Không bao lâu sau, nhân viên cẩn thận mang lên một hộp trang sức, đặt lên sân khấu, người chủ trì mở hộp ra, ai nấy đều bị ánh sáng lấp lánh bên trong làm cho lóa mắt.
Nhạc Yên Nhi vừa thấy món đồ này, lập tức ngồi thẳng dậy.
Người chủ trì thấy ánh mắt hoảng hốt vì vẻ đẹp của mọi người thì nở một nụ cười đắc ý, giới thiệu một cách tỉ mỉ:
– Đây là sợi dây chuyền được quyên tặng nặc danh, nó có tên Biển Sao, được tạo thành từ một ngàn mảnh kim cương, mỗi một mảnh kim cương đều được cắt thủ công rất tỉ mỉ để đạt được trạng thái tám tâm tám cạnh, nhìn từ bất cứ góc độ nào cũng có thể cảm nhận được một biển sao lấp lánh.
Vài người phụ nữ vừa thấy sợi dây chuyền này thì đôi mắt lập tức sáng lên, làm nũng với người bên cạnh:
– Cái này đẹp quá, em muốn chiếc vòng này.
Đám đàn ông thì không có cảm xúc gì, chẳng qua chỉ thấy đây là một chiếc vòng cổ kim cương cũng khá được thôi, có thể đấu giá lên được bao nhiêu tiền đâu, họ lập tức đồng ý:
– Không thành vấn đề, anh sẽ lấy được nó cho em.
Khi thấy sợi dây chuyền này, Bạch Nhược Mai và Lâm Động Lục cũng sửng sốt.
Sau khi quyên góp, Bạch Nhược Mai cũng quên chuyện này, bây giờ thấy nó cô ta mới nhớ chiếc vòng là do mình đưa ra.
Lâm Đông Lục vốn dĩ không chú ý tới chiếc dây chuyền này, khi ấy Bạch Nhược Mai nói với anh về chuyện quyên tặng, anh cũng chỉ nhìn thoáng qua, thế nhưng dạo gần đây anh luôn nghĩ về Nhạc Yên Nhi, vậy nên thấy sợi dây chuyền này là anh lập tức nhớ tới chuyện Nhạc Yên Nhi nói với anh đây là dây chuyền của cô ấy.
Phải, hôm nay Nhạc Yên Nhi cũng tới dinh thự Baker, chắc hẳn là vì sợi dây chuyền này.
Bạch Nhược Mai nhanh chóng nhận ra Lâm Đông Lục đang thất thần, cô ta sợ Lâm Đông Lục nhớ ra chuyện gì đó nên vội dịu dàng lên tiếng:
– Đông Lục, đây là sợi dây chúng ta quyên tặng, anh có nhớ không? Lâm Đông Lục gật đầu, trong mắt sáng lên cảm xúc khó lường nhưng không hề lộ ra ngoài:
– Lúc ấy em bảo mua nó ở châu Âu nhỉ? Em có nhớ mua ở nơi nào không? Bạch Nhược Mai thoáng bối rối, nhưng cô ta lập tức giả vờ bình tĩnh.
– Ừm…
Chuyện lâu rồi em cũng không nhớ rõ lắm, hình như là ở Pháp thì phải.
Chẳng biết nhớ tới điều gì, Lâm Đông Lục đứng phắt dậy.
Bạch Nhược Mai giật mình kêu lên:
Lâm Đông Lục nói xong, không thèm nhìn Bạch Nhược Mai mà ra ngoài luôn.
Bạch Nhược Mai quá sợ hãi, cô ta vô thức đứng lên, định đuổi theo, thế nhưng cảm thấy hành động của mình quá kỳ cục, chỉ đành ngồi xuống.
Khi Nhạc Yên Nhi vừa thấy sợi dây chuyền, cô đã không còn nghe thấy thanh âm xung quanh nữa, ánh mắt cô dán chặt trên sợi dây, khóe mắt đỏ lên.
Có lẽ trong mắt người khác thì đây chỉ là một sợi dây chuyền xinh đẹp, thế nhưng với cô mà nói, nó là di vật chứa đựng hy vọng và mong đợi của người mẹ đã mất.
Cô nhất định phải lấy lại được nó.
Bàn tay đặt trên bàn của Nhạc Yên Nhi vô thức nắm chặt, có chút run rẩy, Dạ Đình Sâm nhìn xuống, trong mắt lộ vẻ thương tiếc, hắn duỗi bàn tay to lớn của mình ra, nhẹ nhàng phủ lấy tay cô.
– Đừng lo, tôi sẽ giúp cô lấy nó về.
Giọng nói của hắn rất êm tai, có sức mạnh trấn an tinh thần:
– Bằng bất cứ giá nào.
Lượt đấu giá mau chóng bắt đầu, mặc dù sợi dây chuyền rất đẹp nhưng nó cũng chỉ là chiếc vòng cổ kim cương bình thường, không thể sử dụng được vào việc gì, cho nên giá khởi điểm không cao, chỉ có hai mươi vạn, mỗi lần sẽ nâng giá năm vạn.
Lúc đầu rất náo nhiệt, màn hình lớn trên sân khấu thể hiện rằng luôn có người đang cạnh tranh, chỉ vài phút mà giá đã lên tới một trăm vạn.
Dạ Đình Sâm không tham gia, dường như đang đợi gì đó.
Nhạc Yên Nhi nhìn tốc độ nhảy số trên màn hình, lòng bàn tay ra mồ hôi.
Những người giàu có này ra giá quả thực không thèm chớp mắt, giống như mấy số không dài dằng dặc phía sau không phải nhân dân tệ ấy.
Chờ tới khi màn hình nhảy lên hai trăm vạn, Dạ Đình Sâm cuối cùng cũng ra tay.
Hắn không cạnh tranh mà lập tức ra giá bùng nổ luôn, quả quyết ấn bốn trăm vạn.
Người chủ trì cũng giật mình:
– Vị khách số mười sáu ra giá bốn…
bốn trăm vạn?! Trời ơi, thật sự là một vị khách vô cùng hào phóng, không biết có ai trả giá cao hơn vị khách này không ạ? Đám người bên dưới lại bắt đầu ồn ào bàn tán.
đâu.
– Một cái vòng cổ thôi, đến mức đó sao.
Thế nhưng cũng có người bị hành động này khơi dậy lòng háo thắng, hừ lạnh:
– Sao nào, chỉ hắn có tiền chắc, tôi theo.
Trên màn hình lớn, con số biểu thị giá đã yên lặng mấy giây rồi nhanh chóng thay đổi, nhưng mỗi lần tăng năm vạn mà thôi.
Chờ tới khi giá lên tới năm trăm vạn, Dạ Đình Sâm mới từ từ vươn tay, nhấn mười triệu trên màn hình.
Lần này hội trường thực sự nổ tung.
Người chủ trì cũng kinh ngạc hai giây mới lắp bắp lên tiếng:
– Vị khách số mười sáu, ra giá… ra giá mười triệu, đây là vật phẩm được ra giá cao nhất của ngày hôm nay, quả là một con số kinh người, không biết có vị khách nào còn muốn ra giá không ạ? Mặc dù hỏi như vậy nhưng người chủ trì đã thấy phong cách ra giá của Dạ Đình Sâm, y cảm thấy không còn ai có thể theo được nữa, vậy nên y cầm búa đấu giá lên, nói:
– Mười triệu lần thứ nhất.
Nhưng lúc này, màn hình lại thay đổi.
Số bốn mươi tư ra giá: Hai mươi triệu! Không khí trong hội đấu giá đã lên tới cao trào! Sự hào phóng của số mười sáu vốn đã khiến đám người khiếp sợ, thế nhưng sự khiếp sợ ấy đã bị đánh đổ.
Một lần tăng thêm mười triệu! Nhạc Yên Nhi đã đứng phắt dậy, cô không tin nổi mà nhìn màn hình.
Tại sao lại như thế? Là ai đang cạnh tranh với Dạ Đình Sâm? Nếu như cạnh tranh đơn thuần thì thôi, nhưng kiểu bắt chước Dạ Đình Sâm thế này chính là cạnh tranh ác ý.
Mục đích của người kia là Biển Sao hay là Dạ Đình Sâm? Dạ Đình Sâm cũng khẽ nhíu mày, hắn vươn tay, chuẩn bị nhập giá.
Nhạc Yên Nhi thấy thế, vội vàng nắm lấy tay hắn:
Nhạc Yên Nhi lắc đầu:
– Không cần tăng giá nữa, Dạ Đình Sâm, thật đấy, hai mươi triệu đã vượt xa giá trị của sợi dây chuyền rồi, không cần đâu.
Biển Sao đương nhiên quan trọng với cô, nói ra lời như vậy cô cũng rất đau lòng, nhưng cô tự nhận những gì mình làm cho Dạ Đình Sâm không thể nhiều tới mức này, nếu như Dạ Đình Sâm cố gắng vì cô như vậy, cô không biết phải trả lại thế nào.
Dạ Đình Sâm khẽ cầm lấy tay cô, nhìn cô, lên tiếng:
– Không phải giá trị của dây chuyền.
Là giá trị của em.