Buổi tiệc sắp bắt đầu.
Dạ tiệc của ngày hôm nay được tổ chức theo hình thức buffet, tự lấy thức ăn và rượu, có thể lựa chọn dùng cơm ở bàn ăn, cũng có thể cầm rượu đi quanh hội trường.
Đến tham dự buổi dạ tiệc này đều là những nhân vật nổi tiếng trong giới làm ăn, mọi người đều hy vọng có thể mở rộng mối quan hệ, quen biết thêm nhiều người, cho nên cả sảnh lớn đều nhộn nhịp vô cùng, dường như không có ai lựa chọn ngồi ăn ở sảnh phụ vắng vẻ cả.
Trong đó tất nhiên không bao gồm Nhạc Yên Nhi.
Dù sao Dạ Đình Sâm vẫn chưa tới, cả hội quán Baker đều không có mấy người cô quen biết, Nhạc Yên Nhi vui vẻ ngồi một bên dùng bữa.
Không thể không nói, trong hội quán sang trọng này thức ăn cũng ngon hơn bên ngoài rất nhiều, nguyên liệu cao cấp, nấm Tùng Nhung, gan ngỗng, tôm hùm Úc các loại, dường như lấy mãi không hết, cứ có người lấy đi một phần nhân viên phục vụ ngay lập tức sẽ bổ sung thêm.
Lúc này, Nhạc Yên Nhi vô cùng biết ơn thợ trang điểm chọn cho cô bộ váy dài không bó chặt lấy eo này, khiến cô có thể thoải mái ăn uống mà không cần lo lắng sẽ ảnh hưởng đến tạo hình tổng thể.
Bởi vì người ở sảnh phụ rất ít, cộng thêm Nhạc Yên Nhi quá mức xinh đẹp, thu hút ánh mắt mọi người nên ngay cả nhân viên cũng chủ động phục vụ cô.
Vừa nhìn thấy gan ngỗng trong đĩa cô sắp hết, một nhân viên lập tức bưng tới đĩa nữa:
– Phu nhân, mời cô dùng.
Nhạc Yên Nhi giật mình:
Nhạc Yên Nhi ở bên này ăn rất vui vẻ mà trong sảnh lớn phía bên kia cũng xảy ra một số chuyện.
Những nhân vật nổi tiếng trong thương giới trò chuyện vui vẻ với nhau, phụ nữ đeo châu báu quý giá, đàn ông cầm ly rượu trên tay, ai nấy đều rạng rỡ ngời ngời dưới ánh đèn, cả sảnh náo nhiệt ngợp trong vàng son.
Lâm Đông Lục và Bạch Nhược Mai đứng cùng với nhau, trong tay đều cầm ly rượu vang, trông họ quả thực giống như một đôi kim đồng ngọc nữ.
Một vài người vây quanh bọn họ hệt như sao vây quanh mặt trăng, âm thanh cực kỳ hâm mộ vang bên tai không ngớt.
– Sao mới mấy ngày không gặp mà Nhược Mai lại đẹp hơn thế này, chắc chắn là Đông Lục chăm sóc cho cậu tốt quá mà.
– Nghe nói bây giờ Nhược Mai không diễn mấy cảnh ôm hôn nữa rồi, chắc là vì Đông Lục nhỉ, thật khiến người khác hâm mộ quá đi thôi.
– Đúng rồi, hai người đúng là trời sinh một cặp, nhìn thế nào cũng đều thấy xứng đôi không chịu được, đính hôn lâu như vậy rồi, chuẩn bị khi nào thì kết hôn đấy? Bạch Nhược Mai giống như đang thẹn thùng, khẽ nghiêng mặt, ra vẻ oán trách bạn tốt:
– Sao lại nói thế, cứ như tớ là gái ế vậy.
Người nọ quay sang nói với Lâm Đông Lục:
– Đông Lục, thế này là anh không đúng rồi, người con gái tốt như Nhược Mai mà anh còn không mau lấy về nhà đi, không sợ cậu ấy chạy mất sao? Thật ra đây là những lời Bạch Nhược Mai dặn dò lúc trước, cô ta không thể tự mình bức hôn Lâm Đông Lục nên đành nói bóng nói gió qua người khác.
Lâm Đông Lục cầm ly, nhấp một ngụm rượu vang, nghe thấy những lời này, trên mặt lộ ra nụ cười nhẹ.
– Đương nhiên không sợ, tình cảm của chúng tôi lẽ nào đến cả thời gian thử thách ngắn như vậy cũng không vượt qua nổi sao? Nghe xong, nụ cười trên gương mặt Bạch Nhược Mai khẽ cứng lại, thầm cắn chặt răng.
– Đông Lục, anh nói như vậy là không đúng rồi, dù sao Nhược Mai cũng là con gái, quãng thời gian đẹp đẽ của con gái có mấy năm đâu chứ, nếu anh là một người đàn ông có trách nhiệm, hẳn là nên cưới cậu ấy sớm một chút, hai người cũng có thể sớm sinh quý tử.
Lời này có phần vượt quá giới hạn nhưng Bạch Nhược Mai lại không mở miệng ngăn cản, trái lại cũng chờ đợi câu trả lời của Lâm Đông Lục.
Lâm Đông Lục cũng không phủ nhận, gật đầu nói:
– Điều cô nói tôi cũng nghĩ tới rồi, yên tâm đi, tôi sẽ cho Nhược Mai một hôn lễ long trọng, chắc chắn không để cô ấy thiệt thòi đâu.
Vẻ mặt Lâm Đông Lục mang theo ôn nhu cùng cưng chiều, hoàn toàn là một người bạn trai kiểu mẫu.
này, thật khiến người khác hâm mộ mà. Thật là, hai người này ân ân ái ái như vậy mà tôi lại đố kỵ không nổi. Bởi vì xứng đôi quá đấy…
Người xung quanh lại rộn cả lên.
Bạch Nhược Mai mỉm cười, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Cho dù thế nào, có lời này của Lâm Đông Lục, ít nhất cũng chứng minh trong lòng anh có cô ta.
Lúc mọi người đương cười cười nói nói, cửa sảnh lớn đột nhiên được mở ra.
Cả sảnh bỗng chốc lặng như tờ.
Một người đàn ông cao to mặc vest thẳng tắp tiến vào, dù rất đẹp trai nhưng khuôn mặt lại vô cùng lạnh lùng, đôi mắt đen như ngọc vừa sắc bén lại vừa sóng sánh, cả người tản ra khí chất bễ nghễ thiên hạ.
Người vừa đến chính là Dạ Đình Sâm.
Sảnh lớn trầm mặc trong phút chốc rồi lại xôn xao cả lên.
còn quyến rũ thế này.
– Không ngờ Dạ thiếu lại đích thân tham gia buổi đấu giá lần này, trời ạ, tôi lại càng có hứng thú với buổi đấu giá này hơn.
Dạ Đình Sâm không để ý tới những lời bàn tán, ung dung sải bước, dường như không để ý tới bất cứ điều gì, đôi mắt phượng nhìn thẳng về phía trước, ít có ai dám đối diện với ánh mắt đó.
Đến cả những người xung quanh Bạch Nhược Mai cũng lặng yên, tựa hồ đang nín thở trông theo Dạ Đình Sâm.
Nhưng ánh mắt hắn lại không nhìn bọn họ lấy một cái, đi thẳng vào giữa sảnh, dừng trước mặt người đàn ông mặc vest may thủ công.
– Ngài Baker, đã lâu không gặp.
Dạ Đình Sâm đứng lại, bắt tay với Baker tiên sinh, dùng giọng London êm tai chào hỏi.
Baker chính là chủ nhân của hội quán Baker này, toạ lạc tại địa giới thương nghiệp đắt đỏ nhất thành phố A cùng với phòng đấu giá có tiềm năng nhất, thậm chí trong hai hãng bán đấu giá lớn nhất thế giới đến từ Anh là Sotheby’s và JC ông ta cũng có cổ phần.
Nhìn thấy Dạ Đình Sâm, Baker tỏ ra rất mừng, lập tức đưa rượu vang cho người phục vụ bên cạnh, sau khi bắt tay cũng thuận thế ôm lấy Dạ Đình Sâm.
– Ôi, Sâm yêu quý của tôi, lần trước gặp anh vẫn là đang ở Sotheby’s bên Anh, công việc của anh quá bận, tôi muốn gặp cũng không hẹn được thời gian.
Không ngờ hôm nay anh lại đích thân đến tham gia buổi bán đấu giá của tôi, trời ơi, tôi thật sự rất vui.
Trước đây, bởi vì công việc của Dạ Đình Sâm rất bận, hội quán Baker đều đưa đồ đấu giá đến thẳn LN, sau khi Dạ Đình Sâm chọn ra những thứ mình muốn, trực tiếp thêm 10% vào mức cao nhất.
Lần này Dạ Đình Sâm lại tự mình tới đây đã là vô cùng nể mặt Baker rồi.
– Đương nhiên phải đến rồi, hôm nay có món đồ tôi đang cần.
Ngữ khí của Dạ Đình Sâm nhàn nhạt, lại lộ ra sự quả quyết không thể nghi ngờ.
Baker tiên sinh thích thú hỏi:
– Không biết thứ thần kỳ gì lại có thể khiến anh đích thân tới đây.
sau này tôi nhất định sẽ thu thập những món đồ tương tự như thế.
– Là một chiếc vòng cổ, vợ tôi muốn có nó nên tôi tới đây giúp cô ấy đấu giá.
Trên mặt Baker lộ ra sự ngạc nhiên:
Lên google tìm kiếm từ khóa Ghiền truyện chữ (Ghien_truyen_chu_com) để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!