– Cô! Thế nhưng khi vừa nhìn vào mắt cô, đôi mắt hạnh mờ hơi nước, nước mắt rưng rưng, trên đôi mi run rẩy cũng đọng một giọt nước mắt.
Thân hình mảnh mai của cô lúc này cũng không thể chịu được bất cứ lực tác động nào, nó lung lay như sắp ngã, nếu không vịn lấy ghế sofa, anh nghĩ cô sẽ ngã vì không đứng vững mất.
Lòng anh cũng không khỏi lo lắng.
– Anh nói tôi không bằng Bạch Nhược Mai, tôi chấp nhận, tôi cũng đã chấp nhận chuyện anh ở bên cô ta, tôi còn nói tôi sẽ không bao giờ làm phiền anh nữa, vậy sao anh vẫn không buông tha cho tôi? Cuối cùng thì anh muốn tôi phải thế nào? Phải dập đầu xin lỗi anh mới được à? Nhạc Yên Nhi lúc này đã kích động, cô vừa nói vừa khóc, những giọt nước mắt chảy xuôi theo gương mặt cô mang đến vẻ đẹp của sự vụn vỡ.
– Không phải.
Lâm Đông Lục vô thức phản bác lại, thế nhưng sau khi lời vừa thốt ra, anh lại không biết mình đang muốn phản bác điều gì.
– Anh yêu Bạch Nhược Mai bao nhiêu, đó cũng là chuyện của các người, không cần phải khoe khoang với cả thế giới, tôi cũng không có hứng tìm hiểu.
Quan hệ của tôi với Dạ Đình Sâm lại càng là chuyện riêng giữa hai chúng tôi, không phiền anh phải hao tâm tổn trí.
Bây giờ tôi chỉ có một nguyện vọng đó là hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời anh, xin anh cũng như thế.
Van xin anh hãy bỏ qua cho tôi, hai chúng ta sau này không ai nợ ai nữa! Nói xong, Nhạc Yên Nhi bỏ đi, không quay đầu lại.
Lâm Đông Lục vươn tay muốn níu nhưng Nhạc Yên Nhi đã đề phòng, cô tránh ra, né khỏi tay anh như đang né ôn dịch, bước chân cũng nhanh hơn.
Lâm Đông Lục không cam lòng nắm chặt tay, anh nói sau lưng Nhạc Yên Nhi, giọng nói hung dữ:
– Không ai nợ ai? Không thể nào, Nhạc Yên Nhi, tôi sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Tuyệt đối không.
Nhạc Yên Nhi đã không để ý đến lời nói của Lâm Đông Lục, cô chỉ còn duy nhất một suy nghĩ trong đầu đó là phải rời khỏi đây.
Bản nhạc trong quán cafe đã phát tới đoạn cuối, giọng nữ uyển chuyển cất lên: “Nếu quá khứ còn đáng giá để quyến luyến, vậy đừng vội vã hóa giải những day dứt ngày xưa, ai đành lòng để đôi ta không nợ nần cũng không vương vấn, chúng ta còn phải nợ nhau, để dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng” Từng chữ, từng chữ rơi vào tai Lâm Đông Lục, đi vào trái tim anh.
Nó khiến anh dừng bước, đứng thẳng tắp như cây tùng, mái tóc ngắn rủ xuống che khuất gương mặt, khiến người ta không biết anh đang suy nghĩ gì.
Nhạc Yên Nhi chạy ra khỏi quán, vội vàng bước vào nhà vệ sinh công cộng, khóa cửa lại rồi mới thở phào nhẹ nhõm.
Người cô mềm nhũn ra, vừa cảm thấy yên lòng là hai chân cũng không còn sức lực nữa, cô trượt theo vách tường, ngồi sụp xuống đất.
Trong căn phòng yên lặng, Nhạc Yên Nhi nghe thấy tiếng thở hổn hển của mình, cuối cùng cô không kìm nổi nước mắt, mặc kệ cho từng giọt lệ rơi xuống.
– Vì sao thế? Vì sao một người có thể hoàn toàn biến thành một người khác? Vì sao người từng yêu mình bây giờ lại hận mình đến tận xương tủy? Vì sao cho dù mình muốn rời khỏi cuộc đời họ để sống cho thật tốt, họ vẫn không buông tha cho mình? Nhạc Yên Nhi che miệng, nghẹn ngào chặn âm thanh trong cổ họng.
Cô dùng tay kia chống xuống đất để đỡ lấy thân thể, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, máu rướm ra nhưng cô không cảm nhận được đau đớn.
– Lâm Đông Lục, tôi nguyền rủa anh mãi mãi không thể nhớ ra tôi là ai.
Bởi vì cả đời này tôi sẽ không tha thứ cho anh.
Suốt cuộc đời này.
Nhạc Yên Nhi mệt rã rời, khi cô trở lại biệt thự Hoàng Đình, trời cũng đã tối.
Đẩy cửa ra, cô hệt như một sinh vật chỉ thích bóng tối, lúc thấy ánh đèn vàng ấm áp, cô bị chói đến mức không thể mở mắt ra.
Cô bỗng nhớ lại vẻ tức giận của Lâm Đông Lục hôm nay.
“Hắn không biết sự thật mà thôi, nếu như Dạ Đình Sâm biết những chuyện trước đây của cô, hắn còn cần cô sao?” Nhạc Yên Nhi không biết.
Cho nên cô bỗng sợ hãi, chỉ có sợ hãi, sợ đến nỗi cô không dám bước thêm một bước để đi vào phòng khách.
Nhưng quản gia Thẩm đã nhìn thấy cô, ông lên tiếng:
– Thiếu phu nhân đã về, điện thoại của cô tắt máy mà mãi cô vẫn chưa về, thiếu gia lo lắng lắm rồi đấy.
Quản gia Thẩm còn chưa nói xong, Dạ Đình Sâm đã bước tới, thấy Nhạc Yên Nhi, hắn khẽ thở phào nhưng giọng nói vẫn tỏ ra thờ ơ:
– Muộn vậy rồi còn không về, sao điện thoại lại tắt máy? Điện thoại di động của mình tắt á? Nhạc Yên Nhi ngơ ngác nhìn Dạ Đình Sâm, do dự nói:
– Chắc là hết pin, tôi cũng không để ý nữa.
Dạ Đình Sâm nhạy bén nhận ra Nhạc Yên Nhi mất hồn mất vía, lập tức hỏi ngay:
– Có chuyện gì xảy ra thế? Nhạc Yên Nhi né tránh ánh mắt hắn, cúi đầu:
– Không sao, chỉ là đến công ty thôi.
Nói rồi, cô định bước qua Dạ Đình Sâm, lên phòng trước.
Nhưng cô chưa đi được hai bước cổ tay đã bị siết chặt.
Vị trí Dạ Đình Sâm nắm lấy chính là chỗ mà Lâm Động Lục bóp hôm nay, giờ đã tím bầm lên, chỉ là ống tay áo che đi nên không nhìn thấy mà thôi.
Bị Dạ Đình Sâm túm lại như thế, Nhạc Yên Nhi kêu lên:
– Đau quá.
Dạ Đình Sâm thấy cô kêu đau, gần như là phản xạ có điều kiện lập tức buông tay, đồng thời mày cũng nhíu chặt.
– Đau lắm à? Dạ Đình Sâm trầm giọng hỏi.
Nhạc Yên Nhi bây giờ mới kịp nhận ra khi nãy mình đã phản ứng thái quá, sợ rằng Dạ Đình Sâm đã nghi ngờ.
Cô vội vàng lắc đầu:
– Không, không phải, bị giật mình thôi.
Dạ Đình Sâm mắt sáng như đuốc, hắn nhìn cô chằm chằm, đôi mắt đen có sức quan sát đáng sợ, Nhạc Yên Nhi cảm thấy khi bị đôi mắt này nhìn, mình sẽ chẳng thể trốn tránh được, trái tim cũng như ngừng đập.
Nhưng Dạ Đình Sâm chỉ nhìn cô một lúc rồi không nói gì,ngược lại còn hỏi:
– Có đói không? Chẳng ngờ câu chuyện lại chuyển hướng nhanh như vậy, Nhạc Yên Nhi ngẩn ra rồi mới đáp:
– Cũng hơi đói rồi.
Dạ Đình Sâm lập tức nói:
– Mang thức ăn lên đi.
Sau đó, hắn dịu dàng nắm tay Nhạc Yên Nhi, dắt cô tới phòng ăn.
Lần này, hắn không làm cô đau nữa.
Tay nghề nấu nướng của mợ Trương vẫn như vậy, Nhạc Yên Nhi chỉ thuận miệng nói mình đói nhưng đến khi uống hết hai bát canh, cô như tìm lại được tất cả các giác quan, cảm thấy mình thực sự đói bụng.
Nhạc Yên Nhi yên lặng ăn cơm cùng Dạ Đình Sâm, sợ bị hắn hỏi chuyện, cô vội nói trước:
– Tôi đi tắm trước đây.
Dạ Đình Sâm không ngăn cản, kệ cho cô lao nhanh như chớp lên gác.
Nhạc Yên Nhi về phòng, cuối cùng cũng thở phào, xả nước nóng chuẩn bị tắm.