Thấy trong phòng không có ai, phản ứng đầu tiên của cô là nhanh chóng đứng dậy đi xem hai đứa nhỏ.
Cô ngồi dậy và khẽ thở dài, đặt lưng xuống.
Cô... toàn thân của cô không thoải mái.
Sự khác thường của cơ thể khiến cô nhớ đến sự điên cuồng của người đàn ông đó đêm qua, đôi má trắng như ngọc của cô lại đỏ lên một chút.
Trước đây, giữa cô và Cố Thời Mộ luôn tồn tại điều gì đó.
Cố Thời Mộ là người hoàn hảo nhất mà cô từng gặp, anh đẹp trai, nhân cách tốt, có năng lực và có tinh thần trách nhiệm.
Nhưng chính vì anh quá hoàn hảo, cô luôn cảm thấy khó xử khi đối mặt với anh, cảm thấy hai người không cùng một thế giới.
Nhưng đêm qua... hai người kề sát da nhau, vành tai và tóc chạm vào nhau, như thể... hòa nhập vào một thế giới.
Cô có thể cảm nhận được sự kiên nhẫn và tình yêu của anh, thậm chí khi đó, anh tôn trọng cô và quan tâm đến cảm xúc của cô.
Anh tốt hơn những gì cô tưởng tượng.
Một người đàn ông tốt như vậy, là bố của các con cô, là chồng sắp cưới của cô.
Cô thật sự rất may mắn!
Nghĩ đến chuyện điên cuồng tối hôm qua, cô có chút ngại ngùng, lắc đầu vội vàng ngăn bản thân nghĩ đến những chuyện lộn xộn kia, vội vàng đứng dậy tắm rửa, thay quần áo rồi đi gặp bọn nhỏ ở phòng bên cạnh.
Trước khi bước vào cửa, cô đã nghe thấy giọng nói cười giòn tan của con trai mình vọng ra từ trong phòng.
Trái tim đang thắt chặt vì lo lắng cho bọn trẻ lập tức thả lỏng, khóe môi không khỏi nhếch lên, gõ cửa ba cái rồi đẩy cửa đi vào.
Trong phòng, Cố Thời Mộ đang đứng bên giường thay đồ cho Đường Tiểu Thứ đang đứng trên giường.
Đường Tiểu Thứ cao hứng nhảy dựng lên, khua chân múa tay, không biết đang nói gì với Cố Thời Mộ, trên mặt tràn đầy ý cười.
Nhìn thấy Đường Dạ Khê gõ cửa bước vào, cậu bé liền kích động gọi: "Mẹ!"
“Ừa!” Đường Dạ Khê đáp lại, đi tới, chào buổi sáng Tiểu Sơ Tiểu Thứ bằng một nụ hôn: “Chào buổi sáng Tiểu Sơ, chào buổi sáng Tiểu Thứ!”
“Mẹ!” Đường Tiểu Thứ nhào vào trong lòng cô, vòng tay qua cổ cô, tự hào nói: “Mẹ, tối hôm qua con ngoan lắm! Anh trai và con ngủ trong phòng này một mình, con và anh trai là đàn ông rồi!"
“Giỏi quá!” Đường Dạ Khê xoa xoa đầu nhỏ của cậu, lại hôn cậu: “Tối hôm qua con có tỉnh giấc không?”
"Tối hôm qua con không tỉnh giấc, nhưng sáng nay, con thức dậy khi trời gần sáng,"Đường Tiểu Thứ cười khúc khích nói nhỏ vào tai cô: "Con đi vệ sinh, con tự đi đó, Tiểu Thứ lớn rồi..!"
Đường Dạ Khê phi cười, mạnh mẽ gật đầu: "Đúng vậy, Tiểu Thứ lớn nhất!"
Đường Tiểu Thứ nói: "Anh trai cũng giỏi!"
“Đúng rồi!” Đường Dạ Khê gật đầu nói: “Anh trai cũng giỏi nhất!
Đường Tiểu Thứ vui mừng không chịu được, nằm phịch xuống giường, lăn lộn trên giường.
Đường Dạ Khê: "..."
Không ngủ cùng cô vui đến thế sao?
Chờ Đường Tiểu Thứ lăn lộn đủ rồi, Cố Thời Mộ tiếp tục mặc quần áo cho cậu.
Đường Dạ Khê phát hiện ra sự kiên nhẫn của cậu chủ Cố đối với hai đứa trẻ là vô hạn, không một câu nặng lời, cũng không nhăn mặt, chỉ cần bọn trẻ muốn làm gì thì anh sẽ làm theo.
Cũng may là bọn trẻ hiểu chuyện, nếu không thì sẽ bị anh chiều hư thôi!
Cố Thời Mộ giúp Đường Tiểu Thứ mặc quần áo, Đường Dạ Khê muốn giúp Đường Tiểu Sơ mặc quần áo, nhưng Đường Tiểu Sơ từ chối: "Mẹ, con sẽ mặc xong ngay."
Cậu chưa kịp nói xong thì đã mặc quần áo xong, mang giày rồi đi về phía phòng tắm rửa mặt.
Đường Tiểu Thứ thúc giục Cố Thời Mộ: "Bố, nhanh lên, anh trai đi đánh răng rồi, con muốn ở cùng anh trai!"
"Đừng di chuyển," Cố Thời Mộ nói: "Con di chuyển thì không cài cúc áo được đâu."
"Không phải vì con di chuyển nên cúc áo không cài được." Đường Tiểu Thứ nghiêm nghị nói: "Bởi vì anh trai thông minh và tài giỏi hơn bố, cho nên anh trai cài cúc áo tốt hơn bố, mặc quần áo cũng nhanh hơn bố."
Cố Thời Mộ: "..."
Chết trong lòng một chút.
Dường như đây là lần đầu tiên trong đời anh bị người khác nói là kém cỏi, phải biết rằng từ nhỏ anh đã là con nhà người ta, là đứa trẻ ưu tú nhất.
"Nhưng bố đừng buồn." Đường Tiểu Thứ đưa tay xoa xoa đầu anh, nghiêm túc nói: "Hậu sinh khả úy mà! Bởi vì anh trai là con của bố, nên mới thông minh hơn bố đấy!"
Cố Thời Mộ: "..."
Đây là lời an ủi anh hả?
Cuối cùng anh cũng cài lại chiếc cúc cuối cùng cho cục cưng, véo hai má hồng của cậu bé: "Sao con có thể nói như vậy? Hả?"
Đứa nhỏ năm tuổi hay nói những điều làm người ta kinh ngạc, trong lời nói có vẻ ngây thơ, nhưng lại rất có lý.
Đường Tiểu Thứ nghiêng đầu cười khúc khích: "Bởi vì con cũng là hậu sinh khả úy mà!"
Cố Thời Mộ: "..."
Con thắng rồi!
Anh giúp Đường Tiểu Thứ mang giày vào, Đường Tiểu Thứ vui vẻ chạy vào phòng tắm: "Anh ơi, em tới với anh đây!"
Cố Thời Mộ mỉm cười nhìn cậu bé chạy vào phòng tắm, vòng tay qua bờ eo thon của Đường Dạ Khê: "Lúc mang thai bọn nhỏ em đã ăn cái gì vậy? Làm sao lại sinh ra hai đứa lém lỉnh thế này chứ?”
Đường Dạ Khê mím môi cười thầm: "Em không ăn cái gì đặc biệt cả, chắc là... chắc là do gien thuần túy nhỉ?"
Cố Thời Mộ nghiêng đầu nhìn cô một cái, sau đó cười tủm tỉm nói: "Được rồi, có tiến triển, em còn biết nói đùa với anh."
"Em không nói đùa với anh đâu," Đường Dạ Khê không nhịn được cười: "Em rất nghiêm túc, thật sự!"
Cố Thời Mộ nói: "Có người từng nói với anh rằng khi một người nói dối, để khiến mọi người tin rằng những gì anh ta nói là sự thật, anh ta thích nhấn mạnh hai từ cuối cùng là... thật sự."
"Người đó nói sai," Đường Dạ Khê nói: "Đôi khi từ 'thật sự' được đặt ở cuối, chỉ đơn giản là trợ từ, để nhấn mạnh tính xác thực của vấn đề, giống như em vừa rồi."
"Được rồi, anh tin," Cố Thời Mộ cong môi cười khẽ: "Dù gì thì gen của anh thật sự không tệ."
Đường Dạ Khê: "..."
Khiêm tốn là một đức tính tốt đấy, cậu chủ Cố à!
Cô không nói nên lời trong giây lát, rồi đột nhiên nghĩ đến Lâu Vũ Vi, cô ngượng ngùng nói: "Em muốn nhờ anh một việc."
Cố Thời Mộ nghiêng đầu nhìn cô: "Em không nên nói như vậy."
Đường Dạ Khê hơi giật mình: "Hả?"
Khóe miệng Cố Thời Mộ hơi cong lên: "Em nên nói, anh giúp em làm một chuyện."
Đường Dạ Khê: "..."
Cố Thời Mộ thấy cô bối rối: "Đừng nghi ngờ, hai cái rất khác nhau. Cái trước là thái độ cầu cứu người ngoài, còn cái sau thì đương nhiên là nhờ người một nhà giúp đỡ…"
Anh đưa tay lên vuốt ve gáy của Đường Dạ Khê: "Có phải anh đã quên nói với em, chỉ cần không vi phạm pháp luật và luân thường đạo lý, anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì cho em và con, nếu em cần anh làm cái gì, cứ việc hùng hồn nói ra, đừng khách khí với anh.”
Đường Dạ Khê: "..."
Cô thật sự không giỏi đấu võ mồm với anh.