họ Diệp thông minh nhất lại không mang họ Diệp...
Chỉ cần ông ta nghĩ đến điều này, trái tim ông ta lại nhói lên một cơn đau như bị roi quất vào.
Không biết trong tương lai có cơ hội nào khiến cô ấy thay đổi ý định và nhận tổ tiên của mình không nhỉ?
Cô ấy có quan hệ không tốt với chi chính, vậy thì có thể nhận chú thím ở chi thứ, em trai em gái gì cũng được.
Con trai thứ hai của ông ta thông minh, con dâu thứ hai cũng thế, cũng là một thiên tài. Cháu gái nhỏ thì tốt bụng, hoạt bát, thông minh và dễ thương.
Xét cho cùng Hứa Liên Kiều và nhà họ Diệp có liên hệ huyết thống, trong tương lai cô ấy sẽ tiếp xúc nhiều hơn với người của chi thứ, có lẽ cô ấy sẽ thân mật với chi thứ hơn, nếu có cơ hội thích hợp thì có lẽ cô ấy sẽ bằng lòng về nhận tổ tiên…
Khi ông ta đang suy nghĩ lung tung, Hứa Liên Kiều đã bắt mạch xong và bắt đầu chẩn đoán.
Sau khi chẩn đoán, cô ấy viết ra một đơn thuốc và đưa cho Diệp Miểu: "Theo đơn, uống thuốc mỗi ngày một lần, trên đó tôi có ghi công dụng và liều lượng."
Diệp Miểu cầm lấy đơn thuốc, gật đầu: "Được."
Hứa Liên Kiều lại nói với Diệp Mộc Phồn: "Bố ông có một số bệnh, dùng thuốc cũng không thể trị tận gốc, cần phải kết hợp với châm cứu. Chuẩn bị phòng ấm và kín gió. Tôi sẽ châm cứu cho bố ông hai ngày một lần, khoảng cách mỗi lần không ít hơn 48 giờ, không quá 72 giờ, nửa tháng cho một đợt điều trị, sau nửa tháng thì sẽ điều chỉnh phương án.”
Diệp Mộc Phồn gật đầu: "Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị ngay bây giờ."
"Không cần chuẩn bị," Tần Ánh Dung nói: "Phòng cho khách là được."
Cả đoàn người đi về phía phòng cho khách.
Châm cứu mất khoảng một giờ.
Khi đâm kim, cây kim dài vàng đâm vào người ông cụ Diệp nhưng ông ta lại không thấy đau, chỉ thấy tê dại.
Sau khi rút kim ra, tinh thần của ông ta rất mệt mỏi, mồ hôi nhễ nhại, muốn đi tắm, ông ta từ trên giường ngồi dậy.
Những năm ra chiến trường, ông ta thường bị rét, đói, mệt mỏi, bị thương khắp người.
Các cơ quan khác nhau trên cơ thể ông ta giống như các bộ phận của một chiếc máy cũ, tất cả đều gỉ sét, tay chân đều xơ xác, lâu rồi ông ta không biết từ "thư thái" là cảm giác như thế nào.
Nhưng vừa rồi, ông ta từ trên giường ngồi dậy và cảm thấy cơ thể mình linh hoạt hơn trước rất nhiều, ông ta cử động tay chân một cách dễ dàng, như một cái máy được nhỏ giọt dầu, các cơ không còn chết cứng. Đồng thời, các khớp cũng được bôi trơn.
Ông ta liên tục cử động tứ chi, Diệp Mộc Phồn hơi căng thẳng: "Bố, bố cảm thấy khó chịu ở đâu không?"