Ông cụ Diệp cũng sửng sốt.
Ông ta đã trưởng thành nhiều kinh nghiệm, kiến thức rộng rãi, tất nhiên có thể thấy được thực lực lợi hại của Đường Dạ Khê, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Ông ta còn cho rằng Đường Dạ Khê đang dựa vào hai đứa trẻ và khuôn mặt của mình để sinh tồn, nhưng không ngờ rằng cô còn có sức hấp dẫn riêng.
Kỹ năng tuyệt hảo vừa rồi, vừa nhìn là biết có kiến thức vững chắc, thật sự là đã rèn luyện qua nhiều năm.
Một cô gái nhỏ trông mong manh và yếu đuối nhưng lại là một cao thủ võ lâm, một người đàn ông lớn tuổi như ông ta còn cảm thấy đặc biệt thú vị, huống hồ là một thanh niên như Cố Thời Mộ.
Nhìn Đường Dạ Khê và Hứa Liên Kiều, sau đó nhìn Diệp Tri Nam, sự tương phản này quá bi thảm.
Con trai cả và con dâu cả nuôi dạy con kiểu gì vậy chứ?
Cô ta không thể xuất ra một chút bản lĩnh nào, bụng dạ thì nham hiểm. May mắn thay, đây không phải hạt giống nhà họ Diệp.
Càng nghĩ càng tức, ông ta dặn dò Diệp Miểu: "Mau, gọi người đưa cô ta ra ngoài, sau này tôi không muốn gặp lại cô ta nữa."
Khi nhìn thấy điều tồi tệ này, ông ta đã nghĩ đến sự thất bại của nhà họ Diệp trong việc đào tạo thế hệ trẻ. Nhìn thấy cô ta là ông ta lại đau khổ, sau này ông ta không muốn gặp lại cô ta nữa!
Diệp Miểu đáp lại, đi ra ngoài gọi điện thoại cho ai đó.
Diệp Tri Nam bị hất trên mặt đất và gần như ngất đi vì đau đớn, cô ta chịu đựng cơn đau và bò đến chân ông cụ Diệp, khóc lóc nắm lấy quần của ông ta: "Ông ơi, cháu xin ông, đừng đuổi cháu đi, cháu là cháu gái của ông mà..."
“Cô không phải là cháu gái của tôi, nhà họ Diệp của tôi không có đứa cháu gái nào tàn nhẫn như cô!” Ông cụ Diệp lạnh lùng nói: “Tôi rất ngạc nhiên khi biết được chính tay cô đã bóp cổ con mèo của Bắc Bắc, tổ tiên của họ Diệp chúng tôi đều tử tế tốt bụng, cũng có người vụng về nhưng tuyệt đối không độc ác. Lúc đó, tôi tự hỏi, nhà họ Diệp của chúng tôi làm sao lại có một thế hệ tồi tệ như vậy chứ? Nhưng hiện tại tôi đã biết, cô hoàn toàn không phải là hạt giống của nhà họ Diệp chúng tôi! Nếu đã như vậy thì nhà chúng tôi không thể nuôi dưỡng cô được nữa, cô đến từ đâu thì quay về nơi đó đi, về sau cô không liên quan gì đến nhà họ Diệp chúng tôi nữa.”
"Không, không, không..." Diệp Tri Nam lắc đầu nguầy nguậy: "Ông ơi, cháu là con gái của bố mẹ cháu, cháu là cháu gái của ông! Cháu lớn lên trong nhà họ Diệp từ nhỏ, cháu chỉ có mọi người là người thân duy nhất, mọi người không cần cháu nữa, vậy thì cháu phải làm thế nào?"
Ông cụ Diệp suy nghĩ một lúc: "Như vậy đi, tôi sẽ cho người đưa cô đến gặp bố ruột của cô, để cho bố ruột cô nói cho cô biết sau này cô nên làm gì."
Diệp Tri Nam sững sờ: "Bố ruột của cháu ư?"
"Đúng vậy," Ông cụ Diệp nói: "Bố ruột của cô là Vương Viễn Hạo. Ông ta là vệ sĩ của Vương Tư Như trước khi lấy chồng. Ông ta cũng khá có năng lực đấy, xoay Vương Tư Như như chong chóng, để con gái ruột cho người phụ nữ khác nuôi, bản thân thì giả chết và đi ở ẩn, sống một cuộc sống hạnh phúc tự do, nhưng thật không may, giấy không thể quấn được lửa. Ông ta nghĩ rằng mọi thứ ông ta làm là hoàn hảo, n lưới trời lồng lộng nhưng khó lọt. Mọi thứ ông ta làm hồi đó đều bị phanh phui, nên hiện tại ông ta đã bị cảnh sát bắt. Nếu đã bị bắt thì trong nay mai, ông ta sẽ bị kết án theo pháp luật và sẽ phải trả giá cho những gì mình đã gây ra. Vì vậy, cô không thể mong đợi ông ta chu cấp cho cô, nhưng cô có thể đến trại tạm giam hỏi ông ta, những năm này ông ta có tích góp được gì?”
"Không, không, không..." Diệp Tri Nam lắc đầu nguầy nguậy, sắc mặt tái nhợt vì sợ hãi.
Bố ruột của cô ta không chỉ là vệ sĩ, mà còn là một phạm nhân sắp bị tuyên án ư?
Không.
Đây không phải là sự thật.
Nếu đây là sự thật, cô ta sẽ nhìn mọi người như thế nào trong tương lai nếu sự việc được truyền ra?
Cô ta sợ tới mức ôm lấy bắp chân ông cụ Diệp mà đau lòng khóc: "Ông ơi, cháu không biết ai khác, cháu chỉ biết ông nội, bố mẹ và các anh, cháu lớn lên trong gia đình này, các người đều là gia đình của cháu! Ông ơi, xin ông đừng bỏ rơi cháu! Nhà họ Diệp là nhà của cháu, nếu ông bỏ rơi cháu, cháu sẽ không có nhà nữa!"
ông cụ Diệp nhìn cô ta một cách lạnh lùng, không nói gì cả.
Nếu không phải vì Diệp Tri Nam bóp cổ con mèo của cháu gái nhỏ của mình, có lẽ ông ta đã thông cảm cho cảnh ngộ của Diệp Tri Nam.
Suy cho cùng, chính người lớn mới là người làm nên tội, còn con nhỏ thì vô tội.
Ngay cả khi nhà họ Diệp vạch ra một ranh giới rõ ràng với cô ta, ít nhất họ sẽ cho cô ta một ngôi nhà và cử một vú em chăm sóc cô ta.
Nhưng khi Diệp Tri Nam bóp cổ con mèo của cháu gái nhỏ của mình, ông ta đã không còn cảm tình với Diệp Tri Nam nữa.
Ông ta rất chắc chắn rằng Diệp Tri Nam không có gan giết người, nếu không, thứ cô ta muốn bóp cổ không phải là con mèo của cháu gái nhỏ, mà là cháu gái nhỏ của ông ta.
Người tàn nhẫn như vậy không phải máu thịt của nhà họ Diệp, mà là phúc khí nhà họ Diệp, đương nhiên phải cắt đứt hoàn toàn với cô ta, không liên quan gì đến cô ta.
Tuy nhiên, Diệp Tri Nam sẽ không đi vào đường cùng chỉ vì điều này.
Ông ta biết ông ta có thể tàn nhẫn với Diệp Tri Nam, mặc kệ sống chết của Diệp Tri Nam, đoạn tuyệt sạch sẽ với Diệp Tri Nam, nhưng con trai cả và hai cháu trai của chi chính đều không làm được.
Họ nhất định sẽ cho Diệp Tri Nam một số tiền, để Diệp Tri Nam không phải lâm vào cảnh nghèo khổ và chết trên đường phố.
Nhưng không thể giao bất động sản cho Diệp Tri Nam như một ngôi nhà hay gì đó, nhà họ Diệp có quy tắc, bất động sản đó phải do chính tay ông cụ Diệp phân phối, gia đình chi chính không dám bí mật đưa cho Diệp Tri Nam những thứ có giá trị mà không có sự đồng ý của ông ta.
Ước chừng cuối cùng, Diệp Tri Nam sẽ có thể nhận được một số tiền mặt và đồ trang sức mà cô ta đã có trước đó thôi.
Dù không quá nhiều nhưng chỉ cần cô ấy sống an phận thành thật và có trách nhiệm là đủ sống rồi.
Trong lòng ông ta nghĩ như vậy, lập tức lên tiếng: "Diệp Miểu, người đâu?"
“Đến đây!” Diệp Miểu dẫn theo hai tên vệ sĩ đi vào, chỉ vào Diệp Tri Nam đang quỳ trên mặt đất: “Đưa cô ta ra ngoài, đừng cho cô ta vào nữa.”
Hai vệ sĩ đáp "vâng", đi đến bên cạnh Diệp Tri Nam, một trái một phải nắm lấy cánh tay của Diệp Tri Nam, lôi cô ta từ trên mặt đất lên rồi đẩy cô ta ra ngoài.
Diệp Tri Nam liều mạng giãy giụa: "Ông nội, cháu cầu xin ông, đừng tàn nhẫn với cháu như vậy, cháu là cháu gái của ông! Cháu lớn lên trong nhà họ Diệp, nhà họ Diệp là nhà của cháu, ông nội đừng đuổi cháu đi, cháu cầu xin ông…"
Ông cụ Diệp đau đầu vì tiếng la hét của cô ta, cau mày ra lệnh: "Đưa cô ta đến trại tạm giam, sắp xếp cho cô ta gặp Vương Viễn Hạo, để cô ta làm quen với bố ruột của mình."
“Vâng!” Hai tên vệ sĩ lớn tiếng đáp lại, lôi Diệp Tri Nam đang chật vật ra khỏi cửa.
Cả hai kéo Diệp Tri Nam ra khỏi phòng khách, tình cờ gặp Diệp Mộc Giản, Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây đang từ bên ngoài trở về.
Ba cha con đi giải quyết việc của Vương Tư Như, sau khi xong việc liền vội vàng trở về thăm ông cụ.
Lần đầu tiên Hứa Liên Kiều chăm sóc cơ thể của ông cụ, phận là con cháu, họ nên ở bên cạnh ông cụ.
Nhìn thấy Diệp Mộc Giản, Diệp Lâm Đông và Diệp Lai Tây, Diệp Tri Nam như nhìn thấy một vị cứu tinh, giãy thoát ra khỏi tên vệ sĩ đang ôm cánh tay mình, loạng choạng đi về phía ba người Diệp Mộc Giản” "Bố! Anh cả! Anh hai! Cứu con với."